Nuôi hai đứa trẻ thì không một ngày nào mà không bận tâm cả.
Dù sao hiểu chuyện thì bớt lo nhưng mà cũng bớt một chút thôi, chuyện phải lo lắng luôn không bao giờ hết, chỉ khác nằm ở yêu hay không yêu, yêu một người vốn dĩ là một chuyện rất rắc rối. Quả thật dù Triệu Tố trưởng thành sớm hiểu chuyện nhưng ai cũng thích hắn, còn người muộn phiền vì hắn đương nhiên cũng không ít.
"Điện hạ, có chuyện thần không biết có nên nói hay không."
"Đừng nói."
"Điện hạ không tò mò sao?"
"Không tò mò."
Triệu Tố lạnh lùng đáp khiến mặt Dung Hoàn Thanh đông cứng lại kiểu như bị táo bón và đau dạ dày, hoặc là giữa hai người đều có sự rối rắm: "Điện hạ..."
"Ta bảo ngươi đừng nói mà."
"Nhưng mà người mà để ta nói, nói chuyện sẽ có ích hơn cho điện hạ."
Mặt mũi Dung Hoàn Thanh tầm thường, ngũ quan không tuấn tú bằng nhị hoàng tử Triệu Ương, di truyền hoàn toàn khuôn mặt đăng đồ tử từ cha hắn.
Lúc này, hắn ta nhìn chằm chằm bạn, không nói gì mà cười trước, dáng vẻ gian xảo giấu điểm bí mật lớn nhưng cũng khiến người khác không ghét nổi.
Tay chấm bút mực hơi dừng lại, Triệu Tố lập tức biết hắn đang nói thay ai rồi: "Hắn có chuyện gì mà không thể nói trực tiếp với ta?"
Không giống phụ hoàng.
Trừ việc để hạ nhân truyền đạt lời phân phó ra có chuyện sẽ trực tiếp nói cho hắn hiểu, càng đừng nói tới chuyện "không biết nên nói hay không", dài dòng không dễ chịu chút nào.
"Hắn từng nói, nói chung là cảm thấy tuổi hai chúng ta gần nhau, bình thường cũng hay ở cùng, để ta nói sẽ tương đối dễ hỏi cách nghĩ của điện hạ," Dung Hoàn Thanh khẽ than thở: "Điện hạ, tối qua ta trải nghiệm thông phòng rồi."
Triệu Tố: "..."
"Màn dạo đầu không cần quá chú ý, chúng ta cũng tới tuổi nên bề gia thất rồi. Người xem, nếu như không lập gia cũng cũng nên nếm mùi vị sự đời, không nói chứ thật sự rất dễ chịu đấy."
"Ngươi nói thật dung tục."
"Tình cảm nam nữ, thoải mái biết bao sao trong miệng điện hạ lại là dung tục rồi?" Dung Hoàn Thanh liếc nhìn hắn, khuôn mặt trẻ tuổi vô cùng phong lưu: "Ngươi không gần nữ sắc như Liễu Hạ Huê nhưng nghe người nói dung tục, đúng là có ba phần phong độ băng thanh ngọc khiết của tiểu thư khuê các...... Được rồi được rồi, không nói cái này, đừng có đánh ta, cô nương xinh đẹp cực kỳ tốt nhưng ta làm chuyện này cũng là để cha nương yên tâm, điện hạ không hề có suy nghĩ gì về hôn sự sao? Nương ta sớm đã quyết định cho ta rồi, nghe nói người ta rất hiền lành hiểu chuyện nhưng không biết có xinh đẹp hay không, xúc cảm như thế nào."
Đối với việc không thể tự do yêu đương, hắn ta do dự giây lát nhưng rất nhanh đã phấn chấn lại: "Nhưng mà vợ cả phải kính yêu, mỹ thiếp để sủng ái cũng không phải chuyện xấu gì. Hoàng Thượng để người chọn, người từ chối bằng mọi giá là không được rồi, ta cũng rất lo lắng nếu như người thích nam tử, vậy thì nam nhân thân thiết nhất với người chính là ta rồi, với sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho điện hạ, ta sợ rằng sẽ bị người ta trói lại ném lên giường người."
Dung Hoàn Thanh rất biết nói chuyện cũng có chừng mực, Triệu Tố bị nói như vậy cũng bắt đầu suy tư.
Quả thật, hắn vẫn có ý lảng tránh vấn đề này-- ngược lại không phải biểu hiện của trưởng thành, không phải cắt đứt thất tình lục dục thì gọi là trưởng thành được, người trưởng thành có lẽ có thể xử lý hết tất cả mối quan hệ của bản thân thật tốt, cho dù sự nghiệp, tình yêu, tình thân cũng thu xếp thỏa đáng sẽ không để người thân lo lắng. Hắn chỉ là...không muốn cuộc sống yên bình của bản thân bị một đám nữ nhân lao tới, giống như phụ hoàng phải đối mặt với hậu phi vậy, không hề có cảm giác chờ mong, cũng không đối với việc có ba nghìn mỹ nhân mà vui vẻ.
Điểm này, phụ tử hai người rất giống nhau.
Từ sau khi nắm được quyền lực, phụ hoàng đang lúc trung niên, việc tuyển tú cũng không thêm người nào vào cung, mặc cho tông thất suy xét bản thân có phải có tâm bệnh ở đâu không, mẫu phi rất nhanh bị truyền thành thần tiên hạ phàm, nếu không thì sao có thể lôi kéo một nam nhân có được các mỹ nữ trong thiên hạ một cách dễ dàng chỉ độc muốn một người là nàng chứ? Triệu Tố nghĩ, hắn không thích phiền phức mà nữ nhân mang tới thôi: "Nếu thật sự phải thành hôn, ta muốn một người giống như mẫu phi."
Dung Hoàn Chân im lặng trong giây lát: "Quý Phi nương nương...... Điện hạ chắc chắn chứ?"
Bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng mẫu phi bế tiểu đệ "lêu lêu lêu" với mình, Triệu Tố đã bị tra hỏi từ trong tâm hồn, khó khăn thay đổi quyết định: "Ta thu lại câu đó giống như kiểu công chúa cũng được."
Nghe lời hiểu chuyện, dáng vẻ cũng xinh đẹp, trên đời này ngoại trừ mẫu phi, làm gì có cô nương nào tốt hơn nàng ấy nữa? Đáng tiếc nàng ấy là muội ruột của hắn mà vừa nghĩ tới nàng ấy sắp phải gả đi, hắn không nhịn được nghiến răng một hồi, muốn đánh người một trận. Dung Hoàn Thanh thấy vẻ mặt của hắn, đoán được bao nhiêu cách nghĩ của hắn, cười nhẹ: "Điện hạ nhất định sẽ là một cậu em vợ rất phiền phức đấy."
"Ngay cả cửa ải của ta cũng không qua được mà còn muốn thượng chủ sao?"
Trong nụ cười của Triệu Tố lạnh lùng mất tự nhiên đa phần là có ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
Ở một bên khác, Dực Khôn cung.
"Trạng nguyên lang..... Hoàng Thượng cũng hướng vào hắn, nhưng mà cuối cùng vẫn phải xem ý của Phúc An," Giọng điệu của Từ Hoàng Hậu dịu dàng. Rất khó đạt được, nàng ta muốn thấy ý của Phúc An, dù chọn phò mã từ công chúa là quy tắc lặn, triều đình cũng không yếu thế tới phải dựa vào việc mua hôn ước của công chúa để duy trì bước thành cảnh, nhưng mà nhà làm quan như nàng ta đều sẽ xem cách nghĩ của nhi nữ đặt vào làm một trong những nhân tố chọn người thành hôn: "Quý Phi cảm thấy thế nào?"
Nàng ta nhẹ giọng hỏi thật sự đang suy xét ý kiến của nàng.
"Nếu Hoàng Thượng đã có ý thì không bằng tìm cơ hội triệu hắn tới, chúng ta và Phúc An trốn sau bình phong nhìn xem sao?"
Dù sao cũng là người hiện đại, ý kiến mà Nhan Hoan Hoan đưa ra đều là xem từ trong phim truyền hình, không phải không thể được nhưng hiển nhiên làm khó Từ Hoàng Hậu. Nàng ta chau mày hơi thấy khó xử, cuối cùng lắc đầu: "Ta là Hoàng Hậu, gặp hắn tựa như gặp tiểu bối nhưng Quý Phi núp sau bình phong có hơi..." Nàng ta dừng lại lời nói.
Đây đúng là không hợp quy củ, Nhan Hoan Hoan cũng biết nàng ta không cố ý làm khó dễ mình.
Nàng do dự: "Hoàng Hậu nói có lý, Phúc An và người gặp là được rồi."
Nghe vậy lông mày từ Hoàng Hậu dễ chịu hẳn, hai người đạt được chung nhận thức trong vấn đề quy củ.
