Ở trước mặt Triệu Trạm, lúc nói chuyện nàng luôn dịu dàng, đôi lúc gác cằm lên vai hắn mới nhận ra hơi thở hơi khàn. Khi ở bên cạnh người thân cận nàng luôn tùy ý hơn nhiều, mà ở trước mặt cung phi, e rằng chỉ cần nàng tùy tiện nói một đoạn với chất giọng ấy đều có thể khiến nữ nhân vốn căm thù đám mỹ nhân hạ tiện đến tận xương tuỷ lập tức sinh ra ác cảm với nàng.
Nhẹ nhàng, mang theo ý cười có chút hạ tiện, mỗi một âm điệu đều giống như khẽ lướt qua, mặc kệ nội dung nói chuyện là gì, cho dù là một câu chào buổi sáng vô cùng đơn giản, hoặc có thể hoàn toàn nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, cũng khiến người khác có xúc động muốn đấm một quyền lên khuôn mặt nàng. Nếu như nghe hiểu, e là không chỉ là một quyền thôi đâu.
Khiến người khác huyết khí quay cuồng.
Chỉ có điều, thứ khiến nam nữ kích động vốn không giống nhau mà thôi.
Từ Hoàng Hậu nghe riết cũng thành quen, vẻ mặt nhàn nhạt: “Nhan Quý Phi thật có hứng thú.”
“Hoàng Hậu nương nương lại chê cười tần thiếp, tần thiếp đến Dực Khôn cung, đơn giản là muốn gặp nương nương, thỉnh an với nương nương mà thôi,” Nhan Quý Phi cười đến ngả ngớn, cho dù lời nói của nàng có giống như đang khen ngợi đến mấy, cũng khiến người khác cảm giác được rõ ràng người này chỉ đang độc miệng mà thôi: “Các vị muội muội, nhìn cũng đã nhìn, nhan sắc không có gì đặc biệt..…”
Khẽ dừng một chút: “Hoàn toàn không thể sánh được với sắc nước hương trời của Hoàng Hậu nương nương.”
Dứt lời, đôi mắt quyến rũ liếc qua, ý tại ngôn ngoại nhìn Từ Hoàng Hậu một cái.
Từ Hoàng Hậu bị trêu chọc mạnh mẽ vẫn duy trì sự bình tĩnh, thầm nghĩ, Nhan thị nói chuyện quả thực thẳng thắn không khách khí, nâng nàng lên cũng không quan trọng gì, Hoàng Hậu đàn áp các nàng vốn dĩ chính là chuyện đương nhiên.
Lời nói này của Nhan Quý Phi, cực kỳ thẳng thắn.
Vốn đang rất tò mò các ngươi trông như thế nào, hóa ra cũng chỉ có như vậy.
Từ Hoàng Hậu lãnh đạm liếc nàng: “Lúc tuyển tú, Nhan Quý Phi đã ngủ quên sao? Nhan sắc các nàng như thế nào, ngươi đã sớm hiểu rõ trong lòng, bổn cung biết ngươi xinh đẹp, nhưng cũng không cần khoa trương rêu rao ở đây.”
“Hoàng Hậu nương nương khen ngợi tần thiếp như vậy, tần thiếp thật sự vinh hạnh khôn xiết.”
Nhan Hoan Hoan quay đầu lại.
Nàng ngồi ở phía dưới Hoàng Hậu, mỗi người đều có thể nhìn thấy nàng rõ ràng, mà nàng cũng cực kỳ thoải mái, chính sảnh của Dực Khôn cung giống như sân khấu của nàng, một ánh mắt một cái nhíu mày đều có thể nhẹ nhàng bắt lấy tầm mắt của người khác. Nàng vô cùng vui vẻ, tựa như Hoàng Hậu thật sự đang khen nàng mỹ lệ: “Lúc điện tuyển đều mặc xiêm y giống nhau, nhìn không ra có gì khác biệt, lúc này mọi người đều đã trang điểm mới có thể phân ra cao thấp.”
Lúc này, nàng liếc mắt nhìn xuống phía dưới, giống như đang nhìn xem có người nào có thể đỡ được trò đùa của nàng.
