Nghe được con trai ruột nói lời này, Nhan Hoan Hoan vốn đang cười tới mức phi đạo đức thì im bặt.

Nàng giương mắt đánh giá hắn, ánh mắt nhìn tới khiến cả người hắn không được tự nhiên.

Cuối cùng, Triệu Tố không nhịn được: "Mẫu thân?"

"Để ta tiêu hóa mấy lời này cái đã..." 

Tố nhi nói muốn đi chơi, chuyện này quá đỗi kinh hãi, giống như "lúc tỉnh dậy nhìn thấy Hoàng Thượng ôm lấy thắt lưng của nàng làm nũng nói với nàng rằng thời tiết hôm nay thật đẹp, không muốn lên triều, cùng nhau xuất cung đi chơi đi", nàng trấn tĩnh lại đổi một góc khác nhìn kỹ hắn. Dáng vẻ của hắn thật sự rất khôi ngô, mặc dù ngũ quan vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng cha mẹ đều là người đẹp với đường nét sắc sảo, hắn có thể kém điểm nào hay sao? Lúc này nghiêm túc nhìn bản thân, ánh mắt động lòng người khác thường với những đứa trẻ bình thường khác.

Nếu như nói trẻ con có dáng vẻ mà một đứa trẻ nên có mới khiến cho người ta yêu thích, vậy thì Triệu Tố có lẽ là kiểu khiến người khác rất không thích.

Nhân lúc nàng đang thẫn thờ thì hắn thoát ra khỏi trong lòng mẫu thân, nhón chân sờ đầu của nàng: "Mẫu thân làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không, có phải truyền thái y không ạ?"

"Không sao, ta rất khỏe," Nhan Hoan Hoan nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, khóe môi cong lên một nụ cười: "Hiếm khi con có thỉnh cầu với ta đấy."

Triệu Tố ho nhẹ một tiếng: "Nếu phụ hoàng đã tới rồi thì mẫu thân phải cố gắng giữ vững địa vị sủng ái nhiều vào, Phúc An công chúa cứ để con tiếp là được rồi."

Cả đầu tiểu tử đều là tư tưởng cung đấu.

Nhan Hoan Hoan nghe thấy thì buồn cười, nếu ngày nào đó thực sự để hắn kế vị, e rằng cả hậu cung cũng không đủ để hắn suy nghĩ nữa, ngày ngày nghĩ ai đang tranh sủng, ai là bạch liên hoa giả vờ không tranh giành thì chính là tranh giành, nàng không vạch trần sự viện cớ của nhi tử chỉ thuận theo lời hắn: "Vậy giao cho con nhé."

Hai người trầm lặng một lúc, cung nữ đã ở bên ngoài, trong lòng Triệu Tố như đánh trống, trong lòng hơi đấu tranh, cuối cùng không nhịn được mà dựa vào người nàng, đầu gối lên đầu gối của nàng. Nàng phục hồi lại tinh thần, vỗ nhẹ vào má hắn, ánh nắng bên ngoài xuyên qua song cửa chiếu trên người hắn. Thế nhưng ánh nắng dù ấm áp cũng không ấm áp dịu dàng như lúc bàn tay của mẫu thân dán trên làn da.

Nhan Hoan Hoan lại suy nghĩ một chuyện khác.

Phúc An đương nhiên là tiểu loli đáng yêu, lanh lợi, là bảo vật của thế giới, nhưng dù gì cũng là nữ nhi của người khác, nàng dù có yêu thích thương tiếc thì cũng vẫn kém xa so với nhi tử ruột. Nhưng ngoài dự tính, cô gái nhỏ mà nàng vô tình cắm liễu trêu ghẹo đã mang tới ảnh hưởng tốt cho Tố nhi, cũng là khuyết điểm nàng chịu bó tay. Tố nhi cần một người bạn.

Hoàng tử bình thường, bạn bè lúc nhỏ là tiểu thái giám lớn hơn một chút thì là thư đồng, đáng tiếc Triệu Tố không phải người bình thường, người khác cần rèn giũa tính tình mới tình tĩnh nghe lời, hao tâm tổn trí dạy dỗ đứa trẻ nỗ lực học tập ngày ngày tiến lên. Hắn khá đặc biệt, hắn cần phải có bạn bè dạy hắn chơi thế nào.

Mặc dù Hoàng thượng đối xử với nàng như vật báu nhưng nàng không hy vọng Tố nhi trở nên giống như hắn.

Ít nhất thì lúc nàng còn có thể bảo vệ được hắn thì phải sống vui vẻ một chút.

"Mẫu thân, thật ra người muốn con chơi đùa nhiều hơn đúng không? Nhưng mà, con không nỗ lực thì sau này ai sẽ bảo vệ mẫu thân đây? Mẫu thân không mong muốn con vượt trội hơn người, kiến công lập nghiệp hay sao?"

Nhan Hoan Hoan khom lưng, ôm lấy con trai mê hoặc.

"Đó là chuyện khi lớn hơn một chút, đến lúc đó con sẽ không thể tránh khỏi mà gặp nhiều khó khăn hơn, con người và chuyện ghê tởm hơn, mà ta thì có lẽ cũng không có sức đối phó với chúng. Cho nên bây giờ, mẫu thân hy vọng con vui vẻ, con có thể buông thả một chút..."

Nàng dừng lại, nhớ tới Hoàng Thượng cũng từng nói một câu giống vậy với cô, hy vọng nàng buông thả.

Mí mắt nàng hơi híp lại, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

"Mẫu thân?" Đang cười gì thế?

"Cười con đáng yêu đó."

"???"

Vẻ mặt Triệu Tố mông lung chỉ cảm thấy bầu không khí ấm áp của gia đình mình không quá năm giây.

Lúc sáng sớm, Triệu Trạm vì nghe ái phi nói muốn ở cùng với con trai một lúc mà đang đứng đợi bên ngoài, đợi tới mức hết sức bực dọc, tôi tớ hầu hạ bên cạnh nơm nớp lo sợ. Bọn họ có vài thứ chỉ là chuẩn bị sẵn ở sơn trang nghỉ mát, không hiểu rõ tác phong của hắn, không biết rằng Hoàng Thường trước giờ sẽ không vì tâm trạng không vui mà nổi giận với người bên cạnh, người nào cũng ngóng trông Quý Phi sớm ra trấn an Hoàng Thượng. Cũng may là tôi tớ của Nhạc Xuân Lâu coi như cũng có chút may mắn, mặc dù tiểu điện hạ chiếm lấy Quý Phi nhưng bọn họ cũng đợi được một chủ tử khác có thể làm Hoàng Thượng hạ hỏa.

Sau khi Phúc An trở về Thính Trúc Viện, lăn qua lăn lại mãi cũng không ngủ được, lại sắp tới giờ dùng bữa rồi nên quyết định chạy tới Nhạc Xuân Lâu, ăn cơm cùng với phụ hoàng và Quý Phi, ăn xong rồi đi ngủ, nàng ấy cảm thấy rất hài lòng với kế hoạch của mình. Thế là từ chối lời ru ngủ của cung nữ bên cạnh, chân ngắn bước tới Nhạc Xuân Lâu, đúng lúc đụng phải Tùy Tỉnh ở bên ngoài nên được dẫn vào đại sảnh gặp phụ hoàng.

Người bên cạnh hoàng đế đều biết, mặc dù Hoàng Thượng rất ít khi nói chuyện nhưng sự sủng ái đối với công chúa là thật. Nhiều năm như vậy, nếu không có sự tồn tại của công chúa thì vị kia ở Dực Khôn Cung ngay cả sự nuông chiều trên mặt cũng không nắm được. Hoàng Thượng sẽ thu quyền hành lại, sau khi hoạt động gân cốt, theo lệ muốn qua cầu rút ván.

Hắn không vong ân bội nghĩa tới nước này, dù nói phụ trợ thiên tử là trách nhiệm của bọn họ chứ chưa nói tới ân huệ, nhưng dù gì cũng là người từng giúp hắn, hơn nữa mấy người đứng đầu mặc dù tuổi tác đã lớn nhưng người trong đó cùng chung huyết thống đều dùng được, người của triều đình không thể lãng phí được, chẳng qua chỉ là sau này hắn muốn làm bất cứ việc gì cũng quả quyết không tới phiên bọn họ tới vung tay múa chân.

