“Vương gia, Trắc phi nương nương vừa rồi phái người tới nhờ nô tài thông truyền một tiếng.”
 
“Hửm?”
 
Triệu Trạm nhướng mày, trong cổ họng phát ra tiếng thắc mắc trầm thấp, Tùy Tỉnh tiếp tục nói, giọng đè rất thấp, giống như sợ Vương phi ở bên cạnh nghe thấy: “Cơ thể trắc phi nương nương khó chịu, không nuốt nổi cơm…… Muốn nhờ Vương gia tới xem một chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý do đơn giản thô thiển, Triệu Trạm trong chốc lát đã nghe hiểu.
 
Một nửa có thể là không thoải mái thật, một nửa còn lại kia là mời sủng muốn hắn tới đó. Lúc còn nhỏ, Lương phi không tính là được sủng vô số lần bị Đức phi không có đức viện cớ như vậy cướp đoạt phụ hoàng, thường tức giận tới mức bà đập vỡ chén trà, sau khi xã giận thoải mái, để nói rõ với tư thiết cục thì nói là hắn còn nhỏ nghịch ngợm đập vỡ,
 
Tuy không đến nỗi vì một vài đồ gốm mà trách phạt một hoàng tử, nhưng lúc ấy Triệu Trạm chịu lỗi vô số lần vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, tưởng rằng mình thật sự làm sai.

 
Ký ức không vui trôi nổi trong đầu, Triệu Trạm rũ mi, nhớ tới nét mặt tươi cười của Nhan Hoan.
 
Tới xem một chuyến vậy.
 
Nhưng giờ mà rời đi để đến Thiên Viện, là đang giáng vào mặt Từ Vương Phi một cái tát lanh lảnh, không hợp với cách làm việc của Triệu Trạm, hắn vẫn muốn giữ thể diện cho Từ Vương Phi như kính trọng một thủ hạ đắc lực. Lại nhớ tới Nhan Hoan làm nũng nghĩ mọi cách để ngày nào mình cũng ghé qua, ngày ngày buồn bã trong viện nhớ về hắn đến rơi nước mắt, hắn không nhịn được nhếch khóe môi lên, lòng như bị mèo cào, như đầu ngón tay nàng gãi tới.. Nhớ nàng quá.
 
Thôi được rồi, tới thăm nàng vậy, lát nữa lại quay lại cũng không muộn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Trạm của lúc này cũng không định qua đêm ở Thiên Viện.
 
Hắn vừa mới rời đi, Từ Vương Phi phục hồi lại tinh thần vội vàng sai Ánh Tú đỡ Ánh Tụ về, khi nàng ta vừa bước vào, còn muốn thỉnh an chủ tử, nàng ta vội vàng đỡ dậy: “Ngươi tối nay không cần trực, chờ vết thương khỏi đã, hôm sau ta tìm đại phu bốc thuốc…… Lần này, oan cho ngươi rồi.”
 
Trước khi Ánh Tụ vào sợ chủ tử đau lòng đã nói riêng Ánh Tú dùng khăn tay lau khô nước mắt trên mặt, nhịn đau đớn chỗ bị thương, nhưng sắc mặt trắng bệch thì không cách nào che dấu được, Từ Vương Phi vừa thấy người bên cạnh vì mình mà chịu tội, hốc mắt không khỏi đỏ hoe.
 
Đối với con gái nhà Quốc Công như nàng mà nói, hạ nhân bị phạt về thể xác với phạt nhịn cơm nước là bình thường, trước kia trong phủ thấy không ít, chỉ là cha mẹ tránh không để bẩn mắt nàng ta. Trước kia có nha hoàn chăm sóc giữ gìn châu báu đeo tay cho nàng ta, không cẩn thận làm rơi bể một chiếc vòng ngọc, cũng bị đánh một trận tàn nhẫn, sau đó không còn thấy nàng ấy nữa.
 

Ngay lúc đó Từ Vương Phi không cho là đúng, biết có chuyện như vậy, không cảm giác gì, bất giác vui vẻ, cũng không thương hại.
 
Dao cứa lên người mình mới biết đau.
 
“Nô tỳ không oan ức,” Ánh Tụ hơi thở mong manh, cố giữ giọng vững vàng: “Nương nương…… Vương gia đâu?”
 
