Nhan Hoan Hoan ngồi bên cạnh người Triệu Trạm, thờ ơ nghịch tay của hắn, còn hắn thì để mặc nàng quấy nhiễu, trong kiệu không ai nói chuyện nhưng bầu không khí lại hòa hợp ấm áp. Hắn đã quen với sự tồn tại của nàng, cũng quen việc với lễ nghi ngồi không đứng đắn của nàng, cho dù bây giờ nàng gối lên đầu gối của hắn thì nhiều nhất hắn chỉ vỗ đầu nàng chứ không tới mức khiển trách nàng.
Phúc An ngồi ở đối diện, nỗi lo lắng không yên từ lúc bắt đầu cũng bị sự ung dung của hai người cảm hóa, dần dần bình tĩnh lại.
Hai người này, một người trời rớt xuống hắn gánh vác được, người còn lại, trời rớt xuống thì sao? Lấy chăn che thôi, không sai rất là ngông cuồng kiểu lợn chết không sợ nước sôi.
Nàng đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nghĩ xem một lát nữa phải nói như thế nào với Hoàng Hậu.
Nếu như Hoàng Hậu có chút đầu óc thì sẽ biết Hoàng Thượng tại sao lại tức giận, chỉ cần thừa nhận lỗi sai, sử dụng thẻ tình cảm thật hay giả thì không ai phân biệt ra được, cho dù nàng phân biệt được thì Phúc An có lẽ cũng sẽ bị cảm động.
Vấn đề chính là ở đó, làm thế nào để nàng ta nói sự thật.
"Hệ thống, có hay không..."
[Không có.]
Nàng đau khổ: "Thành tựu tôi tích được không thể đổi một cơ hội khiến người khác nói ra sự thật à? Cần đến cậu làm gì nữa chứ!"
Hệ thống phút chốc im lặng giống như bị nàng thuyết phục.
Nhan Hoan Hoan hơi bất ngờ, thật ra ngay từ đầu nàng đã không trông cậy được hệ thống giúp đỡ gì rồi, kích hoạt kỹ năng là một điều bất ngờ, không kích hoạt sống thế nào cũng không nghĩ ra được, nên làm sao đây? Không thể cứ quen ỷ vào suy nghĩ của hệ thống được.
[Ký chủ, tôi không thể cấp thêm trợ giúp được nhưng tôi có một suy nghĩ có thể gợi ý cho cô. Khi con người đang trong cảm xúc cực đoan và áp lực rất dễ thốt ra lời thật lòng, sợ hãi và phẫn nộ đều là một loại trong đó.] "Cậu nói như này thì có khác gì không nói đâu?"
Lần này hệ thống không nói nữa.
Nhưng mà Nhan Hoan Hoan ngoài miệng thì châm chọc nhưng trong lòng lại lập tức nghiêm chỉnh với gợi ý của nó, thoáng xoay chuyển suy nghĩ lại càng rõ ý nghĩa sâu xa trong lời của nó, thật sự khả thi.
Lúc nàng đang phân tán suy nghĩ thì giọng nói Triệu Trạm ấm áp an ủi nữ nhi: "Đừng căng thẳng, lát nữa trẫm và Quý Phi đều ở đây."
"Vâng." Phúc An gật đầu cố gắng nặn ra một nụ cười sợ sệt.
Triệu Tố cũng muốn tới nhưng Nhan Hoan Hoan không để hắn tới góp vui, trên danh nghĩa thì Hoàng Hậu cũng là mẫu hậu của hắn, nếu như hắn không nhịn được chỉ mắng nàng ta thì một chữ bất hiếu sẽ đè trên đầu hắn, hơn nữa không giúp được gì, không cần phải để hắn nhìn thấy loại chân thực trong nhân gian này. Đệ đệ không ở đây, mặc dù Phúc An bình tĩnh nhưng ít nhiều cũng có chút sợ hãi mà nhớ hắn.
Tình cảm giữa trẻ con được thành lập rất nhanh, trong lúc vô tình Phúc An đã đặt đệ đệ vào vị trí quan trọng trong lòng mình.
"Hoàng Thượng, lát nữa thiếp nói chuyện với Hoàng Hậu, thiếp muốn để Phúc An nghe nhưng không muốn để Hoàng Hậu biết, Hoàng Thượng có thể giúp thiếp được không?"
Người có thể giấu giếm hậu cung cũng chỉ có Hoàng đế thôi.
Triệu Trạm có lẽ hiểu được dụng ý của nàng nên ngập ngừng: "Sẽ không quá đáng chứ?" Hắn sợ Hoàng Hậu nói gì đó Phúc An nghe thấy sẽ buồn.
Nhan Hoan Hoan vô cùng có đầu óc tiếp thu được hai từ "quá đáng" ám chỉ của hắn, mặc dù Hoàng Thượng không hiểu tâm tình nhưng sử dụng tấm lòng một chút thì không hề thua nữ tử, bận tâm người yêu cung đấu, bận tâm lo nghĩ đứa trẻ khỏe mạnh mà trưởng thành: "Đau lâu không bằng đau ngắn, nếu như lời nói sau lưng có thể làm tổn thương trái tim của trẻ con, bản lĩnh bên ngoài dù có làm tốt thì cũng có tác dụng gì chứ?"
Lời này có lý, Triệu Trạm ngầm đồng ý.
Tới Dực Khôn cung, đoàn quân của hoàng đế từ từ chậm rãi, tới địa bàn của người khác cũng có thể sắp xếp một phòng để Hoàng Hậu tới nói chuyện. Triệu Trạm chưa từng làm loại chuyện giúp người khác nghe lén chỉ theo chủ ý của Quý Phi đầu tiên để Tùy Tỉnh tới khuyên giải Hoàng Hậu, nói rằng đã sắp xếp Phúc An và đại hoàng tử ở ngự hoa viên nô đùa không ở Trường Nhạc cung, hôm nay nói chuyện xong xuôi trước khi dùng bữa tối thì sẽ quay về.
Phúc An nấp sau bình phong, trái tim đập liên hồi.
Từ Hoàng Hậu không hề nghi ngờ, từ trước tới nay Hoàng Thượng làm việc rất quang minh chính đại, đối với nữ nhân thì càng chính trực hơn, có khi nói chuyện càng chọc sâu vào lòng người, mà bản thân mình lại hồn nhiên không biết, hắn nói nữ nhi ở ngự hoa viên thì hắn cũng tin. Hơn nữa lúc này còn không đưa trẻ con tới làm khán giả, người lớn nói chuyện nghiêm túc, trẻ con tránh đi mới là chuyện thường, ai lại để ý ý kiến của một cô gái nhỏ chứ?
Trong mắt nàng ta, lần này chỉ là đấu sức cùng với Quý Phi.
Lúc Từ Hoàng Hậu đi vào, đầu tiên là hành lễ với Hoàng Thượng, dung mạo tuyệt đẹp của nàng ta lúc này vành mắt đỏ cả lên, thái độ rõ ràng khiến người khác thương hại, hiển nhiên là bất thường rồi, sẽ không dè bỉu cách thức được gọi là "lấy sắc dụ người".
Thái độ Hoàng Thượng không nóng không lạnh: "Đứng dậy đi, ngồi xuống nói chuyện."
Từ Hoàng Hậu chăm chú nhìn Nhan Quý Phi yên ổn ngồi bên cạnh như là không hề có chút ý tứ nào thỉnh an hành lễ với mình, nhưng mà ở tình thế này thì nàng ta không dám nói nhiều chỉ tủi thân nhìn chăm chú nàng, tạ ân mà ngồi xuống. Hoàng Hậu hiếm khi bày ra tư thế cúi đầu đúng là một bước tiến rất lớn, nhưng mà trong mắt Hoàng Thượng lại không có chút thương hại nào.
Không nguyên nhân nào khác, điệu bộ này giống như mẫu phi của hắn.
Thái Hậu lạnh nhạt đối xử với hắn nhưng lại không hề khách khí lợi dụng sự đáng thương của hắn nịnh nọt trước mặt tiên đế, mỗi lần hắn đều cho rằng mẫu thân thật sự quan tâm tới bệnh tình của hắn, hoàng đế vừa đi thì bà lại quả quyết đưa hắn cho cung nữ chăm sóc, cơn sốt của hắn rất nặng, nói năng không rõ muốn gọi mẫu phi tới nhưng khi đó mẫu phi bận chăm sóc đệ đệ, dần dà thì cũng không còn mong đợi gì với cái ôm thương cảm đau khổ của bà nữa.