Phượng ấn trong tay Hoàng Hậu, tất cả quyền hành trong hậu cung đều thuộc về nàng ta, từ trước tới giờ Triệu Trạm không động tới hay muốn đoạt ý nghĩ thực quyền của nàng ta, hơn nữa đúng là nàng ta quản lý hậu cung rất tốt. Cũng có một phần là vì hắn xưa nay không tới cung của người khác, không sự sủng ái nào tự nhiên nổi sóng gió cả, nhiều nhất lúc dạo bộ trong hậu cung thường xảy ra ngẫu nhiên thôi.

Những năm gần đây, hắn tới Dực Khôn cung thực sự đa phần là vì tới thăm tiểu Phúc An.

Mặc dù khuê nữ nhát gan sợ người lạ, Hoàng Hậu cũng vì thế mà từng cáo trạng với hắn hai lần, nói rằng dùng hết cách cũng không dạy được nàng ấy, ngược lại hắn khuyên nàng ta không cần quá ưu tư, công chúa của Đại Tấn hà cớ gì phải sống trong mắt của kẻ khác? Nam nhi phải vì quốc gia kiến công, tận lực chút cũng là lẽ đương nhiên, nhưng nữ nhi còn nhỏ như vậy, Triệu Trạm cảm thấy cho dù nàng không làm tốt phép tắc cũng chẳng sao cả, trừ hắn ra ai dám nói công chúa không tốt chứ?

Mà trong mắt người cha ruột này, đương nhiên tất cả của nữ nhi đều tốt rồi.

Đợi sau khi nàng ấy quy củ bắt tay hành lễ xong thì Hoàng Thượng vỗ vào đùi.

"Phúc An lại đây."

Triệu Trạm thấy cô gái nhỏ bịch bịch nhảy lên đùi mình, bao nhiêu điều không vui đều tan thành mây khỏi, hắn hiếm khi lộ ra vẻ mặt ôn hòa, một người ghét cơ thể tiếp xúc với người khác như thế lại sẵn lòng nhẫn nại đợi chờ nàng ấy điều chỉnh vị trí trong lòng mình xong xuôi: "Ngồi được chưa?"

"Phụ hoàng, con ngồi được rồi."

Hai người hoàn toàn không cảm thấy đối đáp trang nghiêm này có vấn đề gì, Phúc An ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Phụ hoàng, Quý Phi đâu ạ? Con còn tưởng rằng phụ hoàng ở cùng với Quý Phi, Quý Phi đang ở cùng hoàng đệ sao ạ?"

Triệu Trạm ừ một tiếng, nhướng mày: "Hôm nay con và Tố nhi cùng nhau tới Vạn Viên sao?"

Phúc An gật đầu, sắp xếp lại câu chữ một lúc, sợ phụ hoàng trách Quý Phi không để ý tới nàng ấy, thế là giấu kín luôn chuyện đợi chờ lúc sáng mà chỉ nói: "Sáng sớm con tới Nhạc Xuân Lâu tìm Quý Phi, Quý Phi không ở đó nên hoàng đệ tới chơi với con, hoàng đệ tốt lắm."

Đương nhiên là tốt rồi, con trai ruột của hắn mà.

Triệu Trạm dừng lại không nhịn được lại trở thành một người cha ngốc: "Hoàng đệ tốt hay là trẫm tốt hơn?"

Chẳng qua hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi nhưng Phúc An lại nghiêm túc cân nhắc câu hỏi này một lần, cân nhắc tới mức khuôn mặt nhỏ đỏ cả lên rồi mới rất lưỡng lự nói ra đáp án mà nàng ấy cảm thấy hợp lý nhất: "Phụ hoàng tốt ạ nhưng mà hoàng đệ cũng tốt lắm, hơn nữa con là tỷ tỷ của đệ ấy, sau này lúc mà phụ hoàng đang bận với Quý Phi thì con sẽ chăm sóc thật tốt cho đệ ấy, phụ hoàng có thể yên tâm ở cùng với Quý Phi."

Nghe thấy vậy, Triệu Trạm cảm thấy rất vui mừng, nữ nhi đúng là tốt tính, nào giống nhi tử hắn chứ, cả ngày chỉ tìm cách quấy rầy hắn và Nhan Hoan, tranh sủng với hắn.

Mà Nhan Hoan Hoan và Triệu Tố cùng nhau đi ra từ trong phòng, đúng lúc nghe trọn vẹn câu này.

???

Bạn bè, cái gì gọi là tỷ sẽ chăm sóc ta???

Ngày thường, tiểu công chúa rất ít khi tự đi, lúc chơi cùng hắn bởi vì hắn không thích bị người khác bế đi nên nàng ấy ngang bướng không muốn cung nữ bế, đi không được nhanh nhẹn, hăng hái đứng dậy muốn chạy chậm tới xem thì càng nguy hiểm hơn. Cả sáng Triệu Tố đều đi sau nàng ấy, chỉ lo nàng ấy ngã đập xuống, còn đẩy xích đu cho nàng ấy nữa,

Bây giờ kẻ vong ân bội nghĩa này vậy mà nói nàng ấy chăm sóc hắn???

Vị tỷ tỷ này, mặt của tỷ  =___________, = dày như vậy à!

"Ồ, hóa ra là thế, vậy ta thật sự cảm ơn tiểu Phúc An chăm sóc tốt cho ngươi, tiểu đệ đệ à!"

Đối diện với cái cười ngạo nghễ trêu chọc của mẫu thân, tiểu đệ đệ Triệu Tố càng tức giận.

Nhưng mà, nửa đoạn hội thoại trước hắn cũng nghe thấy, giống như lời mà mẫu thân nói, hoàng tỷ không có ý xấu, là hắn lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.

Không đúng, hoàng tỷ ngốc nghếch này sao có thể tính là quân tử được chứ?

Nhiều nhất thì là hắn lấy lòng trí thức đo cử chỉ của kẻ ngốc mà thôi.

Triệu Tố thầm gật đầu cảm thấy cách lý giải này rất hợp lý, chính là như hắn nghĩ.

Người kia bị hắn suy xét một phen cũng nhảy từ trong lòng hoàng đế xuống, bịch bịch bước nhanh tới trước mặt hắn, cười tươi như hoa: "Hoàng đệ, không đợi được tới ngày mai, chúng ta lại gặp nhau rồi này."

Nhan Hoan Hoan liếc nhìn nhi tử, hóa ra đã hẹn xong rồi.

Triệu Tố hiểu được mẫu thân đang nghĩ cái gì nên lỗ tai đỏ bừng, không hiện rõ trên mặt, giả vờ bình tĩnh: "Ừm." Lại chuyển tầm mắt không nói gì nữa.

Thấy hắn đáp lạnh lùng, Phúc An tưởng mình làm sai chỗ nào, vô cùng đáng thương cụp mí mắt giống như kẹp lấy lương tâm của hắn, trong chốc lát hắn lại lưỡng lự. Lúc đang định quyết tâm muốn an ủi nàng thêm một lời hay nhiệt tình chút thì Nhan Hoan Hoan đã bế tiểu Phúc An lên: "Sáng nay ngươi không phải tới tìm ta sao? Sao đã hẹn hắn ngày mai rồi, không hẹn với ta có phải ngươi không thích ta nữa không?"

Lời nói chân thành của bản thân bị nghi ngờ rồi, tiểu loli căng thẳng thuận tiện dựa vào người Quý Phi, kề sát vào tai nàng, tiếng trẻ con mềm mại tủi thân giải thích: "Ta thích người nhất."

"..."

Triệu Tố hơi tức giận.

Thời cơ bỏ lỡ không thể quay lại nữa, Nhan Hoan Hoan bế Phúc An ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, cô gái nhỏ tưởng rằng hoàng đệ có chỗ nào không vui nên cứ dán vào Quý Phi, hắn không có cơ hội giải thích nào, chỉ có thể sốt ruột. Hắn ra hiệu ánh mắt với mẫu thân nhưng chỉ nhận được một ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.

Mãi cho tới khi dùng bữa tối, Hoàng Thượng kéo Nhan Hoan Hoan đi, Triệu Tố mới có cơ hội nói với Phúc An tránh cũng không thể tránh được.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui khi phụ hoàng dính lấy mẫu thân.

"Phúc An..."

"Ta ăn no rồi."

Phúc An ra hiệu với cung nữ đang đút cho nàng ấy, có ý muốn chạy trốn.

Triệu Tố vừa bực mình vừa buồn cười: "Mới ăn có hai miếng đã no rồi? Chẳng trách không béo được, tỷ có phải không muốn để ý tới ta không?"

"Ta không có, thật sự no rồi." Nàng ta nhỏ giọng phản bác.

"Vậy ăn thêm chút nữa đi," Triệu Tố giơ tay chạm vào đầu của nàng ta: "Không ăn thêm nữa thì mai sao có sức chơi với ta được?"

