“Anh….nhanh lên.” Kiều Tinh Ngôn thấp giọng thúc giục, giọng điệu càng ngày càng đáng thương: “Anh không mang quần áo cho em, em sẽ ướt mất đó.”
Tạ Dịch An: “…..”
Trong phòng tắm, Kiều Tinh Ngôn đã bước ra khỏi phòng tắm. Cô ngồi ở mép bàn, quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, nhìn đầu ngón tay có phần nhăn nheo của mình.
Sao Tạ Dịch An còn chưa đến nữa nhỉ?
Một lúc sau, tiếng bước chân ngoài cửa dần đến gần.
“Cộc cộc…..”
Kiều Tinh Ngôn đứng dậy, nắm lấy tấm vải trước ngực. Cô không muốn lát nữa sẽ xảy ra cảnh tượng khăn tắm tự nhiên rơi xuống đất đâu.
Chân trần đi tới cạnh cửa, Kiều Tinh Ngôn chậm rãi hé mở cánh cửa gỗ. Ngón tay thon dài của người đàn ông cầm chiếc túi trong suốt, Kiều Tinh Ngôn vội vàng cầm lấy rồi đóng cửa lại.
“Em…..” Kiều Tinh Ngôn ngập ngừng một chút: “Phải thay quần áo.”
Cô kiên trì nói hết nửa câu sau.
Tuy rằng cách một cánh cửa, nhưng cô vẫn có cảm giác như mình đang bị anh nhìn chăm chú.
Dường như anh cũng nhận ra có gì đó không đúng, ngoài cửa bước chân. Chờ đến khi Tạ Dịch An rời đi, Kiều Tinh Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, lấy bộ đồ ngủ màu trắng từ trong túi ra.
Đợi đã…..cái gì thế này?
Kiều Tinh Ngôn nắm lấy hai góc áo, tấm vải mỏng bung từ trên xuống, làm lộ ra một chiếc váy không dài bằng áo phông của cô nữa. Tấm lụa trắng vừa mỏng lại vì nhỏ, nó gần như trong suốt, đằng sau lẫn trước ngực đều có dây đan chéo.
Kiều Tinh Ngôn nhìn bộ đồ ngủ trong tay, lại nhìn sang chiếc túi trong suốt mình đặt trên kệ.
Đúng vậy, thế nhưng còn chiếc váy thun trắng dài đến đầu gối bằng vải cotton nguyên chất của cô thì sao?
Cái thứ trước mặt cô này, dù cho có mặc hay không cũng chẳng khác gì nhau là mấy mà?
Kiều Tinh Ngôn chợt nhớ đến câu nói và điệu cười đầy ẩn ý của Tiền Khả Khả hồi nãy — Dù sao đây cũng là chuyện tốt.
Đây, đây, đây…..đây không phải là “quà sinh nhật” mà đám Tiền Khả Khả tặng cô sao???!!!
Kiều Tinh Ngôn cứ như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn chăm chú vào miếng vải mỏng trong tay, chỉ thế thôi cũng đủ khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy ngại tới mức đỏ đến cả mang tai. Sau đó cô cứng đờ, chậm rãi ngẩng mặt lên rồi nhìn về phía cánh cửa.
Tạ Dịch An đã thấy nó chưa nhỉ?
Có lẽ là thấy rồi……
Ngay lập tức, Kiều Tinh Ngôn cảm thấy như đang liên tục giáng xuống đầu mình vậy. Cô cứng đờ ngay tại chỗ.
“Thay….xong chưa em?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nam.
Khoảnh khắc anh dừng giữa chừng, khiến trái tim Kiều Tinh Ngôn muốn nhảy dựng theo.
Cả trong lẫn ngoài cửa đều rơi vào trạng thái im lặng.
Thật lâu sau Kiều Tinh Ngôn mới lẩm bẩm đáp: “Tạ Dịch An…..đồ….anh cầm nhầm đồ ngủ…..”
Tạ Dịch An đứng ngoài cửa: “…..”
“Em có nói là đồ ngủ màu trắng…..nhưng không phải cái này.” Kiều Tinh Ngôn kiên trì giải thích: “Đây…..không phải là đồ của em.”
Chỉ là những lời giải thích này, nghe có vẻ hơi nhạt nhẽo.
Bên ngoài cánh cửa, Tạ Dịch An khẽ ho lên một tiếng, nhẹ nhàng đáp: “Được, để anh đi tìm lại cho em.”
Kiều Tinh Ngôn đứng trong phòng tắm, gần như đang muốn tìm đại một cái lỗ nào đó để chui vào.
Một hồi sau, Tạ Dịch An lại đưa cho cô một bộ quần áo khác. Lần này là một chiếc đầm cỡ lớn với chất liệu vải được làm bằng cotton, dài đến tận đầu gối cô. Kiều Tinh Ngôn nhanh chóng bận đồ ngủ vào, sau đó nhét miếng vải vụn mà Tiền Khả Khả đưa cho cô vào trong túi rồi giấu nó ở sau lưng.
