Cũng không trách được vì sao giáo sư Trần lại có hiểu lầm như vậy. Tạ Dịch An học ở đại học Nam 4 năm, những cô gái theo đuổi anh có thể xếp thành ba vòng trường học, nhưng không ai có thể hái được đoá hoa thanh cao của khoa Thiên văn này.

Hôm nay là lần đầu tiên Tạ Dịch An ngồi cạnh một cô gái, đã thế anh còn viết cả đáp án cho cô ấy trước mặt giáo sư và nhiều học sinh như thế. Trong mắt giáo sư Trần, đây chính là “cô bạn gái nhỏ” nên mới có thể nhận được đối xử tốt vậy.

Đối với những chuyện như thế này, Tạ Dịch An cũng không muốn giải thích quá nhiều, đặc biệt là liên quan đến chuyện tình cảm thì lại càng là hố đen của anh. Trần Trí Niên vỗ vào vai anh: “Cậu đúng là kém quá đó. Còn nhớ mấy năm trước có vài cô còn theo cậu đến tận khoa, trao thư tình ngay tại lớp. Lúc đó cậu…….”

Tạ Dịch An có hơi bất đắc dĩ: “Thầy, thầy đừng trêu em nữa.”

“Ôi…..” Trần Chí Niên vỗ trán: “Cậu còn nghiêm khắc nói với cô bé đó là phải chú ý nghe giảng. Nói cho tôi nghe xem, bộ cậu không hiểu được tâm tư của con gái à?”

Tạ Dịch An hơi giật mình, giơ tay sờ mũi. Lúc nãy anh……cũng vừa mới nói câu này xong.

*

Kiều Tinh Ngôn tự nhận mình là một người không thích ôm cục tức trong lòng, nhưng những chuyện xảy ra trên lớp vật lý thiên văn hôm nay vẫn khiến cô nhớ đến khi trời sụp tối. Ngay cả đống đồ ăn vặt mà Thư Ngọc đem về cũng không thể nào vá được trái tim bị tổn thương này của cô.

“Tớ sai rồi mà. Tinh Bảo, cậu bớt giận đi được không?” Thư Ngọc chỉ biết cố gắng lấy lòng sau khi nghe xong những lời oán trách của Kiều Tinh Ngôn, tay cung kính dúi thêm một hộp phô mai mặn cho cô.

Mùi vị ngọt ngào mềm mại tấn chảy trong miệng, xoa dịu cái vị giác của cô. Nhìn miếng phô mai mặn trước mặt, Kiều Tinh Ngôn quyết định sẽ nguôi giận trước rồi tính.

“Tinh Bảo này, cậu nói là đàn anh đó tên gì cơ?” Thư Ngọc lại hỏi.

Hẳn là…..Kiều Tinh Ngôn nhớ lại tấm thẻ sinh viên kia.

“Tưởng Dập.”

“Tưởng Dập……nghe hơi quen quen á? Hình như là đàn anh năm hai, cũng là người được giáo sư Trần dẫn dắt thì phải.”

“Cậu biết anh ấy hả?” Kiều Tinh Ngôn đột nhiên ngước mắt lên nhìn.

“Tớ không biết.”

“……..”

The Ngọc không hề có chút hứng thú nào với cái tên “Tưởng Dập” này, dùng bả vai đụng vào người Kiều Tinh Ngôn: “Mà này, cuối tuần này có buổi gặp mặt của cả bốn học viện đó. Cậu có đi không?”

“Không…….”

“Đương nhiên là đi rồi!” Giọng của Kiều Tinh Ngôn bị Tiền khả Khả, người đang xem mấy chương trình tạp kỹ, lấn át. Cô ấy tháo tai nghe ra rồi quay đầu lại: “Sao cậu không đi thế? Tớ nghe bảo là anh chàng bên khoa toán, Giang Thần, cũng sẽ đến đó. Cậu ấy đẹp trai lắm, nên là tớ cũng muốn đến xem!”

Kiều Tinh Ngôn nhớ đến cuộc phỏng vấn với Tạ Nghiêm, thôi thì vẫn phải lắc đầu: “Mấy hôm nay tớ phải đến thư viện để tra thêm tài liệu. Kế đến còn phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn của báo trường kỳ tới nữa.”