Nhắc tới Triệu Trạm, mặt mũi Từ Vương Phi liền u ám: “Vương gia có việc, không ở lại dùng bữa, ở đây không cần ngươi hầu hạ, ngươi mau đi nằm đi, lát nữa ta bảo Ánh Tú sang nhà kho lấy kim sang dược, bôi thuốc kỹ nghỉ ngơi cho tốt.”
 
Nghe vậy, sắc mặt Ánh Tụ thay đổi.
 
“Nương nương, mới nãy lúc nô tỳ ở bên ngoài nhận phạt, thấy nha hoàn bên cạnh Trắc phi nói chuyện với Tùy Tỉnh rằng……” Giọng nói của nàng ta khó khăn, nói ra làm Từ Vương Phi lòng buồn càng buồn hơn: “Trắc phi không thoải mái, ăn không ngon, muốn Vương gia qua gặp nàng ta.”
 
Khi đang chịu nỗi đau quá lớn, bên tai như có tiếng ù ù, mồ hôi lạnh chảy dọc lỗ tai, gió đêm thổi mát lại làm nàng ta lạnh đến váng đầu hoa mắt, Ánh Tụ cố gắng lắng nghe, may mà quang cảnh yên ắng mới miễn cưỡng nghe rõ lời Đàn Văn nói với Tùy Tỉnh.
 
“……”
 
Tim của Từ Vương Phi như rơi xuống hầm băng.
 
Rất khó nói rõ cảm giác này, nàng ta có xuất thân nhất nhì tốt nhất trong kinh, lớn lên trong kim tôn ngọc quý trước nay chỉ có nàng ta so sánh với người khác. Phùng Uyển Cầm của nhà Tả tướng đã bước trước nàng ta một bước thành Thái Tử Phi đã đủ làm nàng ta tức muốn hộc máu, ăn không ngon mấy ngày liền. Đối với danh lợi, nữ nhân ở thời đại này có mục tiêu theo đuổi rất khác, ở bên ngoài so sánh chức quan của trượng phu, so với mệnh vua, ở bên trong, so nhau độ sủng ái và thể diện.
 
Nhan thị gọi Vương gia từ viện của nàng ta đi rồi!
 
Ngay lúc này, không thể gọi là ghen tuông trong tình yêu, Từ Vương Phi cảm thấy được đa phần là sự thất bại và nhục nhã từ lòng tự tôn.
 
Dựa vào cái gì?
 
Sao nàng lại có thể không phép tắc như vậy, không phân tôn ti, mị thượng hoặc chủ*!
 
*quyến rũ mê hoặc chủ nhân
 
Nàng ta được dạy dỗ đầy đủ, kẻ hầu người hạ chắc chắn sẽ không ở trước mặt nàng ta nói ra lời tục tĩu chợ búa, đây là lời mắng chửi người nặng nhất mà Từ Vương Phi có thể nghĩ ra.
 

“Nương nương, nương nương……”
 
Thấy chủ tử thất thần, Ánh Tụ nhịn nỗi đau đớn nóng rát như thiêu đốt trên mông, lo lắng chạm vào vai nàng ta, tay mới vừa đặt xuống đã bị Từ Vương Phi dùng sức gạt đi: “Đừng chạm vào ta!”
 
Dùng sức rất mạnh, đánh đỏ mu bàn tay nàng ta.
 
“Nương nương……”
 
Ánh Tụ sửng sốt, Từ Vương Phi phục hồi lại tinh thần, nhíu mày, không hiểu sao mình lại thất lễ đến mức đó, nàng ta phất tay: “Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ta không sao, chỉ thấy hơi bực dọc thôi, Ánh Tú, chăm sóc nàng cho tốt.”
 
“Dạ, nô tỳ đã biết.”
 
Trong sảnh một lần nữa chỉ còn lại một mình Từ Vương Phi và một nha hoàn hầu hạ bên cạnh, ánh đèn vàng từ ngọn đèn lập lòe, phản chiếu bóng mảnh khảnh cô độc của nàng ta.
 
Tức giận quay cuồng, im lặng không tiếng động.
 
Từ Noãn Trúc bỗng nhiên phát hiện không phải việc gì cũng theo ý mình.
 