Cô mở cửa phòng tắm, lặng lẽ thò đầu ra nhìn thì lại vô tình bắt gặp phải ánh mắt của Tạ Dịch An.
Kiều Tinh Ngôn: “….”
Tạ Dịch An nhìn cô gái bận váy dài đến đầu gối, tóc ướt xõa trên vai. Vết nước từ đuôi tóc đã làm ướt một góc nhỏ bên ngực, ẩn lên một nét đẹp của đường cong khó tả.
Anh rũ mắt xuống, thu hồi ánh nhìn.
Kiều Tinh Ngôn cố giả vờ bình tĩnh. Cô định bụng là vượt qua anh để quay trở về phòng mình, sau đó sẽ tiêu huỷ miếng vải mỏng dính trong tay này đi. Khoảnh khắc cả hai vừa lướt qua nhau, cổ tay cô bất ngờ bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy.
Lòng bàn tay của Tạ Dịch An khô ráo, thế nhưng nhiệt độ lại có phần nóng bỏng. Nó như muốn đốt cháy làn da mềm mại ở nơi cổ tay cô.
“Tạ…..” Trái tim của Kiều Tinh Ngôn gần như muốn bay lên đến tận cổ, nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu, người bên cạnh đã ấn tay cô vào thành bồn rửa mặt.
Tạ Dịch An cúi đầu nhìn cô. Khoảng cách giữa cả hai chỉ còn cách nhau chưa quá một tấc, hơi thở hòa quyện vào nhau, xen lẫn trong đó là mùi tinh dầu.
Kiều Tinh Ngôn khẽ nuốt một ngụm khí vào trong cổ họng, cố gắng đè nén nhịp tim đang tăng nhanh. Cô nhớ Tạ Dịch An đã từng nói với mình rằng, nếu đã vào ở chung thì không cần phải quá căng thẳng. Điều đó có nghĩa là, anh sẽ không làm điều gì quá đáng với cô cả.
“Anh……” Một tay của Kiều Tinh Ngôn bị đè, tay kia thì đặt sau lưng. Cô không thể từ chối, chỉ có thể nói bóng nói gió mà nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh đã nói……anh đã nói là em đừng quá căng thẳng mà.”
Tạ Dịch An cúi đầu. Cách một lớp kính mỏng viền bạc, trong mắt dâng lên vài cảm xúc đè nén đến khó tả.
Kiều Tinh Ngôn bị ánh nhìn khó hiểu này dọa cho hoảng sợ. Cô hơi giãy dụa, khiến cho miếng vải mỏng sau lưng rơi xuống đất.
“Anh…..”
Tạ Dịch An: “Anh đổi ý rồi.”
Vừa dứt lời, đôi môi mềm mại của cô đã bị ngậm lấy.
Hơi thở dần bị xâm chiếm bằng một dòng khí nóng, cô có thể cảm nhận rõ ràng qua một lớp vải mỏng.
Ngay cả một người đàn ông lúc nào cũng biết kiềm chế và lịch sự như Tạ Dịch An cũng có bản năng săn mồi trong một số vấn đề, hơn nữa anh lại vô cùng tài năng và có khả năng học hỏi hơn người. Chỉ sau vài lần tiếp xúc thân mật, anh đã quen thuộc với những nơi nhạy cảm của Kiều Tinh Ngôn. Chẳng hạn như, sau tai và cả bên cổ.
Đôi môi ấm áp kia áp vào môi cô, hàm rặng nhẹ nhàng cọ xát. Kiều Tinh Ngôn cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đều đã bị rút cạn. Cô cố hết sức rụt cổ lại, nhưng vẫn không có cách nào lay chuyển được người đàn ông đang ôm chặt lấy mình.
“Đính đoong….”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Một lần.
Hai lần.
Nhận thấy Tạ Dịch An đã dừng lại động tác trên môi, Kiều Tinh Ngôn mới nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Tạ….”
Cô vừa lên tiếng, mới phát hiện giọng của mình thỏ thẻ tựa như tiếng nước nhỏ giọt.
Lúc này đây anh đang vùi mình vào một bên cổ cô, khẽ hơi thở thật nhẹ. Tạ Dịch An khẽ ừ một tiếng, sau đó anh hít một hơi thật sâu, rồi thẳng người dậy.
Dưới cặp kính mỏng gọng bạc, đôi mắt người đàn ông đen như mực. Cảm xúc dâng trào bị đè nén, nhưng khoé mắt lại hiện lên một vệt đỏ ửng.
Kiều Tinh Ngôn mấp máy môi. Khi tiếng chuông cửa vang lên đến lần thứ ba, cô nuốt xuống những lời nói đã đến bên miệng.
“Để anh đi mở cửa.” Tạ Dịch An xoay người, giọng nói có hơi khàn khàn.
Người gõ cửa chính là nhân viên khách sạn, nói rằng bọn họ vừa mới gọi phục vụ.