Thật ra những câu hỏi phỏng vấn của Tạ Nghiêm cô đã làm xong rồi, cô cũng đã gửi một bản cho Trịnh Mẫn xem qua. Nhưng khi Kiều Tinh Ngôn nghĩ đến việc mình sắp phải gặp mặt trực tiếp tiền bối, thì cô lại thấy rằng mình vẫn nên làm tốt phần mình thì hơn.

Tiền Khả Khả ủ rũ hỏi: “Cậu không đi thật hả? Haizz, bye Giang Thần vậy.”

Kiều Tinh Ngôn lắc đầu rồi mỉm cười: “Không phải kiểu người tớ thích.”

Tiền Khả Khả: “…….”

Quả nhiên chỉ có tiên nữ mới có tư cách chọn loại hình.

“Tinh Bảo này.” Tiền Khả Khả cũng đến gần rồi nhìn cô một cách tò mò.

“Sao thế?”

“Thế cậu thích kiểu người con trai như thế nào?” Tiền Khả Khả và Kiều Tinh Ngôn là bạn cùng phòng với nhau cả hai năm nay, lúc nào cũng nhìn thấy rất nhiều anh chàng đẹp trai đến rồi đi, ai cũng đẹp trai, học giỏi, giàu có mà cũng dễ thương nữa…… Lần nào Kiều Tinh Ngôn cũng luôn từ chối với một cái mỉm cười.

Rõ ràng là Kiều Tinh Ngôn cũng cảm thấy bối rối trước câu hỏi này.

Kiểu người như thế nào nhỉ? Ngay cả cô cũng không biết nữa.

Lúc mới lên trung học, khi những bạn nữ khác dần có những cảm xúc yêu thầm thì Kiều Tinh Ngôn lại chẳng có cảm giác gì đặc biệt với các bạn nam đang cố gắng lấy lòng cô cả.

Nếu như bắt buộc cô phải chọn một mẫu người mình thích. Kiều Tinh Ngôn nghĩ rằng đó có lẽ là người mà cô chỉ cần liếc mắt thôi là đã nhìn thấy ngay trong đám đông, là kiểu người mà sẽ khiến cô cảm thấy choáng ngợp, ngay cả tim cũng trở nên loạn nhịp. 

“Không biết nữa.” Kiều Tinh Ngôn chỉ cười rồi lắc đầu: “Chắc là….dựa theo cảm giác đi ha.”

Cô mỉm cười, trước mắt lại xuất hiện gương mặt mơ hồ của người đàn ông nọ.

Phía sau lưng bị Tiền Khả Khả chọc vào một cái, giọng nói mập mờ của cô ấy vang: “Nói tớ nghe, có phải là vừa nãy cậu vừa mới nghĩ đến anh nào không thế?”

Kiều Tinh Ngôn không khỏi kinh ngạc: “Đâu có.”

Cô lắc đầu, nhưng kèm theo đó là chút chột dạ.

“Cậu gạt tớ.” Tiền Khả Khả liếc nhìn lỗ tai của Kiều Tinh Ngôn: “Tinh Bảo à, mỗi khi mà cậu lo lắng là lỗ tai cậu lại đỏ lên đấy.”

Kiều Tinh Ngôn: “……..”

*

Tám giờ tối, Kiều Tinh Ngôn nhận được tin nhắn từ Trịnh Mẫn gửi tới. Cô ấy bảo là những câu hỏi phỏng vấn kia không có vấn đề gì, cũng có thể gửi đi được rồi. Kiều Tinh Ngôn liền nhấp vào WeChat của Tạ Nghiêm.

[Em chào thầy Tạ ạ, đã trễ vậy rồi mà em còn quấy rầy thầy. Những câu hỏi phỏng vấn em đã gửi thẳng đến email của thầy rồi, mong là thầy sẽ đọc nó ạ.]

Kiều Tinh Ngôn cung kính gửi email và tin nhắn cho Tạ Nghiêm, sau đó thấp thỏm chờ đợi đối phương trả lời.

Mười phút sau……

Tạ Nghiêm: [Được.]

Tạ Nghiêm: [Chờ tôi một chút, để tôi xem qua đã.]

Một lúc sau, Tạ Nghiêm trả lời tin nhắn cô bằng một bài word trên wechat. Kiều Tinh Ngôn nhấp vào đó, dòng cuối đã được sửa khác, thấy rõ là đã được thay đổi.

Cô dùng phần mềm văn phòng trên điện thoại để mở nó ra, màu đỏ đầu tiên đập vào mắt chính là một dấu chấm câu. 

Tạ Nghiêm đem một dấu chấm to tròn đổi lại thành một dấu chấm phẩy, phải gọi đây là rất nghiêm khắc.

Kiều Tinh Ngôn có hơi xấu hổ.

Lần cuối cùng cô bị sửa đâu chấm câu như thế này là hồi còn học tiểu học. Sau này không phải là lỡ nữa nhưng những cái đó trở nên vô ích dần, cũng chẳng ai chỉ ra những sai lầm như vậy nữa.

Càng lướt xuống dưới thì có thêm hai lần sửa giống vậy nữa. Có vài chỗ Kiều Tinh Ngôn xem hiểu, nhưng vài chỗ thì không. Cô để ý là đằng sau câu hỏi, Tạ Nghiêm có để một vài ghi chú nhỏ trong ngoặc đơn, là tên của những cuốn sách mà cô có thể dùng để tham khảo. Có lẽ là ông đang lo lắng cô đọc sẽ không hiểu.

Kiều Tinh Ngôn có chút lúng túng, nhưng cô lại cảm thấy bị giáo sư này thật sự rất nghiêm khắc và chu đáo.

Kéo màn hình về lại Wechat, lòng sùng kính của cô đối với Tạ Nghiêm lại càng nhiều hơn. Kiều Tinh Ngôn gõ từng chữ một, vì cô sợ mình phạm lỗi dấu câu như ban nãy.

[Xin lỗi thầy Tạ vì những sai lầm không đáng có này. Em cảm ơn thầy đã sửa lại giúp em, và cũng cảm ơn thầy đã giúp bọn em hoàn thiện những câu hỏi dùng để phỏng vấn ạ.]

Tạ Nghiêm: [Không có chi.]

Kiều Tinh Ngôn: [Vậy khi nào thầy Tạ có thời gian để tiếp nhận buổi phỏng vấn của bọn em ạ? Theo bảng câu hỏi trước mắt, buổi phỏng vấn kỳ này có thể sẽ kéo dài khoảng hai tiếng ấy ạ.]

Tạ Nghiêm: [Chiều ngày 17 tháng 9 này tôi có thời gian. Ngày đó bên cô có ổn không?]

Kiều Tinh Ngôn kiểm tra lại thời khóa biểu. Vừa hay, thứ sáu này cô không có lớp.

[Dạ được ạ.]

[Vậy trước mắt bên em sẽ tạm định chiều ngày 27 tháng 9 này. Hai ngày trước buổi hẹn, em sẽ xác nhận thời gian và địa điểm phỏng vấn cụ thể với thầy ạ.]

Tạ Nghiêm: [Được.]

Sau khi chốt xong thời gian phỏng vấn, cuối cùng Kiều Tinh Ngôn cũng đã được thả lỏng. Cô nhắn tin báo cho Trịnh Mẫn biết, đầu dây bên kia đọc xong cũng rất hài lòng, nhắn lại cho cô một cái ‘Ngón tay cái’.

Kiều Tinh Ngôn vui vẻ mở máy tính, bắt đầu kiểm tra thông tin.

Chuyên ngành báo chí năm ba cũng không có quá nhiều môn. Học kỳ trước chỉ có bốn môn, có vài bạn học cùng khóa đã bắt đầu đi thực tập. Kiều Tinh Ngôn định là đến năm tư cô mới tìm chỗ thực tập sau, học kỳ này cô chỉ muốn bổ sung thêm kiến thức về tài chính và kinh tế, tiện thể có thời gian để chuẩn bị cho cuộc thi Ielts.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Tinh Ngôn không có lớp buổi sáng nên chưa đến chín giờ cô đã đến thư viện. Sau khi hoàn thành xong một bài nghe của tiếng Anh, cô lấy bảng câu hỏi phỏng vấn mà Tạ Nghiêm đã sửa tối hôm qua ra, rồi đi tìm những quyển sách chuyên ngành trong ghi chú.

Thư viện mới được tu sửa của đại học Nam không chỉ có một lượng sách phong phú, mà không gian cũng đạt chuẩn năm sao. Kiều Tinh Ngôn kiểm tra số tìm kiếm, đi thẳng về phía khu G.

Giá sách tính từ sàn đến trần là hai mét. Kiều Tinh Ngôn cao một mét sáu lăm, so với một người con gái phương Nam thì cũng không phải là thấp, nhưng nếu muốn với tới hàng sách cuối cùng, cô vẫn phải kiễng mũi chân. 

Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào mép cuốn, một người đàn ông đã dùng ngón tay mảnh khảnh nắm lấy gáy cuốn sách, rồi kéo nó ra một cách dễ dàng.

Kiều Tinh Ngôn: “…..”

Cái đến vậy sao? Nhưng mà thế cũng không lịch sự chút nào.

“Bạn à…..” Cô quay đầu lại, đang định danh chính ngôn thuận lấy lại cuốn sách. Thế mà lời nó vừa ra đến miệng lại nuốt ngược vào khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đằng sau.

Anh ấy vẫn đeo cặp kính gọng bạc tinh tế đó, mặc chiếc áo sơ mi trắng bảnh bao, đang đưa cuốn sách trong tay đến trước mặt cô. 

Kiều Tinh Ngôn có hơi xấu hổ. Không biết liệu rằng đối phương có nghe thấy giọng nói dữ dằn ban nãy của bản thân hay không nữa.

“Không phải cô muốn lấy quyển sách này à?” Tạ Dịch An lên tiếng, chất giọng trầm ấm.

Kiều Tinh Ngôn rũ mắt, chậm rãi nắm lấy cuốn sách thật chặt: “Cảm ơn.”

Hai từ nhẹ nhàng thốt ra, hoàn toàn không còn khí thế như vừa nãy.

Tạ Dịch An không để ý, thu tay về. Ánh mắt anh tiếp tục nhìn về phía giá sách.

Bên cạnh đột nhiên có thêm một người, Kiều Tinh Ngôn cảm thấy có hơi không được tự nhiên. Đôi mắt không quản được luôn muốn nhìn sang.

Rốt cục, khi tầm mắt liếc nhìn về phía người bên cạnh lần thứ ba, cô mới phát hiện anh đang nhìn mình.

“Cuốn sách cô tìm có ở đây không?”

Kiều Tinh Ngôn: “……”

Kiều Tinh Ngôn bình tĩnh gật đầu, khẽ ‘ừ’ một tiếng rồi nhìn sang ánh mắt đang dò xét của đối phương.

Khoảng cách của cả hai chỉ có nửa cánh tay. Trên người anh có mùi xà phòng, tựa như nước biển bị ánh mặt trời chiếu qua, nó vừa sạch sẽ mà lại trong lành.

Kiều Tinh Ngôn vừa định tìm đại một quyển nào đó ddeer kết thúc sự lúng túng này, ánh mắt vô tình lướt qua và nhìn thấy cuốn <Lược Sử Về Dải Ngân Hà> mà mình cũng đúng muốn tìm.

Hôm nay cô mặc váy dài đến đầu gối nên cúi người ngồi xổm xuống thì không tiện, vừa định khuỵu gối xuống thì không ngờ người bên cạnh lại nhanh hơn cô một bước.

“Cô cần quyển nào?”

Anh không ngẩng đầu lên, ánh mắt lịch sự dừng lại trên giá sách.

“Ơ…..” Kiều Tinh Ngôn hơi giật mình. Nghĩ lại, chắc hẳn là đối phương đã nhìn ra là cô có chút bất tiện nên mới đề nghị giúp đỡ.

“<Lược Sử Về Dải Ngân Hà>.”

Cuốn sách được rút ra đồi đưa lên cho cô.

“Còn cuốn nào nữa không?”

Hả……?

Kiều Tinh Ngôn vội vàng mở điện thoại, nhìn theo ghi chú của Tạ Nghiêm: “Còn có cuốn nữa.”

Vừa dứt câu, cô lại cảm thấy không ổn cho lắm. Sao cô lại coi anh như “người làm” mất rồi.

“Không……”

“Cuốn ở khu J.” Anh đứng dậy.

Kiều Tinh Ngôn: Ồ.

Trông anh dường như rất quen thuộc với nơi này, sải bước thật dài đến dãy J. Kiều Tinh Ngôn nhắm mắt theo đuôi phía sau, tầm mắt cô dừng lại trên bờ vai thẳng tắp của người đàn ông trước mặt.

Cô rất muốn nói là, không cần phải phiền anh như vậy đâu vì cô có thể tự tìm được. Thế nhưng cô lại sợ là đối phương cũng muốn đến khu J, nên có khi cô lại tự mình suy nghĩ quá nhiều.

Xoay quanh một dãy giá sách, người đàn ông trước mặt dừng lại. Kiều Tinh Ngôn mở điện thoại ra để xem số tìm kiếm: “J•A213•2……”

“Cuốn bị mượn rồi.”

Anh đứng trước giá sách, đối diện với khu vực tìm kiếm mà cô đang nhìn.

Kiều Tinh Ngôn lặng lẽ cất điện thoại: “Vậy…..Không sao, tôi cũng không vội.”

“Còn cuốn nào nữa không?” Anh hỏi lại.

Kiều Tinh Ngôn vội lắc đầu: “Hết rồi.”

Ngay cả khi có, cũng phải nói là không.

“Được.”

Khi cả hai mắt giao nhau, Kiều Tinh Ngôn không khỏi lúng túng. Cô ôm hai quyển sách trước ngực, tuy cách một lớp sách thật dày, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được tiếng tim mình đang đập mạnh.

Cô ngơ ngác nhìn đối phương, đôi mắt hạnh nhân trong veo sáng ngời. Trong đầu cô vang lên cuộc nói chuyện phiếm tối qua với Tiền Khả Khả.

Tinh Bảo, cậu thích kiểu con trai như thế nào?

Là kiểu người mà sẽ khiến cô cảm thấy choáng ngợp, ngay cả tim cũng trở nên loạn nhịp. 

Không…..không thể nào?

Người đàn ông đối diện giơ tay chỉnh lại mắt kính: “Cô muốn mượn cuốn à?”

“Hở?” Kiều Tinh Ngôn ngơ ngác: “Không….Không sao. Tôi không vội, đợi thêm…..”

“Cuốn này rất khó mượn, nếu cô cần……” Người đàn ông dừng lại: “Tuần sau, trong tiết tự chọn của giáo sư Trần, tôi sẽ đem cho cô mượn.”

Hả?

Lúc này, Kiều Tinh Ngôn hoàn toàn ngây dại.

Còn có……tuần sau hả? 

Thấy cô không trả lời, anh rũ mắt cười, hình như có hơi xấu hổ.

“Xem như là…..cảm ơn cô đã giúp tôi tìm lại thẻ sinh viên. Và cả…..” Anh ngước mắt lên, sau cặp kính mỏng, ánh mắt trầm tĩnh mà dịu dàng: “Xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua nữa.”

Kiều Tinh Ngôn: …….?

Chú thích:

Bản Đồ Sao Norton: Norton’s Star Atlas là một bộ gồm 16 biểu đồ thiên thể, được xuất bản lần đầu vào năm 1910 và hiện đang ở ấn bản thứ 20 dưới sự biên tập của Ian Ridpath. Star Atlas bao phủ toàn bộ bầu trời phía bắc và phía nam, kèm theo thông tin tham khảo dành cho các nhà thiên văn nghiệp dư. Các biểu đồ được sử dụng trong 17 lần xuất bản đầu tiên của Atlas được vẽ bởi một hiệu trưởng người Anh, Arthur Philip Norton (1876–1955), người đã đặt tên cho Atlas. Norton dự định sử dụng bản đồ sao của mình cùng với các sổ tay quan sát rất phổ biến được viết bởi các nhà thiên văn học người Anh William Henry Smyth và Thomas William Webb, và do đó, hầu hết các vật thể có trong các cuốn sách hướng dẫn đó đều được đánh dấu trên các biểu đồ. Atlas cũng nhận được sự ưu ái của các nhà thiên văn học chuyên nghiệp, mang lại cho nó danh tiếng là bản đồ thiên thể được sử dụng rộng rãi nhất và nổi tiếng nhất vào thời đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play