Đó chỉ là để phụ hoàng nhìn mà thôi.
"Hoàng Hậu cũng biết hôm nay trẫm vì sao lại tới chứ?"
"Thần thiếp đoán rằng có lẽ là vì Phúc An nhỉ?" Giả ngu cũng không có tác dụng với Hoàng Thượng, Từ Hoàng Hậu cũng dứt khoát nói thẳng: "Đêm qua Hoàng Thượng đưa Phúc An đi, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng Phúc An từ nhỏ lớn lên ở Dực Khôn cung, tùy tiện tới Trường Nhạc cung, cả đêm thần thiếp không ngủ ngon được, lo lắng nữ nhi ngủ không ngon. Nếu như Hoàng Thượng có điều bất mãn với thần thiếp thì xin hãy trừng phạt thần thiếp, nhưng Phúc An vẫn còn nhỏ như vậy, thần thiếp thật sự rất lo lắng cho nàng."
Nhan Hoan Hoan vừa nghe đã hiểu được Hoàng Hậu cũng biết nguyên nhân Hoàng Thượng nổi giận rồi.
Lý do thoái thác này thật sự rất dễ nghe, nói tiếng người rồi, vẻ mặt Hoàng Thượng hòa hoãn: "Đêm qua Phúc An ở Trường Nhạc cung ngủ rất ngon, con bé rất hợp với Quý Phi."
"Là nên tạ ơn Quý Phi, lúc ở sơn trang nghỉ mát cũng chăm sóc cho nàng nhiều rồi."
Từ Hoàng Hậu khiêm tốn nói không nhìn thấy một điểm chế nhạo nào.
"Trẫm cũng không quanh co lòng vòng nữa, trẫm đã từng nói nhiều lần là đừng nghiêm khắc với Phúc An nhưng nàng lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời của trẫm rồi nói những lời gì với Phúc An chứ?"
Trí nhớ của Hoàng Thượng rất tốt, lặp lại từng lời mà đêm qua Phúc An khóc sướt mướt nói ra, tất cả đều là lời quở mắng của Từ Hoàng Hậu với nàng ta: "Nàng nóng lòng có thỉnh cầu, trẫm biết cũng đã từng đáp ứng đợi sau khi thái y nói cơ thể nàng tốt hơn sẽ hứa cho nàng một đứa trẻ, nàng muốn trẫm tới Dực Khôn cung, trẫm cũng tới rồi. Nói với trẻ con trẫm không tới Dực Khôn cung đều vì con bé chưa làm tốt không bằng Tố nhi, muốn con bé nhanh trí hơn giữ trẫm lại, nàng nghĩ cái gì vậy chứ?! Đây là lời mà một người mẫu thân nên nói sao?"
Khuôn mặt Từ Hoàng Hậu đỏ bừng, không ngờ tới sau khi Phúc An tâm tình suy sụp lại nói hết nội tình của bản thân ra, may là phủ phấn nền trắng như tuyết không nhìn ra được.
Nhan Hoan Hoan cảm thấy bất ngờ, Hoàng Thượng luôn khoan hồng đối với Hoàng Hậu cho nên lúc nàng ta thỉnh an cũng có chừng mực gây khó dễ tìm chỗ chết, không ngờ rằng trên chuyện của con trẻ, hắn nổi giận còn mạnh mẽ hơn cả nàng, từng câu từng chữ đều không giữ mặt mũi. Mạch suy nghĩ của nàng xoay chuyển rất nhanh, vừa nghĩ bản thân nên làm gì bây giờ, vừa tính nợ của Hoàng Hậu. Nếu như nàng ta đủ thông minh, lần này có lẽ tiếp tục nhận sợ, Hoàng Thượng đang tức giận lời trẻ con nói lại không thể giả được, nàng vẫn nhớ Hoàng Thượng tắm rửa quá nhiều lắm cũng bỏ sót một ấn tượng mơ hồ.
"Hệ thống, kích hoạt hào quang thế lực hắc ám trong năm giây."
[Được thôi ký chủ.]
Ngay sau đó, Nhan Hoan Hoan mở miệng: "Hoàng Hậu, khi Phúc An tới sơn trang nghỉ mát, mặc dù có cung nữ làm bạn, thần thiếp cũng luôn chăm sóc nàng nhưng sau khi quay về người chỉ chuyên tâm hỏi Hoàng Thượng mà chẳng thèm dòm ngó tới con bé, khó tránh làm trái tim của đứa trẻ lạnh lẽo!"