“Vậy.…Quý Phi tỷ tỷ đã phân biệt được chưa?”
Vậy mà có thật.
Nhan Hoan Hoan kinh ngạc nhướng mày, nhìn xuống phía dưới, là một tiểu cô nương có đôi mắt giống mèo con, mặt rất non, đời trước hẳn là chưa gặp qua. Cũng đúng, Triệu Uyên tuyển hậu cung chủ yếu đều dựa vào thẩm mỹ cá nhân, hắn không có hứng thú đối với một tiểu loli cả người còn mùi sữa, càng yêu thích tiểu tỷ tỷ lớn tuổi thành thục.
“Đã phân biệt được rồi.”
Ý cười của nàng càng tăng lên: “Không phải ta nhằm vào ai, các vị đang ngồi ở đây, đều chỉ có như vậy mà thôi.”
[Chúc mừng ký chủ kích hoạt “Không phải ta nhằm vào ai, các vị đang ngồi ở đây đều là rác rưởi” của gói biểu cảm tạp hệ, có thể nghiêm trang nói ra loại lời nói không coi ai ra gì như vậy, có thể thấy được ký chủ là một người cực kỳ xấu xa, hệ thống rất thưởng thức cô, chỉ cần kích hoạt kỹ năng này, mười phút tiếp theo, cho dù ký chủ nói cái gì, nội tâm người nghe có bao nhiêu hoài nghi, đều sẽ không tự chủ được mà bị ký chủ thuyết phục.]
Câu nói phía trên kia, là Nhan Hoan Hoan cố ý dùng đến, nàng phỏng đoán ở dưới ngữ cảnh này có thể sẽ kích hoạt đến kỹ năng biểu tình bao. Nàng sớm đã đoán được nên thần sắc không chút thay đổi.
“Vậy nếu tôi nói “ta là cha ngươi” thì sao?”
[Ký chủ, chú ý sử dụng kỹ năng văn minh chút.]
“Nhan Quý Phi nói có chút quá đáng rồi.”
Từ Hoàng Hậu nhíu mày, bắt được cơ hội nổi nóng với nàng: “Vị phân của ngươi tuy cao hơn so với các nàng, nhưng nói như vậy, chẳng khác nào đang khơi mào tranh chấp hậu cung, nữ đức còn đâu? Trở về chép phạt nữ giới một trăm lần, rèn luyện tính tình.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Nhan Hoan Hoan bị phạt.
Nàng ngược lại cũng chả sao cả, để cung nữ chép là được, nghĩ Từ Hoàng Hậu cũng không dám truy cứu có phải nàng tự tay viết hay không, ý cười lúc này vẫn không thay đổi: “Hoàng Hậu nương nương giáo huấn rất đúng, đều do tần thiếp nghĩ sao nói vậy không biết kiềm chế, khiến nương nương chê cười rồi.”
….Hoá ra còn phải cường điệu hơn một chút mới là ý nghĩ chân thật của ngươi!
Tuy rằng Từ Hoàng Hậu đã đứng ra dạy dỗ Quý Phi, nhưng cũng không ai dám đón lời cùng chỉ trích nàng, không khí trở nên rất ngượng ngùng.
Trầm mặc nửa phút, ở trong chính sảnh có vẻ phá lệ yên tĩnh.
Nhan Hoan Hoan nói xong câu nói kia cũng lạnh mặt, Quý Phi mỹ diễm bày ra dáng vẻ kiêu ngạo không nói một tiếng, khí thế huyền huyễn này của nàng, cũng không ai cảm thấy nàng sẽ xấu hổ, ngược lại là Từ Hoàng Hậu ngồi ở phía trên, nghẹn đến mức không muốn nói chuyện. Nàng thật sự cảm thấy phiền chết mất, thật vất vả mới dừng được một lúc, hưng phấn lên lại gây chuyện, ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu*, cố tình khiến nàng không có biện pháp.
(*: chưa nói ra lời khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.)
Phạt rồi mắng rồi, cũng không nguôi giận được bao nhiêu.