Nói cũng lạ, có lẽ năm tháng thật sự có thể thay đổi một người– Sau khi biết Hoàng Thượng sẽ không cho mình một đứa con nữa, gặp mặt họ ngoại càng ngày càng mệt mỏi, Từ Hoàng Hậu cuối cùng chấm dứt mọi chuyện, thậm chí chú ý tới nữ nhi hơn. Như Nhan Hoan Hoan nghĩ Từ Hoàng hậu cũng không phải mất tính người, nàng ta chỉ là muốn truy cầu cái quá cao quá xa quá nhiều thôi, đến nỗi ngó lơ tiểu nữ nhi mềm mại co ro bên mình.
Nhan Hoan hoan sớm đã chiếm giữ một vị trí đáng tin cậy nhất trong lòng Phúc An, chỉ cần nàng nhẹ nhàng chầm ngòi mấy câu là tình mẫu tử sẽ hoàn hoàn sụp đổ, cũng không thể trở lại như cũ nữa. Đương nhiên cũng là điều có ích nhất với nàng, hiểu rõ một vị công chúa thì đỡ cần phải mang thai mười tháng chỉ cần ngồi hưởng tài nguyên sẵn có thôi, chẳng phải tuyệt quá à.
Nhưng Nhan Hoan Hoan chưa từng có suy nghĩ làm như thế, nàng đã chiếm được tất cả, mà cho dù đối với bất kỳ người nào, thậm chí cả Phúc An, cắt đứt quá khứ mãi mãi cũng không phải là một lựa chọn hoàn hảo.
Lúc đó, nàng chỉ an ủi Phúc An: "Hoàng gia luôn là hậu thuẫn của con, đợi sau khi con xuất giá cũng không có cơ hội gặp mặt Hoàng Hậu nữa rồi, không có lý lẽ ba năm ngày sau tiến cung, con cũng sẽ có gia đình của mình, trượng phu và cả nhi nữ nữa...... Hoàng Hậu hòa thuận với con, cho dù cuối cùng con có làm cái gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới tiền đồ của mình. Con không cần để tâm suy đoán có phải là chân thành hay không, đây là câu hỏi con cần phải nghĩ, không có một đáp án chính xác tuyệt đối nào hiện trước mặt con cả, con đồng ý cho Hoàng Hậu cơ hội này thì cho đi, con sẽ không cảm thấy con là kẻ vong ân bội nghĩa."
Hà tất gì phải làm khổ mình chứ?
Người sống cả một đời, phụ mẫu không quan trọng như vậy cũng không đáng một đồng như thế.
Cuối cùng Phúc An lựa chọn cho một cơ hội.
Chẳng qua, chủ ý này là một trận dài lâu, dù sao chắp vá một đoạn quan hệ sứt mẻ so với tạo sự tin tưởng khó hơn trăm lần, mà bởi vì Phúc An rất ghét nghe người khác nói xấu Quý Phi, vì muốn lần nữa lấy được sự thân thiết của nữ nhi, Từ Hoàng Hậu chỉ có thể buông xuống dáng vẻ của mình thử quan hệ thân thiết với Quý Phi.
Nhưng vẫn có thể coi như là một lựa chọn đúng, sau khi quyền lực của hoàng đế dần dần vững chắc, thế cục hậu cung rõ ràng, Từ Hoàng hậu cũng tìm kiếm sống thế nào để tốt hơn. Nàng ta nhận ra Quý Phi không hề có hứng thú với cung quyền, chỉ cần nàng ta không làm gì quá đáng thì nàng và Hoàng Thượng đều đồng ý tôn trọng nàng ta, vẻ vang mà sống tiếp. Còn tốt hơn rất nhiều so với kết cục thua cả sủng ái lẫn mất tất cả như trong lịch sử.
Đối tượng mấy đi tranh đoạt, Từ Hoàng hậu cũng bắt đầu bình tĩnh hòa nhã, lại lần nữa quen biết nữ nhân bản thân hận cả nửa đời.
Hàng ngày ở chung, không còn mùi thuốc súng mờ mắt, cuối cùng có thể nhìn thấy một mặt chân thành của nàng cũng không uy nghiêm giống trước kia nữa. Từ Hoàng Hậu nhận ra, Quý Phi không làm sai quy củ lớn nhưng chỗ nhỏ thì lung tung thường tùy ý gạt qua, ngay cả khí chất của Trường Nhạc cung cũng là thoải mái dễ chịu, ban đầu ở lại cả người khó chịu nhưng lâu dần mới biết được dễ chịu trong đó.
Nàng ta bỗng dưng cảm khái: "Có lẽ điểm này ta không bằng ngươi."
"..." Từ Hoàng Hậu suýt chút nữa không thở nổi: "Ngươi không có ha.m muốn với quyền lực, lúc ở cùng với ta thì rất thoải mái, ngay cả ta khi ở cạnh ngươi cũng quên mất bản thân là Hoàng Hậu."
Nhan Hoan Hoan suýt nữa bị lời khen ngợi bất ngờ này làm vẹo lưng, nàng nghĩ một lúc chỉ cảm thấy lời nói này giống như trong tiểu thuyết lãng mạn cổ đại vậy, một nữ chủ rất thanh thuần không dễ làm. Nàng hơi hồi tưởng nhưng cũng thẳng thắn: "Hoàng Hậu quá khen rồi, sao ta lại không có h.am muốn với quyền lực chứ? Nếu thật sự là vậy, ta đã tìm một đức lang quân ở rể, cả đời chỉ nghe lời của ta. Nhưng mà ta sợ phiền phức cũng tự biết không có năng lực, không mạnh mẽ làm việc mà thôi-- Nói là quyền lực cũng chỉ là muốn sống càng tốt, ai không mong muốn sống những ngày tháng thật tốt chứ?"
Nàng nói rất nhanh nên bắt đầu loạn câu chữ: "Chỉ có đủ năng lực mới có thể sống mà không cần phải vất vả."
[Ký chủ, không ngờ là xuyên qua lâu như vậy rồi, cô vẫn thuộc làu làu phần ký tên kinh điển của Penguin Space như cũ.] "Khách sáo khách sáo, trí nhớ tốt mà thôi."
Từ Hoàng Hậu hiểu rõ động viên nói: "Người không cần tự ti bản thân, chuyện này học là sẽ biết, nếu như ngươi có hứng thú, ta có thể xin ý kiến Hoàng Thượng giao cho người làm chuyện Trung Thu."
Trao cung quyền đối với nàng ta là cách cư xử quan hệ thân thiết chân thành nhất.
Nhan Hoan Hoan lại bị dọa sợ, liên tiếp xua tay: "Hoàng Hậu, người làm việc ổn thỏa, ta có trách nhiệm chơi thôi là được, ngàn vạn lần đừng."
Nàng ta cho rằng nàng khiêm tốn, khuyên mấy lần thấy thái độ của nàng thật sự kiên quyết mới rút lại đề nghị này.
"Hoàng Hậu không sợ ta đồng ý cướp cung quyền của người à?" Nhan Hoan Hoan tò mò hỏi.
Quan hệ hai người đúng là tốt hơn trước nên mới có thể thẳng thắn hỏi thế này.
"Nếu ngươi thật sự muốn thì cho dù ta không đồng ý, Hoàng Thượng cũng sẽ cho người thôi."
Nói tới đãi ngộ khác biệt này, tâm tính của Từ Hoàng Hậu thản nhiên hơn rất nhiều. Nhan Hoan Hoan càng hơi suy tư lại không đồng ý: "Chưa hẳn, Hoàng Thượng công tư phân minh, hắn biết ta không giỏi làm mấy loại chuyện này, ta cũng có chỗ không bằng người, chỉ là Hoàng Hậu quá chú tâm vào khuyết điểm thôi."
Cung quyền có nghĩa là hậu cung khoảng nghìn người có sống tốt hay không.
Nếu thật sự nàng nhất thời có hứng thú muốn cung quyền, với tính tình của Hoàng Thượng, tuy rằng theo sự sủng ái và tín nhiệm với nàng cũng chưa chắc đã lập tức từ chối, nhưng sẽ ngồi xuống nghiêm túc tâm sự là không thể thiếu được. Quả thật là nàng thật sự muốn nhưng không phải sau khi chơi đùa lại bắt nàng vạch kế hoạch cụ thể, quan sát tỉ mỉ nàng từng thứ xem có năng lực này không, sẽ làm tốt hơn Hoàng Hậu hay không.......nghĩ thôi đã thấy phiền rồi.
Làm việc được khẳng định, vẻ mặt Từ Hoàng Hậu dịu xuống.
"Ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao Phúc An lại thân thiết với ngươi như thế rồi."
Nàng ta cụp mắt cười nói, trong nụ cười ẩn chứa rất nhiều sự chua xót vô vọng.
Nhan Hoan Hoan trầm ngâm một lát cuối cùng động viên nàng ta: "Chỉ cần thật lòng sửa chữa, cho dù là lúc nào cũng không muộn đâu."
"Mong rằng sẽ được như lời Quý Phi nói."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT