Edit: Rừng Nhỏ Đầy Deadline.

Proofread: Mỳ.

Kiều Tinh Ngôn dọn vào nhà Tạ Dịch An.

Nhưng một người ngủ ở phòng ngủ chính, một người ngủ ở phòng ngủ phụ. Dù rằng cũng có đôi lúc ân ái mặn nồng song cả hai vẫn giữ điểm an toàn cuối cùng.

Tháng bảy là thời điểm nóng nhất năm ở thành phố Nam. Đêm nay, Kiều Tinh Ngôn tắm rửa xong xuôi thì mặc một chiếc váy ngắn tay có chiều dài quá đầu gối, rồi đứng sấy tóc trước bồn rửa mặt.

Tóc mới khô được một nửa Tạ Dịch An đã đi đến bên cạnh, lấy chiếc máy sấy trong tay cô.

Trước bồn rửa mặt là một chiếc gương cực lớn, Kiều Tinh Ngôn nhìn người đàn ông đằng sau mình thông qua mặt gương.

Tạ Dịch An rũ mắt, anh hạ thấp độ gió và nhiệt độ, tiếng máy sấy ồn ã inh ỏi lập tức hoá nhẹ nhàng. Ngón tay thon dài lành lạnh của người đàn ông luồn qua mái tóc, lòng bàn tay khẽ khàng chạm vào da đầu của cô.

Kiều Tinh Ngôn cảm thấy da đầu của mình tê dại, không kìm nổi tiếng than thở.

Đầu ngón tay người đàn ông hơi dừng dại, sau đó anh tiếp tục sấy tóc như thường.

“Tạ Dịch An.”

“Ơi?”

“Kỹ thuật của anh cũng tốt đấy chứ.”

“…”

Được một lúc, người ở đằng sau tắt máy tóc, Kiều Tinh Ngôn sờ mớ tóc dày sau gáy.

“Vẫn hơi ướt đấy anh.”

“Được rồi mà.”

“Nhưng…” Kiều Tinh Ngôn bỗng nghẹn lời, sống lưng dán lên ngực người đàn ông.

Mùa hè tiết trời nóng nực  nên bọn họ ăn mặc khá mát mẻ. Đọc Full Tại Truyenfull.io

Tạ Dịch An ôm chầm cô, cằm tì lên phần gáy. Tuy người đàn ông đã cạo râu sạch sẽ nhưng lớp râu con cứng còm vẫn làm cô ngứa ngáy.

Kiều Tinh Ngôn rụt cổ, không nén được nụ cười, “Em ngứa.”

“Ừm.”

Người đằng sau không đụng tiếp nữa, thay vào đó anh bắt đầu táy máy chân tay.

“Tạ…” Kiều Tinh Ngôn nuốt nước miếng, cầm tay người đàn ông.

“Ơi.”

Đôi môi man mát của người đàn ông dừng nơi gáy cô, Kiều Tinh Ngôn co vai muốn né tránh nhưng tai lại văng vẳng giọng nói nóng rẫy của người đàn ông: “Anh ngủ ở phòng ngủ phụ một tháng rồi.”

Kiều Tinh Ngôn bật ra những tiếng ưm ư, âm cuối cùng bị giữ tại nơi môi răng giao hoà.

Trong khoảng thời gian này, Kiều Tinh Ngôn luôn ngủ ở phòng ngủ chính.

Tuy bọn họ là người yêu nhưng Tạ Dịch An vẫn luôn giữ đúng giới hạn, mối quan hệ giữa hai người trong sáng như chủ nhà và khách thuê nhà vậy.

Nhưng đêm nay, chủ nhà lại rậm rật.

Kiều Tinh Ngôn có một chú gấu bông màu trắng làm từ vải nhung, đó chính món quà sinh nhật mà Tạ Dịch An tặng cho cô vào năm ngoái. Lần chuyển nhà này chú gấu bông cũng đi theo cô,  đã vậy nó còn được chễm chệ ngay giữa giường.

Song bây giờ chú gấu bông Kiều Tinh Ngôn yêu tha thiết thật không ngoan.

Ngọn đèn vàng đầm ấm le lói trong phòng ngủ, chú gấu bông lắc lư qua lại trước tầm mắt. Cô ôm một góc của chiếc gối trắng hình dâu tây, cắn môi.

Kiều Tinh Ngôn nhớ tới một cảnh phim mình từng xem, nhân vật chính quay lưng về phía vách đá. Dẫu biết rằng đằng sau chính là vực sâu vạn trượng nhưng giờ làm gì còn đường lui nữa, mọi sự phản kháng đều trở nên vô ích, chỉ còn tiếp nhận một cách bị động và chịu đựng tất thảy.

Cô cảm thấy bản thân hiện tại cực kỳ giống nhân vật chính ấy.

Trong khoảnh khắc cô va vấp, dường như có một luồng sáng vụt qua ngay trước mắt, dập dềnh tựa chòm lông vũ chốn tiên bồng. Cuối cùng, cả cơ thể rơi vào biển rộng, chìm nổi giữa làn sóng vô biên, hơi thở bị anh cướp đi như thể cô đã chìm lỉm trong một thoáng chốc.

Giữa cơn bàng hoàng, Tạ Dịch An nhẹ nhàng hôn lên gáy cô.

“Cực cưng…” Anh hơi ngập ngừng, giọng nói trầm nặng, bờ môi quyến luyến phần gáy trắng tuyết, “Em nhạy cảm quá.”

*

Hôm sau là cuối tuần.

Lúc Kiều Tinh Ngôn thức dậy thì mặt trời đã sáng tỏ.

Phòng ngủ vắng hoe làm cô không biết Tạ Dịch An đi đâu rồi.

Cô khẽ cựa quậy.

Người ta thường bảo lần đầu tiên rất đau, nhất là khi thức giấc vào sáng hôm sau, sẽ có cảm giác như cơ thể bị tháo ra rồi ráp lại. Nhưng Kiều Tinh Ngôn cảm thấy… vẫn ổn.

Bởi vì tối qua Tạ Dịch An rất mực dịu dàng, mỗi bước thì bước nào cũng dịu dàng. Anh mang đến cho cô những kh0ái cảm tột đỉnh chứ chẳng có sự khó chịu nào cả.

Cửa phòng bị mở ra, Tạ Dịch An mặc bộ đồ thường màu xám nhạt, dòm trông thoải mái khoan khoái.

“Dậy nào bé heo lười.” Người đàn ông tựa mình vào cửa, ôm tay, phơi cái thây đã đủ đầy thoả mãn.

“Anh mới là heo lười…”  Kiều Tinh Ngôn chậm rãi bò dậy khỏi giường, chiếc chăn mỏng tuột xuống, các vết đỏ mờ ám ẩn hiện.

Kiều Tinh Ngôn nhíu mày, giương mắt nhìn kẻ đầu têu.

May hôm nay là cuối tuần nên cô không phải đi làm. Đọc Full Tại Truyenfull.io

Tạ Dịch An tiến về phía trước, Kiều Tinh Ngôn nhanh nhảu kéo chăn lên, nhìn anh đầy cảnh giác. Tạ Dịch An cười khẽ, lấy chiếc váy ngủ sạch sẽ đặt ở đuôi giường, “Em cần anh giúp gì không?”

Anh hé giọng ôn tồn, chẳng hề có ngả ngớn hay đen tối.

Dù sao chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, Kiều Tinh Ngôn cầm góc chăn, tủm tỉm gật đầu, “Em cần ạ.”

Tạ Dịch An quơ quơ chiếc áo ngủ, Kiều Tinh Ngôn nhân cơ hội sờ s0ạng thịt thà nơi hông anh. Áo ngủ rơi rụng, Kiều Tinh Ngôn cũng rơi rụng vào chiếc giường mềm mại to lớn. Tạ Dịch An chống tay trên đầu cô, cúi người ngắm cô đang cười tới nỗi đôi mắt cong vành vạnh.

Kiều Tinh Ngôn kéo chăn, đôi mắt cong thành vòm trăng non.

“Em đùa vui không?” Tạ Dịch An hơi nheo mắt.

Kiều Tinh Ngôn cứ cười mà chẳng nói gì, trước ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông, cô nâng tay ôm lấy cổ anh.

“Tạ Dịch An, em thích anh lắm đấy.”

Tạ Dịch Am nhìn cô gái mến yêu dưới thân, ừ khẽ đáp lại rồi đặt một nụ hôn xuống vầng trán của Kiều Tinh Ngôn.

“Anh cũng thế, anh rất rất rất thích.” Anh dừng lại. “Cực kỳ yêu em.”

“Tạ Dịch An.”

“Ơi?”

Kiều Tinh Ngôn mượn sức anh để ngồi dậy, thanh âm mềm mại đọng bên tai người đàn ông.

“Chồng à.”

Nói xong cô lại ngả xuống giường, đôi mắt đen láy rịn ý cười, toả sáng lấp lánh.

Tạ Dịch An không đeo kính, đáy mặt đen nhẻm bạt ngàn nét cười.

Sau một lâu, khoé môi người đàn ông nở một nụ cười nhạt.

Kiều Tinh Ngôn cắn môi, cô không hiểu ý cười thẳm trong mắt anh.

“Xem ra, cuộc đời này của anh đã định sẵn là sẽ thuộc về một ngôi sao.”

Giọng người đàn ông trầm lặng đong đầy ý cười. Đọc Full Tại Truyenfull.io

Thuộc về một ngôi sao.

Nhũ danh của cô là Tinh Tinh (Tên nữ chính là 乔星言 = Kiều Tinh Ngôn, 星 = Tinh = Ngôi sao).

Kiều Tinh Ngôn bình tĩnh nhìn vào mắt anh, đôi môi lại nhận thêm một chiếc hôn dịu dàng.

Tạ Dịch An thủ thỉ: “Chỉ thuộc về mỗi một ngôi sao mà thôi, anh và Tinh Tinh sẽ bên cạnh nhau cả một đời.”

Ánh mắt trời trong vắt, rẽ lối vào phòng ngủ bởi lớp kính pha lê sáng ngời.

Từ nay về sau, mỗi một buổi sớm mai, khi mở mắt ra, tất cả những gì anh thấy đều là em.

Cuộc sống như vậy thật tốt.

(Xong) =)))) 

Tác giả có lời muốn nhủ:

Truyện xong rồi, tui xin tặng các thiên sứ bé bỏng năm vái trước nha, chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an và hạnh phúc, mong chúng ta có duyên gặp lại trong bộ tiếp theo nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play