“Tần thiếp sợ quấy rầy Hoàng Thượng.”
 
“Chuyện quan trọng kịp thời nói cho trẫm, đây là thông báo, không phải quấy rầy, đã biết chưa?”
 
Ngữ khí của Triệu Trạm bình tĩnh, mang theo ba phần dạy dỗ, bất mãn nàng có việc không lập tức đến xin hắn giúp đỡ, mà lại lựa chọn một mình khóc sưng mắt. Rõ ràng hắn có năng lực để nàng dựa vào, khi nàng mang nước mắt nhào về phía mình, nội tâm hắn thậm chí dâng lên một chút mừng thầm không để ai biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đương nhiên, hắn vẫn không muốn thấy nàng tủi thân khổ sở.
 
“Nào, vào rồi nói.”
 
“Ừm, tần thiếp hiểu rồi.”
 
Nhan Hoan Hoan lau nước mắt.
 
Nàng không cần duy trì hình tượng ưu nhã trước mặt hạ nhân, chỉ cần Hoàng Thượng vừa đến, kỹ thuật diễn người phỏng vấn của nàng cũng chỉ có một mình Hoàng Thượng, tất cả vui buồn tức giận mắng khóc đều xoay quanh hắn để quyết định.
 
Tiến vào bên trong, Triệu Trạm thấy nàng buồn tủi, nhưng hắn lại không am hiểu cách an ủi nữ nhân, vì vậy vắt hết óc tìm ra một đề tài theo lý sẽ khiến nàng trở nên vui vẻ hơn chút: “Tố Nhi đâu? Để hắn bồi nàng nhiều chút.”
 
……
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai mẹ con các ngươi đúng là mẹ con ruột mà….
 
Có thể dưới tình huống hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, một kiếm thấy máu mà đâm trúng chỗ đau nhất kia, nghĩ lại thì cũng là một loại năng lực đặc biệt.

 
Lúc này, Nhan Hoan Hoan không cần nỗ lực hồi tưởng cốt truyện cảm động rơi nước mắt, hai mắt vừa chớp, buông lỏng hô hấp, cố gắng để rơi lệ mà không mang theo dịch thể sền sệt khác. Chỉ rơi nước mắt, không rơi nước mũi, là một trình độ cơ bản của mỹ nhân. Nàng sịt mũi: “Hôm nay khi thiếp theo Hoàng Hậu nương nương đến Đông Hoa cung thỉnh an, Thái Hậu muốn hai người bọn thiếp đưa Tố Nhi và tiểu công chúa đến, sau khi Thái Hậu gặp Tố Nhi, vì quá thích hắn….nên muốn giữ lại Đông Hoa cung để nuôi dưỡng.”
 
Nói tới đây, nàng dùng khăn tay lau lau nước mắt, mới vùi mặt vào trong lòng hắn: “Ý của Thái Hậu, thiếp thật sự không có cách nào chống lại.… Nhưng, Tố Nhi còn nhỏ như vậy, sao thiếp có thể chịu được nỗi khổ cốt nhục chia lìa? Hoàng Thượng….”
 
Người trong lòng khóc không thành tiếng, khóc đến mức khiến trái tim Triệu Trạm mềm nhũn.
 
Nhưng hắn lại thở phào, vỗ vỗ lưng nàng: “Trẫm còn tưởng rằng nàng có chỗ nào không thoải mái, hóa ra là loại chuyện này.”
 
????
 
Loại chuyện này??
 
Trong lòng Nhan Hoan Hoan lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ mình đã đánh giá sai tình hình, Triệu Trạm cảm thấy đưa Tiểu Tố cho Thái Hậu nuôi cũng không có vấn đề gì? Chung quy dựa vào quy củ mà nói, quả thật có lợi với Tiểu Tố, giá trị con người cũng cao hơn chút.…Chỉ là, bất luận đối với địa vị của hắn có tăng lên bao nhiêu, nàng đều có lòng riêng muốn chiếm hữu vài năm ngắn ngủi duy nhất có thể ngây ngốc sống bên người mình của hắn, nàng cũng tin tưởng, suy nghĩ của Tiểu Tố cũng giống nàng.
 
Hơi nước ở đáy mắt dâng lên, nàng lại lần nữa ấp ủ ý niệm rơi nước mắt.
 
Nếu Triệu Trạm thật sự giống như suy nghĩ của nàng, dù nghĩ hết cách nàng cũng phải khiến hắn đánh mất ý niệm này.
 
“Nàng sớm bảo người đến nói với trẫm, trẫm đã tiện đường ôm hắn trở về rồi.”
 
…..Hở?
 
Nàng sửng sốt, từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ là hai mắt đẫm lệ mê man, cắn cắn môi dưới, không dám tin mà nhìn chằm chằm hắn. Tựa như đang nói.Ta đáng giá để Hoàng Thượng làm như vậy sao? Vì sao Hoàng Thượng lại đối tốt với ta như vậy?

 
Nội dung ở phía trên, chỉ do Triệu Trạm tưởng tượng mà thôi.
 
Người chân chính rơi vào lưới tình, phần lớn đều giỏi về tưởng tượng mới có thể từ ánh nhìn lướt qua đã đọc được tình cảm phức tạp bên trong đó, tự thêm nhạc nền và khung cảnh hoa mỹ, cho dù cảnh sắc có đẹp đẽ cỡ nào, bên cạnh có bao nhiêu mỹ nhân vây quanh, chỉ có nàng mới là rực rỡ nhất.
 
Mà Triệu Trạm đọc được sự kinh ngạc từ trong mắt Nhan Hoan Hoan, khiến hắn…..vô hình có chút vui vẻ.
 
“Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói ra thì không thể thu lại, trẫm cho phép nàng tùy hứng.”
 
Hắn không khỏi nhéo một cái vào bên má nàng, khuôn mặt nhỏ mềm mại kèm với nước mắt, đáng thương giống một cái túi trút giận, má bên kia bị hắn kéo nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời ngây người: “Nàng có thể đưa ra yêu cầu của mình nhiều hơn chút.”
 
“Thiếp sợ Hoàng Thượng khó xử.”
 
Triệu Trạm nhíu mày, giây lát sau, mới giương cao khóe môi, lộ ra nụ cười rất nhẹ: “Nhan Hoan, còn phải để trẫm dạy nàng cái gì mới gọi là tùy hứng.”
 
“Tùy hứng, là thuận theo tính tình của mình đưa ra yêu cầu vô cớ, cho dù khiến người khác khó xử cũng nhất định phải thực hiện được.…”
 
Giọng nói của hắn nặng nề, nếu là quan viên của tiền triều, khẳng định nghe xong cả người sẽ run lên, chỉ thiếu nước quỳ xuống đón thánh chỉ nữa thôi.
 
Không phải vì giọng nói của hoàng đế khi nói chuyện với sủng phi ôn nhu thâm tình đến mức không giống người bình thường luôn sát phạt quyết đoán, ngữ điệu không mang theo chút phập phồng kia, mà là ngay cả khi nói lời ngon ngọt với phi tần sủng ái nhất, ngữ điệu khi nói chuyện của hắn cũng không khác khi thượng triều là mấy.
 
Giọng điệu này, ngay cả Dung Diệu Chân được xưng một đêm bảy lần kim thương không ngã*, nghe xong cũng muốn khô héo, nháy mắt đã bình tĩnh tiến vào trạng thái người có tài.
 

(*:vốn là để nói võ lâm cao thủ anh dũng ngăn địch, hiện tại còn được dùng để chỉ các anh giai sinh lí mạnh khi xoạc, “dựng” lâu trong thời gian dài mà không xuất.)
 
“Nàng và Thái Hậu xảy ra xung đột, trẫm đương nhiên sẽ khó xử nhưng chuyện này không phải là lý do để nàng phải chịu đựng, tủi thân bản thân, không tới tìm trẫm. Cuối cùng trẫm sẽ làm thế nào, trẫm tự có quyết đoán, nhưng phiền não của nàng, trẫm đều muốn biết, hơn nữa còn hy vọng khi nàng khổ sở và gặp phải phiền toái đều có thể lập tức nghĩ đến trẫm.”
 
Hắn hôn nhẹ vào trán nàng: “Đã biết chưa?”
 
Lần trước nghe thấy câu nói này, là lúc Triệu Trạm đang nghiêm túc dạy dỗ Tiểu Tố không được cắn ngón tay.
 
“Biết rồi.…”
 
Nàng nũng nịu nói, ngẩng mặt hôn lên khóe môi hắn: “Hoàng Thượng thật tốt với thiếp.”
 
“Ừm.”
 
Không có chút khiêm tốn nào.
 
“Vốn dĩ trẫm muốn ở chỗ nàng dùng bữa tối, có điều nghĩ đến để Tố Nhi ở Đông Hoa cung quá lâu nàng cũng không yên tâm.…” Triệu Trạm trầm ngâm: “Trẫm qua đó đưa Tố Nhi về, nàng thấy thế nào?”
 
Nhan Hoan Hoan gật đầu, tuy rằng nàng tin Thái Hậu sẽ không làm hại Tiểu Tố, có điều Tiểu Tố còn chưa biết rõ nội tình, khẳng định đã bị dọa sợ không nhẹ. Hắn vẫn luôn không thích cách mình quá xa, trước kia trừ lúc Triệu Uyên tới chơi ra, ngay cả đọc sách hắn đều sai cung nhân bê thêm chiếc ghế nhỏ ngồi ở bên giường nàng mà đọc, đọc được một lúc lại quay đầu nhìn nàng một cái, như thể sợ nàng chạy đi, rõ ràng từ khi còn trong bụng mẹ đã rất chiều hắn, vậy mà đôi khi hắn sẽ làm ra biểu hiện không có cảm giác an toàn.
 
Sợ cô đơn, vậy nàng tận dụng mọi khả năng để giúp hắn.
 
Triệu Trạm lại đột nhiên hạ thấp ngữ khí: “Nàng không muốn trẫm ở cạnh nàng lâu hơn một chút sao?”
 
…..Ha?
 
Nhan Hoan Hoan bật cười, không nghĩ tới hắn cũng có thể náo loạn như trẻ con như vậy, mềm giọng dỗ dành: “Thiếp còn tưởng rằng lát nữa Hoàng Thượng sẽ trở về cùng với thiếp, đương nhiên muốn người đi sớm về sớm, dẫn theo con của chúng ta trở về.” Đương nhiên phải dỗ hắn thật tốt, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, trước tiên phải thu phục nam nhân để hắn đi đối phó với mẹ mình, còn lại chỉ cần mỉm cười là được.
 

Nhún nhường trước loại mâu thuẫn này, căn bản không được xem là nam nhân.
 
Nói xong, nàng tinh tế hôn vào bên cổ hắn, dịu dàng mềm mại tựa như từng câu nói khi yêu, dùng sự tiếp xúc thân thể thay lời âu yếm, không cần dùng từ ngữ để biểu đạt, lười đến mức không muốn nghĩ ra lời lời âu yếm khác. Triệu Trạm được dỗ, hôn rồi hôn liền không giận nữa, chỉ là trước khi đi còn hỏi: “Nhan Hoan,”
 
“Hoàng Thượng?”
 
“Nàng cảm thấy trẫm quan trọng, hay là Tố Nhi quan trọng?”
 
Nhan Hoan Hoan thật sự sợ lần sau hắn sẽ hỏi đến vấn đề “Tố Nhi và ta rớt xuống nước sẽ cứu ai trước”, vậy thực hiển nhiên là không thể cứu bất cứ ai trong hai người, bởi vì kỹ thuật bơi lội của nàng chỉ dừng lại ở kiểu bơi mái chèo chó như sắp chết đuối: “Không có Hoàng Thượng, sao có được Tố Nhi?”
 
Xứng với ánh mắt thâm tình, Hoàng Thượng tin lời nói của nàng.
 
Sau khi nhìn theo Hoàng Thượng rời đi, Nhan Hoan Hoan hưng phấn hỏi hệ thống: “Ngươi có thể cho ta xem Hoàng Thượng sẽ nói với Thái Hậu như thế nào không?”
 
Hiện trường đánh nhau, nàng rất muốn vào vai quần chúng ăn dưa một lần!
 
[Nằm ngoài quyền hạn.]
 
Vậy cũng đúng, nếu như có thể tùy tiện nhìn được tình huống ở nơi khác, vậy nàng còn phải động não sao? Có điều biết được kết quả này, Nhan Hoan Hoan cảm thấy hơi thất vọng, hận không thể có thể giống như xem ti vi, xem rõ ràng hết tất cả nguyên nhân quá trình cao triều kết quả, phân đoạn xuất sắc còn có thể tua ngược lại, như biến thái mà thưởng thức dư vị một lần nữa.
 
[Ký chủ có thể hỏi Hoàng Thượng.]
 
“Lỡ như dẫm phải đống mìn thì sao? Đừng ngốc nghếch như vậy.”
 
Trực tiếp bát quái quan hệ giữa hai mẹ con của người khác, Nhan Hoan Hoan từ trước đến nay chưa bao giờ để dục vọng dắt mũi mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play