Lưu mỹ nhân mở miệng, nói sang chuyện khác: “Sớm nghe nói Quý Phi tỷ tỷ xinh đẹp, thật là trăm nghe không bằng một thấy, quả thật mặt mày như họa, khiến tỳ thiếp cảm thấy hổ thẹn.”
“Biết thì tốt.”
……???
Quý Phi nương nương, khiêm tốn mỹ đức của ngươi ở đâu rồi?
Từ Hoàng Hậu thấy một màn như vậy, tâm tình trở nên tốt hơn, nàng ta vốn không cảm thấy Lưu Nhuận Minh là người ở trận doanh của mình, vì vậy khi thấy nàng ta mất mặt như vậy, tựa như vỏ chuối mà bản thân mình từng bị trượt ngã, người khác cũng bị ngã y chang như vậy, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Lưu mỹ nhân còn chưa tìm ra cách ứng đối, một giọng nói khác đã vang lên: “Tỳ thiếp cũng cho rằng như vậy, Quý Phi nương nương quá đẹp, quả thực giống như thiên tiên hạ phàm.”
….Ha?
Lúc này Nhan Hoan Hoan cũng ngây ngẩn cả người.
Không phải nàng chưa từng nghe người khác châm biếm, nhưng chủ nhân của giọng nói này quả thật là quá thành khẩn, thành khẩn đến mức không giống như đang châm biếm, nàng dời tầm mắt về nơi giọng nói phát ra, lọt vào trong tầm mắt là tiểu cô nương mắt mèo vừa nãy tiếp lời nói của nàng….Đây là ai nhỉ? Khen đến thẳng thắn như vậy, lại nhìn mọi người đều đang mỉm cười nghi ngờ “đầu óc người này không có vấn đề gì chứ”, đây cũng không phải người xuất thân từ thế gia.
Nhan Hoan Hoan có chút không muốn tiếp câu nói này.
Cuối cùng Từ Hoàng Hậu là người hoà giải, lên đường đến Đông Hoa cung thỉnh an.
Thái Hậu đã sớm đợi không kịp nữa, cung phi mới tiến cung, đương nhiên là mỗi người đều muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt Thái Hậu, cực lực chen lấn mà nịnh hót lão nhân gia, nịnh đến khi bà vui sướng hài lòng thì thôi. Mà Nhan Hoan Hoan bị cố tình lạnh nhạt đứng ở một bên, có vết xe đổ ở Dực Khôn cung, không ai dám tới bắt chuyện với nàng. Ngược lại thì nàng cũng không sao cả, vui vẻ yên tĩnh, nếu Thái Hậu đừng có thỉnh thoảng liếc mắt qua đây thì càng tốt hơn.
Như thể bị một bà thím yêu thầm vậy đó.
Rời khỏi Đông Hoa cung, Nhan Hoan Hoan đang định dẹp đường hồi phủ, trước khi đi, lại có một ánh mắt lóe sáng nhìn chăm chú vào nàng.
Thật sự là ánh nhìn khiến người khác khó có thể bỏ qua.
Nàng suy tư một lát, hôm nay cũng không có việc gì để làm nên đi qua đó, bày ra thần sắc khiến người sửng sốt, mở miệng hỏi: “Người kia, muốn đến Trường Nhạc Cung uống ly trà không?”
[Ký chủ, cô không cảm thấy mình nói chuyện cục súc quá sao?]
‘Một người ngay cả tên ta cũng không biết, có cần thiết phải nghiền ngẫm từng chữ với nàng sao?’
Nói chuyện ở trong cung, mỗi người đều rất có nhịp điệu, nàng lại không thích nghiêm giọng để nói, thứ nhất là khiến người mệt mỏi, thứ hai là lười. Ở trước mặt loại cấp trên như Từ Hoàng Hậu và Thái Hậu miễn cưỡng bày ra dáng vẻ đó, ở trước mặt phi tần có phân vị thấp hơn, ngược lại không cần phải ra vẻ.
“Tỳ thiếp….tỳ thiếp có vinh hạnh này sao?”
“Ừ.”
Ngồi lên bộ liễn của nàng, gương mặt của tiểu cô nương đỏ bừng, Nhan Hoan Hoan mới nhớ tới: “Đúng rồi, ngươi là ai?”
“Tì thiếp Ôn Lệnh Nghi, là bảo lâm của Hàm Chương cung.”
“Ôn bảo lâm đúng không.”
Ở trong dàn tú nữ là cấp bậc lót đế, quả nhiên như suy nghĩ của nàng, là bối cảnh bình dân.
Nhan Hoan Hoan chống cằm, vứt qua một ánh mắt cảm thấy hứng thú: “Vừa rồi ngươi ở Dực Khôn cung nói như vậy, không sợ Hoàng Hậu nương nương không thích ngươi sao?”
“Nhưng tì thiếp là đang nói thật, Quý Phi nương nương thật sự rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp.”
“Cái này ta biết, ngươi không cần lặp lại nữa.”
Nhan Hoan Hoan chặn đứng lời nói của nàng ta, trong đầu xoay chuyển, muốn mượn uy thế của nàng để thượng vị?
“Cho dù ngươi khen ta, ta cũng sẽ không thích ngươi, muốn có được sủng ái của Hoàng Thượng, bản thân phải đi tranh thủ, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết Hoàng Thượng thích nữ nhân như thế nào,” nàng cong môi, bày ra vẻ ngọt ngào hoàn toàn không dính dáng đến tình yêu, ý cười ý vị thâm trường đến có chút ác liệt: “Đây là bí mật không thể nói giữa ta và Hoàng Thượng.”
Ôn lệnh nghi ra sức gật gật đầu: “Tì thiếp biết, nương nương có thể yên tâm, tì thiếp sẽ không lợi dụng nương nương để đánh chủ ý lên Hoàng Thượng!”
“Đừng ngốc như vậy, sao ta có thể yên tâm với ngươi?”
Nhan Hoan Hoan phất phất tay: “Hậu cung tiếp đón một đợt tân nhân, ta cần một người pha trò.…” Nàng cân nhắc một chút cách dùng từ, sợ thời đại này còn chưa lưu hành đối đáp hài hước nên đổi thành: “Ngươi muốn tới làm chân chó* cho bổn cung không?”
(*: Từ này còn có thể được hiểu là tay sai, hầu gái.)
[Ký chủ, thời đại này cũng không có từ “chân chó” này.]
“Đại ý là được.”
Ôn lệnh nghi quả thật không hiểu rõ ý tứ của “chân chó”, có điều phương thức giao lưu thẳng thắn này, vừa vặn khiến xuất thân bình dân như nàng có thể đoán được bảy tám phần, ánh mắt lập tức nóng rực nhìn chăm chú vào Quý Phi nương nương mỹ diễm: “Tì thiếp nguyện ý làm chó của nương nương!”
Ha?
Thần sắc của Nhan Hoan Hoan trở nên vi diệu, phong tục của Đại Tấn là như vậy sao? Bình dân tỏ lòng trung thành là dùng phương thức như vậy?
Sau khi xuyên qua, nàng vẫn luôn làm giai cấp đại quan quý nhân, lại cực kỳ có sức tưởng tượng, vì vậy liền hiểu theo phương hướng sai trái cách sự thật tám vạn chín ngàn dặm.
Nếu đã là phương pháp dân chúng Đại Tấn tỏ lòng trung thành, vậy nàng cũng chỉ có thể rất không tình nguyện mà miễn cưỡng nhập gia tùy tục!
Nàng cười khẽ, khuôn mặt kiều mỹ in đậm mấy chữ kiêu ngạo ương ngạnh.
“Muốn làm chó của bổn cung, vậy phải xem ngươi làm có giống hay không.”
[Ký chủ, ở trên mặt cô ta hoàn toàn không tìm thấy ý “gắng gượng mà làm”.…]
“Gâu!”
Vậy mà cũng làm thật cơ à.
Hơn nữa còn là không chút nghĩ ngợi, không chút do dự mà làm.