Phúc An che đỉnh đầu bị xoa, nghe thấy lời này, ánh mắt sáng quắc lên: "Ngày mai ta cũng có thể tìm đệ chơi sao?"

"Ừm,"

Thái độ lạnh lùng như bình thường, sợ kẻ ngốc này lại thu mình nên Triệu Tố ho nhẹ bổ sung thêm: "Rất hoan nghênh, tỷ không tìm ta thì ta cũng sẽ đi tìm tỷ."

Nhan Hoan Hoan được Hoàng Thượng gắp thịt đầy bát thoáng nhìn nhi tử bên cạnh, khóe môi cong cong.

Sách vốn đã không đọc hết thì càng không thể chỉ đọc sách được, đối nhân xử thế là một mặt kinh tâm từng bước tàn nhẫn nhất, hắn đọc đủ rồi, về phương diện mềm dẻo tỏa sáng đáng yêu đó nên tìm người để hắn mở mang kiến thức, tiểu Phúc An là một đối tượng rất thích hợp.

Ngày nào đó nếu như sa vào trong phe mâu thuẫn của Hoàng Hậu cũng tính là một bài học rành rành dành cho hắn, con người dễ thay đổi như mặt trăng.

"Từ lúc nào mà bọn chúng chơi cùng nhau thế?"

Hoàng Thượng chậm nửa nhịp phản ứng lại: "Trước kia ở trong cung, trẫm chưa từng thấy chúng ở cùng nhau."

"Đều là trẻ con mà, ăn nhịp với nhau sẽ chơi vui hơn, lúc thiếp còn nhỏ với đại ca cũng vậy," Nhan Hoan Hoan rót cho hắn một chén rượu, hương thơm ngọt ngào lan tỏa bốn phía: "Chúng có thể chơi cùng nhau ngược lại cũng tốt mà, tránh cả ngày chôn mình trong thư phòng, nỗ lực học tập là tốt, kết hợp lao động và chơi đùa mà, Hoàng Thượng sau khi tan triều cũng có thiếp ở cùng mà."

"Ừm."

Hoàng Thượng trầm ngâm, hắn thật sự không hiểu cách nghĩ của bọn trẻ, hoặc là sớm quen rồi.

Triệu Tố bởi vì hoàng đế là thúc của hắn, mẹ ruột qua hai đời chồng nên đã trải qua tình người ấm lạnh rồi, so sánh với Triệu Trạm thì cha không thương mẹ, còn có đại ca khác mẹ và đệ đệ cùng mẹ nghịch ngợm nữa, có lẽ thiếu 3 con đường nữa: "Đợi sau khi vào học, trẫm sẽ chọn cho hắn một thư đồng thật tốt, còn có nhóm bạn hợp nhau nữa. Nhưng mà tình cảm của hắn và Phúc An tốt thì trẫm cũng yên tâm."

Hắn tự biết tuổi thơ không hạnh phúc, đương nhiên không hy vọng Tố nhi bước theo gót chân của hắn.

Nhan Hoan Hoan cười dịu dàng: "Chọn thư đồng giống với Hoàng Thượng trước kia vậy, có thể biến Tố nhi thành đứa trẻ ngoan có thầy tốt bạn hiền."

Dù nàng ở trong cung cũng từng nghe nói Hoàng Thượng nhắc tới bằng hữu tốt nhất của hắn.

Đời người khó cầu được một tri kỷ, huống chi là trong lúc khó khăn nhất vẫn làm bạn, muốn thật sự có một người bạn như thế là vận may của Tố nhi.

Nhưng mà nghe thấy câu này, Hoàng Thượng lại lâm vào sự trầm mặc đầy nghi ngờ.

"Thầy tốt..."

Nhớ tới ánh mắt chán ghét của Dung Diệu Chân coi thường mình, truyền thụ cho bản thân "dưới chân thiên tử hỏi liễu tìm hoa công lược có lợi nhất" cùng với "tính giá hóa tỉ tam gia so với tiểu quan quan cao nhất", quả thật là người có kinh nghiệm sống về đêm mà.

"Bạn hiền?"

Mỗi lần bị nhận ra vì ở chỗ kỹ nữ rồi bị cắt thức ăn lúc cha nổi giận thì đều phải tiến cung tống tiền người bạn tốt là hắn.

"...Vẫn là đổi người khác đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play