Cho dù một cơ thiếp thấp hơn nàng ta một bậc vẫn có thể làm nàng ta nhục nhã như vậy.
 
Phía bên kia, Triệu Trạm bước vào Thiên Viện, hiếm khi không nhìn thấy Nhan Hoan ra tiếp đón đầu tiên, tiếp đón là một nha đầu mặt mũi mơ hồ: "Nô tỳ thỉnh an vương gia, cơ thể nương nương không khỏe, không thể tiếp đón từ xa được, mong vương gia thứ tội."

 
“Không sao, ngươi lui ra đi, ta tự đi vào.”
 
Nhan Hoan Hoan đang chờ đợi ở bên trong.
 
Nàng không chắc Đoan Thân Vương có tới đây không, lỡ như tới thì tâm trạng sẽ như thế nào, sẽ bị nàng giả bệnh chọc tức hay không. Quan trọng là nàng đã đạt thành tựu, đồng thời cũng muốn thử giới hạn của hắn, làm một sủng phi yêu nghề, mà cách trấn an cảm xúc của nam nhân tốt nhất cũng là cách trực tiếp nhất, chính là sức hấp đãn tuyệt vời và dứt khoát nhất. Thế là khi Triệu Trạm đi vào trong phòng, lọt vào tầm mắt là cảnh thiếu nữ nằm trên giường như như hải đường ngủ xuân.
 

Không cần thoa phấn nền rất dọa người, Nhan Hoan Hoan sau khi biến đổi thì da dẻ đã tới đỉnh của vẻ đẹp tự nhiên, góc váy lụa rộng mở lộ ra một đoạn đùi trắng mịn, chỗ cẳng chân lại hoàn toàn ở trong chăn, thấy mà không thấy, khiến người khác suy tư.
 
Tóc mây của nàng rối tung, khóe mắt đỏ bừng, nàng ngước mắt nhìn về phía người đang đi tới, ánh mắt cực kỳ quyến rũ, đôi môi thì dẩu lên như trẻ con, vô cùng tủi thân.
 
Bản thân mâu thuẫn chính là một loại vẻ đẹp, mà Nhan Hoan Hoan đang làm bộ làm tịch phát huy ưu thế của mình đến trình độ cao nhất.
 
Trước khi Triệu Trạm bước vào thì đã nghĩ nên làm gì.
 
Đầu tiên, làm rõ ràng là nàng bệnh thật hay là mời sủng, nếu là mời sủng, thì xem nàng muốn làm gì, hắn chưa từng nghĩ sẽ trách phạt nàng.
 
Nhưng sau khi bước vào, ý tưởng của Triệu Trạm đều bay sạch.
 
Hắn ngồi bên mép giường, tay gác trên bả vai của nàng.
 
“Khó chịu ở đâu?”
 
“Không thấy Vương gia nên khó chịu.”
 
Đúng là thẳng thắn.
 
Khuôn mặt đẹp của Triệu Trạm không có biểu cảm gì, nhìn thoáng qua giống như âm u nổi giận, Nhan Hoan Hoan không cho là mình ngang ngược, dựa đầu lên đầu gối hắn, giống như nhớ hắn rồi nên gọi hắn tới, động cơ đơn giản trực tiếp đến mức đáng yêu, thậm chí không vội giải thích nguyên nhân viện cớ bệnh của mình lại càng không xin tha thứ.
 
Ngoài mặt, điệu bộ Nhan Hoan Hoan lười biếng, trong đầu lại sáng suốt đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể đọc thuộc bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học.
 
Đoan Thân Vương đến, ngồi bên cạnh, chứng minh hắn không tức giận, chí ít là nguyện ý nghe nàng giải thích.
 
Nếu muốn trách phạt nàng, hắn vốn không cần tự mình tới đây, lui một vạn bước thì được xem là trong lòng hắn tức giận, không vui chuyện nàng giả bệnh mời sủng, trước lúc hắn thật sự nổi cáu, nàng đều cố hết sức làm nũng đến khi hắn mềm lòng.
 
Cuộc cãi vã giữa nam nữ, có lúc không cần đúng sai giống như hai người có thân phận khác biệt, kết quả nàng muốn là sự sủng ái của hắn, vậy thì tới thẳng kết thúc, bỏ qua quá trình.
 