Câu này chỉ là lời nói nhảm, không hề có tác dụng gì lớn, cái nàng muốn là giành được sự chú ý của Hoàng Hậu.
Quả nhiên, trong thiên sảnh yên lặng, âm thanh của một câu nói rất bắt tai, huống chi còn là âm thanh của Quý Phi. Bởi vì cách cư xử đặc biệt xuất sắc lúc thỉnh an khiến người khác ghét nhiều năm qua, hậu phi bình thường bao gồm cả Hoàng Hậu vừa nghe tiếng của nàng thì theo bản năng trong lòng sinh ra ác cảm.Từ Hoàng Hậu di chuyển tầm mắt tới, trong lòng lại cự chiến, giống như bị gõ chuông báo động, mà Hoàng Thượng đang chú ý tới nàng ta cũng không cảm nhận được sự ảnh hưởng của người bên cạnh.
Dưới vẻ sợ hãi, Từ Hoàng Hậu lại muốn chạy trốn thốt ra: "Hoàng Thượng, Phúc An còn nhỏ, lời nói không thể tin hết được."
Trong lòng Nhan Hoan Hoan sáng tỏ, biết được cách cư xử thành thật nhất của nàng ta là đổ lỗi.
Hoàng Thượng lạnh mặt nghĩ đến Phúc An ở sau bình phong sẽ có cảm nhận gì lại càng nổi điên, trên mặt thì không biểu hiện gì, tay vịn trên ghế đã bị siết chặt: "Ý nàng ám chỉ là Phúc An nói dối hãm hại nàng? Hoàng Hậu, nếu như đứa trẻ mà nàng nuôi nấng từ nhỏ cũng muốn hại nàng thì cũng là sai lầm của nàng khi không dạy dỗ cho tốt, nàng không tự kiểm điểm lại mình mà còn trách mắng Phúc An nói dối, không nói tới con bé nữa, trẫm nghe rồi cũng cảm thấy nàng không xứng làm một người mẹ!"
Lời nói này hơi nặng nề đối với Hoàng Hậu vô sinh thì như từng nhát dao đâm vào tim.
Nhan Hoan Hoan cũng phải nhìn Hoàng Thượng bằng con mắt khác, nam nhân này không để lộ thực lực ra ngoài, bình thường không hề nói một câu nặng lời nào nhưng lần này cũng phải nhấn mạnh. Nàng tiếp lời: "Nếu như Hoàng Hậu không thích nữ nhi thì thần thiếp nguyện ý thay thế nuôi dưỡng Phúc An, dù sao đi nữa thì thần thiếp vẫn luôn muốn có một nữ nhi."
Giọng nói của nàng bình thản, Phúc An sau bình phong cũng không nhìn được biểu hiện của Quý Phi chỉ cho rằng đó là một câu nói bình thường mà thôi.
Hoàng Thượng đang nổi nóng cũng không rỗi nhìn nàng, chỉ có Hoàng Hậu khinh bỉ Nhan Hoan Hoan tận trời, người qua đường nhìn cũng thấy hết được ý cười khinh bỉ muốn đánh nàng cùng với nội dung câu nói đâm chọc vào nàng đã hoảng sợ mà còn tức giận.
"Quý Phi nói lời này thật không thích đáng, nuôi dưỡng một đứa trẻ còn chưa hài lòng hay sao? Còn nghĩ tới Phúc An của ta nữa!"
Từ Hoàng Hậu dù cho chịu đựng tốt cũng bị nụ cười của tiện nhân này làm tức tới muốn bể phổi, liên tưởng tới việc nàng thân thiết với Phúc An thì chắc hẳn là cũng ghé bên tai nữ nhi chia rẽ mẹ con rồi, chỉ cảm thấy ý tốt của nàng đối với Phúc An đều là giả bộ cả cơn giận giữ từ trong lòng bùng lên: "Nếu như Quý Phi yêu quý Phúc An, thích tới mức muốn cướp về nuôi thì lấy đại hoàng tử ra trao đổi đi! Ngươi cũng đỡ phải vất vả chăm sóc cả hai đứa trẻ, không có thời gian rỗi hầu hạ Hoàng Thượng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT