PN Ánh trăng sáng trong lầu son ( Bạch nguyệt quang trong kim ốc)

Chương 78-Phiên ngoại 1: Trời nắng ( phần đầu )


5 tháng


Tui là lần đầu tiên edit truyện nên có sai xót mong được chỉ ra lỗi sai và thông cảm (⁠ ⁠◜⁠‿⁠◝⁠ ⁠)⁠♡ LA Tran~~~

!!! Tui hay beta lại nhiều lần cho một chương truyện nên nội dung câu chữ sẽ có thể khác biệt đôi chút, mọi người có thể đọc lại nếu thấy ổn, thank you333.

________________________________________________

Đây là một hòn đảo hoang ngăn cách với thế giới bên ngoài; đồng nghĩa với việc, mọi thứ hai người đều phải tự lực cánh sinh.

Tuy nói Dung Kiến từ nhỏ đã mất cha mẹ nhưng cậu lại chưa từng vào bếp bao giờ, nấu mì gói thêm trứng gà là việc đơn giản nhất cũng đều không làm được. May mắn thay Minh Dã nấu cơm rất thành thạo; dù có qua mười năm chưa nấu nhưng vẫn có thể nhớ rõ một cách đại khái, ấn tượng.

Muốn làm cơm tất niên thì phải bắt đầu chuẩn bị từ buổi sáng, Minh Dã đã tỉnh còn Dung Kiến vẫn ngủ rất say. Thời điểm cậu ngủ trông cực kỳ ngoan, nửa khuôn mặt chìm vào gối đầu mềm mại, tóc rơi loạn trên gương mặt cùng cổ, khóe mắt hồng hồng do khóc thút thít mà để lại dấu vết.

Đồng hồ sinh học của Minh Dã rất chuẩn, nhàm chán ngủ đến đủ đều sẽ tự tỉnh vào thời gian đã cố định, sau đó rời giường và bắt đầu một ngày làm việc, còn có~yêu đương. Gây dựng sự nghiệp là việc lúc nào cũng bận rộn, cho dù hắn có trải qua một lần nữa thì trong mấy năm trước đó cũng phải vội vã đến đêm tận ba giờ khuya , rồi lại lái xe đi bệnh viện thăm Dung Kiến. Cậu ngủ thật lâu thật lâu, không biết khi nào mới có thể tỉnh, vì vậy hành động của hắn dường như là vô nghĩa, sắp thành một người thích và yêu trong vô vọng.

Hiện tại Dung Kiến cũng là ngủ nhưng cậu rất nhanh sẽ tỉnh lại. Minh Dã trầm mặc mà chăm chú nhìn người yêu bé nhỏ thật lâu rồi mới xốc chăn lên, hắn có thể nhìn thấy trên làn da trắng như tuyết tràn đầy những dấu vết loang lổ được điểm xuyết lên. Cậu có dáng mặt đẹp mà sâu sắc, quả là trời cao đối đãi quá chân tình.

Minh Dã suy nghĩ một lát rồi nhận định không có gì là quá mức. Hắn nhẹ nhàng mà hôn lên lông mi của Dung Kiến, sau đó mặc quần áo đi xuống lầu dưới.

Thời điểm chuẩn bị nấu cơm, Minh Dã tháo xuống chiếc nhẫn rồi dùng khăn giấy để lót bên dưới, nâng niu đặt chiếc nhẫn quý giá lên mặt bàn pha lê; những tia nắng xuyên qua cửa sổ rồi đọng lại trên chiếc nhẫn làm lóe lên ánh sáng động lòng người.

Dung Kiến vào ngày hôm qua cùng Minh Dã dây dưa rất lâu, vì thế cậu cảm thấy thân thể nặng nề như không còn sức lực, phải ngủ một giấc đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới miễn cưỡng tỉnh lại.

Lúc tỉnh dậy không thấy anh chồng nhà mình đâu cậu mới mặc quần áo rồi nửa đỡ cầu thang đi xuống lầu thì thấy hắn đang nấu cơm. Lúc này Dung Kiến mới trì độn mà nhận ra hôm này là ngày 30 Tết, đối với cơm tất niên một khi đã làm thành viên của gia đình cậu liền có đạo nghĩa không thể từ chối trách nhiệm.

Vì thế, Dung Kiến mang thân thể gần như nửa tàn phế đi qua nói với Minh Dã: “ Để em cũng tới hỗ trợ.” Mình Dã giương mắt liếc cậu một chút rồi cười cười: “Em đi qua bên kia ngồi là được, để anh một mình có thể làm tốt.”

Dung Kiến cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình đang bị vũ nhục, vì thế đang định theo lý cố gắng, bỗng nhiên đùi trong run rẩy một trận, tựa như đang kháng nghị đêm qua sử dụng quá độ. Tuy cậu cố gắng hết sức khống chế phản ứng của mình nhưng trong mắt hắn vẫn là lộ hết rồi.

Minh Dã cười như không cười mà nhìn Dung Kiến, như dỗ dành con nít mà nói:”Đừng có gấp, giữa trưa cho phía dưới của em cũng ăn.” Dung Kiến: “……” 

~~~ Tui nghĩ “dưới” ở đây của MD ám chỉ phần bụng đó nhưng mà nói vậy cũng có thể để trêu trọc là phần bên dưới kia kia của DK ^-^~~~LA.

Cuối cùng, Dung Kiến cũng khuất nhục mà ăn xong canh gà rồi ở trên sô pha ngủ đến mơ hồ. Thời điểm cậu tỉnh lại, ánh mặt trời đã yếu đi rất nhiều, ước chừng là sắp hoàng hôn. Minh Dã-người có tố chất điều khiển- đang làm sủi cảo*, tay hắn rất linh hoạt, chỉ một thoáng đã có thể bao ra một chiếc sủi cảo mượt mà.

***Tui là lần đầu tiên edit truyện nên có sai xót mong được chỉ ra lỗi sai và thông cảm (⁠ ⁠◜⁠‿⁠◝⁠ ⁠)⁠♡ ***LA đăng trên app TYT và Wattpad~~~

Dung Kiến nhẹ nhàng đi xuống sô pha, không có mang giày mà để chân trần đến bên cạnh Minh Dã, bất ngờ nhón chân lên đặt trên cằm hắn một nụ hộn thật mạnh, rồi cũng thực nghiêm túc mà nói: “ Sư phụ, học phí đều đưa cho người rồi nên cũng không thể nào không dạy con cách làm sủi cảo chứ.”

Minh Dã giương mắt nhìn chồng bé nhỏ liền duỗi tay đem cậu ôm vào trong ngực rồi hôn lên đôi môi mềm mại. Có lẽ do mới tỉnh ngủ nên môi của cậu rất nóng và mềm mại tựa như một khối mật đường có thể xoa bóp thành bất cứ hình dạng gì.

Hắn hôn rất lâu rất lâu, thẳng đến khi ý vị đều có chút thay đổi mới buông lỏng ra, thấy Dung Kiến sắp thở không nổi rồi mới nhẹ nhàng, bâng quơ mà nói: “Ít nhất cũng phải đạt đến trình độ này mới có thể xem như là học phí.”

Dung Kiến nghiêng đầu nhìn hắn, môi nóng bỏng, cậu nói: “ Vậy là đã thu qua rồi nha.” Minh Dã gật đầu coi như đồng ý rồi bắt đầu dạy cậu làm như thế nào để gói sủi cảo*. Trên phương diện học tập Dung Kiến còn xem như có thiên phú, đáng tiếc loại sự tình này lại chính là một phế vật, có sư phụ giỏi chỉ dạy cũng vô dụng. Cậu cũng làm theo hắn chỉ nhưng bao cái bánh thành mềm oặt, không chỉ có hình dáng khó coi mà cả cái sủi cảo* đều không thể xếp đứng ngay ngắn được.

Nhưng đối với chuyện này Dung Kiến lại đặc bệt  cảm thấy hứng thú cho dù có bao chậm, còn không kín cũng như cũ kiên trì không ngừng.

Có Dung Kiến kéo chân sau nên tốc độ Minh Dã làm đều bị chậm lại do lúc nào cũng phải chú ý động tình bên này.

Lúc mặt trời dần xuống núi, Dung Kiến lén lút nhìn thoáng qua trên lầu, nói: “ Hình như hơi lạnh.” Minh Dã liếc mắt đến chiếc điều khiển điều hòa từ xa nhưng lại không có ý định điều chỉnh độ ấm, mà là nhẹ giọng đáp lại: “ Để anh đi lên lầu lấy quần áo.”

Trong nháy mắt sự vui mừng đều hiện rõ trên nét mặt của Dung Kiến, ngay cả đôi mắt cũng đều sáng lên nhưng lại miễn cưỡng khống chế nét cười: “ Uhm, vậy em bao nhiều thêm mấy cái.” Thời điểm Minh Dã cầm quần áo xuống lầu, cậu đã bao tốt xong mấy cái rồi.

Ăn cơm tất niên xong, mặc dù không có liên hoan tiệc tối Tết Âm Lịch nhưng có thể xem pháo hoa, hôn môi cùng~làm tình.

Hai người quấn nhau đến mười hai giờ đêm, Dung Kiến mơ màng sắp ngủ, Minh Dã lại rời khỏi cơ thể ấm áp của người thương, từ trên sô pha dứng dậy tùy ý mà khoác lên chiếc sơ mi ngay cả nút áo cũng không thèm cài. Dung Kiến híp mắt lại, tầm mắt không tự giác mà nhìn chăm chú vào người yêu, có thể rõ ràng nhìn thấy đường cong cơ bụng.

Sủi cảo rất dễ dính nên Minh Dã múc ra hai chén, hắn trước tiên múc trong một bái đều là bánh do Dung Kiến bao, hình thù kỳ quái, thậm chí có cái nhân bên trong còn rơi ra.

Vừa rồi lăn lộn quá mức nên Dung Kiến có chút đói bụng, cậu chậm rì rì mà ăn sủi cảo nhưng ánh mắt trước sau không rời khỏi bạn đời của mình.

Thẳng đến khi Minh Dã đang ăn mà cắn trúng vật cưng cứng mới dừng lại, đem nửa cái sủi cảo cắn dở để trước mắt, thấy bên trong quả nhiên là một đồng tiền xu.

Dung Kiến cười đắc ý, “ Anh ăn phải tiền xu do em bỏ vào! Sang năm sẽ là một năm có vận khí tốt! “

Minh Dã đem đồng xu kia để lên lòng bàn tay, kim loại trên tay ngưng tụ lên một vòng ánh sáng, hắn liền lập tức đem chuyện từ đầu tới đuôi xâu chuỗi hiểu rõ, thấp giọng nói: “ Này có tính là gian lận không? “

Dung Kiến rũ mắt, đem đồng xu kia để trên lòng bàn tay, rất nhẹ nhàng mà lên tiếng: “ Ân, sang năm sẽ có phúc khí. “

Về sau đều sẽ có. Bởi vì, có Dung Kiến luôn ở bên hắn

~~~Phần tui đánh dấu “sủi cảo*” đó là phần trong bản chuyển ngữ để là vằn thắn. Nhưng khi tui có tìm hiểu lại thì sủi cảo còn tên khác là bánh chẻo, còn vằn thắn là tên gọi khác của hoành thánh. Vì vậy, tui đã sửa lại là sủi cảo cho đúng hơn. Cùng với bên TQ (cụ thể search là vùng phía Bắc TQ) có phong tục ăn sủi cảo vào buổi sáng. Người ta thường cho một đồng tiền xu vào sủi cảo. Nếu ai được ăn sủi cảo có đồng tiền xu thì mọi người sẽ nói rằng đây là người hạnh phúc nhất nhà năm đó. Nên tui đã sửa lại đó (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)~~~ LA.

_______________________________________________

### Đôi lời của tác giả: Chúc các bằng hữu trung thu vui vẻ!-' Bởi vì phiên ngoại bồ câu lâu như vậy! Này chương liền đã phát v chương cần thiết số lượng từ, dư lại tới liền miễn phí lạp ( kỳ thật cũng không nhiều ít tự QAQ ), tóm lại cảm tạ truy càng! Bình luận trừu một trăm bao lì xì chúc phúc đại gia Tết Trung Thu vui sướng! Cảm tạ trảo trảo! heartbet! Dưỡng sinh! Miệng cười vật li! Còn có mặt khác tỷ muội bá vương phiếu! '- Phiên ngoại tiếp theo cũng sắp xuất hiện rồi nha! ###

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play