“Nhớ ta à?”
 
Mặt Triệu Trạm vẫn lạnh nhạt như trước, tay xoa đầu nàng, nàng thầm nghĩ có triển vọng, bèn cọ cọ vào tay hắn như mèo con, ngồi dậy, không phép không tắc mà áp sát mặt rất gần: “Ừm, thiếp nhớ chàng.”
 
Nhan Hoan Hoan phát hiện, Đoan Thân vương không có cách nào đối với lời âu yếm rõ ràng, đặc biệt là cần hắn, nhớ hắn.
 
Có thể do bóng ma tuổi thơ, sự thay đổi duy nhất của hắn đối với sự trưởng thành là không mong người khác làm bạn. Nhưng nàng tách bàn tay nắm chặt của hắn, không hề e dè chút nào bỏ sự ấm áp, dịu dàng vào bàn tay của hắn, không thể nào hắn không muốn.

 
Sau đó, Triệu Trạm phát hiện, mình cũng muốn.
 
Dứt lời, Nhan Hoan Hoan chu môi, đòi nụ hôn của hắn
 
‘Hệ thống, kích hoạt cho tôi [Bé cưng ngã rồi, phải hôn mới đứng dậy được]. ’
 
Giọng nói trong đầu cực kỳ lạnh lẽo.
 
[OK, ký chủ.]
 
Quả nhiên, Triệu Trạm hôn lên, một cái hôn như chuồn chuồn đạp nước, vòng tay ôm eo của nàng.
 
Tiếp đó, không có ai nhắc tới giả bệnh nữa, cũng không đề cập tới trước đó hắn đang ở đâu, định đi đâu, thức ăn muôn muốn dâng lên phải đợi bên ngoài hồi lâu, Tùy Tỉnh nghe tiếng vang từ bên trong khiến người mặt đỏ chỉ có thể nhìn thức ăn dần dần nguội lạnh mà thèm thuồng.
 
Đêm nay, Từ Vương Phi đợi thế nào cũng không đợi được bất cứ người nào.
 
Trong phòng không có hiệu quả cách âm, chủ tử cũng không kiêng dè hạ nhân, Tùy Tỉnh đối với Triệu Trạm mà nói giống như vật dụng tùy thân hơn là con người, đừng nói đứng bên ngoài nghe, có đứng một bên cũng sẽ không ảnh hưởng hắn làm việc. Tùy Tỉnh thầm sụt sịt, hai người này đúng là một đôi chủ tử lời không hợp đã làm rồi.
 
Triệu Trạm mơ màng hồ đồ, một nụ hôn qua đi chân đã không muốn dời, chỉ muốn ở lại, muốn nàng.
 
Sức hấp dẫn này ở đâu ra? Hắn không biết chỉ có thể quy vào là vì yêu.
 
Cơ thể Triệu Trạm hơi lạnh, Nhan Hoan Hoan hoàn toàn ngược lại, cơ thể ấm áp như một khối ngọc ấm, khiến hắn yêu thích không thể buông tay, cái gọi là cơ thể thích hợp ôm nhất, cũng chỉ có như thế thôi.
 
Sự ung dung của nàng khiến tất cả mọi chuyện trở nên thuận buồm xuôi gió, không cần nói rõ lý do, không cần giải thích, hứng thú tới thì ôm hôn thôi, quay về ý muốn ban đầu, Triệu Trạm có thể dễ buông bỏ bất cứ gánh nặng quy củ đạo đức nào ôm lấy nàng với bàn tay trống không.
 
[chúc mừng ký chủ, hoàn thành thành tựu [004]! ]
 
Trong lúc mồ hôi chảy đầm đìa, Nhan Hoan Hoan vẫn có tâm tình híp mắt đáp lại hệ thống một câu: ‘Khách sáo khách sáo rồi.’
 
Xong xuôi, nàng cũng yên tâm rằng hắn sẽ không tức giận vì nàng giả bệnh mời sủng.
 
Nhan Hoan Hoan không biết là từ đầu tới cuối Triệu Trạm chưa từng nghĩ sẽ phạt nàng, càng chưa từng tức giận nàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play