PN Ánh trăng sáng trong lầu son ( Bạch nguyệt quang trong kim ốc)

Chương 79-Phiên ngoại 2: trời nắng ( phần kết )


5 tháng


Tui là lần đầu tiên edit truyện nên có sai xót mong được chỉ ra lỗi sai và thông cảm (⁠ ⁠◜⁠‿⁠◝⁠ ⁠)⁠♡ LA Tran~~~

!!! Tui hay beta lại nhiều lần cho một chương truyện nên nội dung câu chữ sẽ có thể khác biệt đôi chút, mọi người có thể đọc lại nếu thấy ổn, thank you333.

________________________________________________

Sau khi ăn xong sủi cao, Dung Kiến không còn cảm thấy **mệt nhọc** nhưng lại **hơi mệt** một chút, ý thức thì ngược lại rất tỉnh táo, cậu nằm trên mặt lưng sô pha rồi đưa ánh mắt đuổi theo người mình yêu đang thu dọn chén đũa. Tầm mắt Minh Dã tạm dừng trên người Dung Kiến nhưng lại rất nhanh xẹt một cái mà đưa qua chỗ khác.

~~~ “mệt nhọc” và “ hơi mệt hay có điểm mệt” (trong bản chuyển ngữ) tui chưa biết edit dùng từ như thế nào cho không bị lặp từ nên để nguyên lun á.~~~LA.

Sau mười phút hắn đã làm xong những việc này, sau đó rửa sạch tay, cúi xuống đem thân thể bạn đời bế lên. Hiện cậu không có mặc quần áo liền bị hắn, người mặc quần áo chỉnh tề mà ôm vào ngực. Cho dù đang trên đảo không người, hay không lâu trước đó mới làm chuyện thân mật với nhau thì Minh Dã cũng lại mặc một chiếc sơ mi đen, cúc trên cùng cũng đem cài lại, trông vừa đứng đắn, cũng vừa cấm dục. Dung Kiến có nước da quá trắng, dưới ánh đèn, sắc trắng thuần túy cùng sắc đen đối lập quá rõ ràng.

Vải dệt lên quần áo Minh Dã đang mặc rất trơn mượt, khi đang đi trên cầu thang càng dễ dàng cảm thụ rõ ràng đặc điểm đó. Nó làm Dung Kiến cảm giác cơ thể đang tuột xuống, cậu sợ mình rơi xuống nên liền nhịn không được treo trên người Minh Dã càng chặt, tựa như là một dây đằng yếu ớt, vì sinh tồn chỉ có thể leo mình lên trên tán cây cao lớn.

Minh Dã tựa hồ chú ý tới động tác của cậu, “ Sợ cái gì?” Không chờ câu trả lời, hắn liền nhẹ nhàng đặt tay lên sống lưng của cậu, nhẹ giọng nói: “ Sẽ không ngã xuống đâu.”

Hắn trầm ổn đi xuyên qua thang lầu, đẩy cửa vào trong phòng ngủ. Phòng này cũng có cửa sổ sát đất, bức màn không được kéo lên để ngăn cách thế giới của riêng hai người khỏi những thứ khác bên ngoài kia.

Đạp nhẹ xuống tấm đệm trắng như tuyết, Dung Kiến liền rúc người vào bên trong. Cậu nâng nửa người trên lên ôm lấy cổ Minh Dã, nổi lên tâm tình nhỏ mà hôn lên.

Môi của hắn thực lạnh, mặc dù ở trên đảo nhỏ, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn cứ so với người bình thường thấp hơn một chút. Ngược lại môi Dung Kiến lại nóng ấm. Cậu giống như trời sinh luôn ấm áp, dường như là vì hắn mà nóng như mồi lửa.

Sau đó, Dung Kiến chậm rãi hôn lên mỗi một tấc trên làn da của thân thể người mình yêu. Tay hắn thô ráp do lưu lại đầy những vết thương năm xưa, mặc dù miệng vết thương đã khép lại nhưng cũng để lại những dấu ấn không thể xóa bỏ. Trên thân thể hắn cũng có rất nhiều vết thương khác nhau do sinh hoạt mà lưu lại. Trừ cái này ra, còn có mười bảy dấu ấn xăm mình không thể phai màu do chính Minh Dã muốn khắc lên.

Cậu rũ mắt, môi rời khỏi làn da của Minh Dã, hỏi: “ Anh lúc đấy suy nghĩ cái gì?” Trong căn phòng không có mở đèn,  Minh Dã nhìn Dung Kiến, suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Anh không nhớ ra mình đã nghĩ gì vào lúc đó.” Trí nhớ của hắn mờ ảo, tuy hắn có thể nhớ rõ sự tình của ba mươi năm trước, nhưng có việc lại nhớ không rõ thì chỉ có thể là điều hắn muốn quên đi.

Dung Kiến không có hỏi lại, cậu ngồi xuống đùi Minh Dã làm đệm giường lún càng sâu thêm. Toàn bộ hô hấp của cậu đều nóng lên rồi bắt đầu nói về dự định sau này: “Chờ đến hết năm rồi chúng ta đổi chỗ ở mới đi, tìm nơi có một cái sân rộng.” Hắn đáp: “Được.”

Cậu suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Có khi nào một chỗ như thế có thể xa công ty anh quá không?” Minh Dã lại đáp: “Sẽ có chỗ gần công ty thôi.” Dung Kiến “Nga” một tiếng, lại tiếp tục mặc sức tưởng tượng.

Mới bắt đầu chỉ có mình cậu luyên thuyên nói, về sau Minh Dã cũng giúp Dung Kiến góp ý về những điểm bị bỏ sót.

“Ah, em còn muốn học vẽ tranh, lại nói tiếp anh có khả năng không tin nhưng mà khi em còn nhỏ có ước mơ làm một tác giả truyện tranh nữa cơ.”

Người trưởng thành có tư tưởng* giống nhau là không nói đến chuyện mộng tưởng, điều đó thể hiện một sự ngây ngô, quá đỗi ngây thơ, huống chi qua cả hai đời Dung Kiến đã sớm bỏ lỡ những mộng tưởng tuổi mới muốn được thực hiện sau này, vì vậy việc nói tiếp về nó nghe quả thực như là điều rất nực cười. Tuy vậy, cậu vẫn nói cho Minh Dã nghe.

Hắn đáp lại cậu: “Được.”

~~~*: bản chuyển ngữ để là ‘người trưởng thành chi gian giống nhau’ mình không rõ lắm nên để là tư tưởng, suy nghĩ.~~~LA.

Bọn họ đàm luận về chuyện của ba năm sau, rồi của năm năm sau và còn chuyện cả đời. Những điều đó đều sẽ thực hiện được.

*** Tui là lần đầu tiên edit truyện nên có sai xót mong được chỉ ra lỗi sai và thông cảm (⁠ ⁠◜⁠‿⁠◝⁠ ⁠)⁠♡ ***LA đăng trên app TYT và Wattpad~~~

Đang nói thì Dung Kiến lại nhớ đến nợ cũ. Cậu nói: “Ahn, Anh vậy mà còn dùng mặt nạ Hector lừa gạt em lâu như vậy?” Minh Dã nghiêm túc mà nói: “Cũng không tính là lừa em, những điều anh nói đều là sự thật, 30 tuổi, lập trình viên, có đúng hay không?”

Cậu liền câm nín một chút, rồi rất nhanh nghĩ tới cái khác: “ Em làm thế nào để ghép đôi được với anh? Khẳng định là anh biết đó là em đúng không?” Dung Kiến càng nghĩ lại càng cảm thấy không thích hợp, cậu đưa ra một ý kiến có vẻ như không có khả năng xảy ra, “Anh sẽ không đi sửa lại chương trình chứ?” Minh Dã tạm dừng một lát, rồi vẫn là gật đầu.

Nghĩ đến những điều đã cùng Hector nói qua ở quá khứ, trong phút giây ngắn ngủi, Dung Kiến cảm giác sự thẹn thùng trong tâm trí nhanh chóng cuồn cuộn mà nổi lên. Tính ra đó cũng là hành động “tự sát” đó `(*>﹏<*)′.

Minh Dã đột nhiên hỏi: “Vậy em thích Minh Dã trong cuốn sách kia sao?”. Dung Kiến nhanh chóng liền cảm giác lạnh thấu chân. Hắn lại tiếp tục bình tĩnh mà nói: “Em nói thực ra thưởng thức hắn, cũng bởi vậy mới muốn tiếp cận anh mà.” Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh không một tiếng động.

Dung Kiến dùng giọng nói rất thấp mà trả lời: “Làm như thế nào mà điều đó giống nhau được?” Minh Dã không nói gì. Cậu rất nghiêm túc nói tiếp: “Anh đương nhiên là không giống người kia rồi.” Thị lực trong bóng tối của cậu vẫn luôn không tốt lắm, vậy nên trong bóng đêm chỉ có thể nhìn ra một bóng dáng mơ hồ, hình dáng rất xinh đẹp. Người này là Minh Dã của cậu, không phải cái vị trong sách kia cũng không phải một người khác trong miệng kia. Đó là một Minh Dã chỉ thuộc về một mình Dung Kiến mà thôi.

Cậu túm chặt cổ áo Minh Dã, ghé đến bên tai hắn mà giảng giải: “Trong hiện thực đều có tốt có xấu; trong sách, điện ảnh hay trò chơi cũng có rất nhiều người tốt. [Thời điểm nhàm chán đều sẽ dùng cách tính giảm dần để biết đặt họ ở đâu trong lòng lúc đó.]*”

~~~ câu trên mình đọc bản chuyển ngữ không hiểu lắm nên dịch theo cách hiểu hiện tại, mong sẽ có bạn độc giả có thể giúp mình khai sáng,đây là nguyên văn bản chuyển ngữ trên wiki: ‘Nhàm chán thời điểm, sẽ dùng thêm giảm phân tới tính toán bọn họ ở trong lòng điểm.’~~~LA.

Hắn hỏi: “Vậy Minh Dã trong sách kia là được nhiều hay ít điểm?”

Dung Kiến cảm thấy vấn đề này của Minh Dã có hơi ngốc, đều đã qua lâu như vậy, cậu lại cũng không phải một người có đầu óc nhớ lâu như hắn thì làm sao có thể nhớ rõ một nhân vật trong sách như vậy được. Nhưng cậu vẫn nỗ lực nhớ lại nội dung trong sách một lần nữa để tính điểm.

“Dựa theo thang điểm một trăm mà nói thì người kia đạt chín mươi lăm điểm đi.” Ngữ điệu Minh Dã không có biến hóa gì, hắn nói: “Người đó được cao như vậy sao?”

Dung Kiến cười một chút, “Hắn vốn dĩ chỉ đạt tám mươi điểm nhưng xem xét cùng anh trùng tên trùng họ nên giám khảo phóng khoáng chấm thêm cho hắn mười lăm điểm nữa.”

Nói tới đây, Dung Kiến liền tạm dừng một chút, “Cho dù hắn đạt được một trăm điểm đi nữa thì cũng cùng anh không giống nhau.” Cậu chậm rãi ôm lấy bả vai Minh Dã, “Giống như hiện tại bản thân em muốn cho anh được một trăm điểm.”

Cậu là giám khảo duy nhất, sở hữu tiêu chuẩn bình phán(bình luận+phán đoán) vì Minh Dã mà tồn tại, cũng có thể cung cấp dịch vụ chấm cho người mình thích vô hạn điểm.

Minh Dã đem Dung Kiến ấn ngã trên giường, rồi cởi bỏ một cái rồi lại một cái cúc, hắn cười nói: “Thầy Dung, thầy phải nhớ chấm thêm điểm cho em đó.”

Buổi tối ngày hôm đấy, bọn họ kết hợp, quấn quýt, Dung Kiến đắm chìm vào cảm giác vô cùng vô tận, trong lúc như thế mà Minh Dã còn muốn hỏi cậu có thể chấm thêm cho hắn nhiều hay ít điểm.

Hai người ở lại đảo không người trải qua tám ngày. Đến sáng sớm ngày thứ chín, máy bay trực thăng dựa theo thời gian đã hẹn trước đó mà đáp xuống biệt thự.

Lại mà một ngày mới.

Dung Kiến và Minh Dã thức dậy rất sớm, cùng nhau đứng bên ngoài đón ánh sáng mặt trời mọc. Bên tai là âm thanh gió biển thổi luồn qua con ốc xoắn mà phát ra tiếng lớn, tóc thì bị gió thổi đến loạn cả lên, còn tay của cậu nắm chặt tay của hắn lớn tiếng mà nói: “Em yêu anh.” Minh Dã cười cười, hắn cũng nắm chặt mười ngón tay của Dung Kiến, “Ừm, Anh biết.”

________________________________________________

~~~ LA: Ngồi edit mới biết gõ chữ ngồi muốn còng lưng lun, mỏi lưng + tê tay→ max điểm lun í. Hồi đó tui ngồi/nằm đọc một chương truyện thấy nhanh lắm, giờ mới biết edit ra một chương từ bản chuyển ngữ mà đã mỏi lưng thế này rùi đó TAT. Còn một Phiên ngoại nữa thui là hết rùi cố lên nào 💪💪💪~~~

###Tác giả có chuyện muốn nói: Còn có rất nói nhiều điều muốn nói! Phiên ngoại trời nắng đã viết xong! Còn có phiên ngoại về góc nhìn của Minh Dã, gọi là ngày mưa!

Trước mắt cùng  nhà xuất bản Tiểu cá khô ký hợp đồng, chuẩn bị xuất bản! Nếu có muốn mua bản truyện giấy các  tiểu khả ái có thể chú ý Weibo của tui, sẽ có tin tức xuất bản

Cảm tạ đại gia cho tới nay duy trì theo dõi! - ‘Chuẩn bị đưa tặng bá vương phiếu tiền tam danh bạch nguyệt quang thật thể thư! Trảo trảo, heartbet cùng miệng cười vật li ba vị cô nương nhìn đến sau có thể tới Weibo liên hệ ta =v= ( bá vương phiếu xếp hạng đệ tam dưỡng sinh là ta cơ hữu, cho nên lén đưa tặng, liền không tính tại tiền tam danh bên trong lạp! )’ ###


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play