Tạ Dịch An khẽ cau mày. Nhân viên khách sạn đưa qua một cái túi lớn màu nâu, bên trong là khăn mặt và khăn tắm dùng một lần vẫn còn mới toanh.
“Có phải đưa nhầm rồi không?” Tạ Dịch An hỏi.
Nhân viên phục vụ không khỏi ngạc nhiên: “Dạ không, là khách ở phòng 112 bên cạnh đã dặn tôi đưa tới ạ.”
Phòng 112 là nơi mà cả đám Tiền Khả Khả ở.
Thấy Tạ Dịch An vẫn còn đang khó hiểu, nhân viên khách sạn có hơi ngại mà nói thêm: “Khách ở phòng 112 nói…..Anh không tiện ạ.”
Không tiện lắm à?
Tạ Dịch An đột nhiên hiểu ra gì đó. Anh khẽ ho một tiếng, nhận lấy túi giấy từ trong tay nhân viên phục vụ: “Cảm ơn.”
“Không có gì, chúc anh…..” Nhân viên phục vụ có phần lúng túng, vội vàng cúi đầu: “Vui vẻ ạ.”
Tạ Dịch An: “…….”
Chúc thì cũng vui đó, nhưng có một số việc bị gián đoạn, thì ai mà vui vẻ cho nổi?
Anh sờ mũi, xoay người trở về phòng.
Cửa phòng ngủ của Kiều Tinh Ngôn khép chặt. Đây cũng là chuyện trong dự liệu của Tạ Dịch An, thế nên anh cũng không làm phiền cô nữa, đặt túi lên bàn rồi quay trở về phòng mình.
Lúc này, Kiều Tinh Ngôn đang rụt mình lại trong phòng ngủ.
Cô vùi mình vào chiếc giường lớn mềm mại, chôn mặt vào đó như đang muốn tìm nơi mua chuộc chính mình.
Con thỏ nhỏ trong lòng cô vẫn đang không ngừng nhảy nhót. Cô hít một hơi thật sâu rồi trở mình lại, hai bên gò má đỏ bừng cả lên.
Một bên cổ cô có hơi ngứa. Kiều Tinh Ngôn cầm lấy điện thoại lên rồi chụp lại, chỉ thấy trên làn da trắng mịn của mình ửng lên từng mảng đỏ nhạt.
Tạ Dịch An dùng miệng cũng độc ác thật đấy.
Cảnh tượng quyến rũ kia một lần nữa hiện ra trước mắt cô, khiến cho Kiều Tinh Ngôn không khỏi ngượng ngùng mà che mặt lại, rồi tiếp tục vùi mặt vào trong chăn.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Kiều Tinh Ngôn nhấn vào để mở ra, đó là tin nhắn của Tiền Khả Khả gửi đến.
Nếu Tiền Khả Khả không chủ động gửi tin nhắn, thiếu chút nữa là Kiều Tinh Ngôn đã quên béng đi mất chuyện cái đầm ngủ thiếu vải vừa rồi.
[Vui vẻ cái rắm!]
Tiền Khả Khả: [?]
Kiều Tinh Ngôn: [Quà sinh nhật các cậu tặng tớ là cái gì nào?]
Kiều Tinh Ngôn: [Hại tớ xấu hổ trước mặt Tạ Dịch An chết đi được.]
Kiều Tinh Ngôn: [Người đưa ra ý tưởng này là ai? Người đó sẽ chết với tớ!]
Tiền Khả Khả: [Thầy Tạ thấy rồi hả?]
Tiền Khả Khả: [Không nên đâu. Cậu có dáng người đẹp vậy mà. Lương Linh còn bảo tớ, chắc chắn sẽ nóng bỏng mắt luôn ấy. Sao lại hại cậu xấu hổ được chứ?]
Lương Linh đã rời khỏi nhóm chat.
Kiều Tinh Ngôn: “…..”
Tiền Khả Khả: [Đã khoá miệng.jpg]
Thư Ngọc vẫn luôn im lặng, giờ mới lên tiếng: [Tớ không tham gia, nhưng…..tớ có đi coi…..(hèn mọn).]
Kiều Tinh Ngôn: “…..”
Coi cái mốc xì!
Chuyện mập mờ ban nãy đột ngột bị gián đoạn, Kiều Tinh Ngôn không biết phải đối mặt với Tạ Dịch An như thế nào. Vì để tránh ngượng ngùng, cô ở trong phòng đến mười một giờ mới lặng lẽ mở cửa phòng mình ra.
Trong phòng khách chỉ có dây đèn vàng ấm áp, cửa phòng ngủ đối diện vẫn đóng chặt.
Kiều Tinh Ngôn rón rén đi ra ngoài, định rằng rót cho mình một cốc nước. Ngay khi cô vừa mới nhấc ấm nước trên bàn lên, vô tình chạm phải vào chiếc túi bên cạnh. Túi giấy lớn màu nâu rơi xuống, toàn bộ đồ bên trong đều rơi hết ra ngoài.
Khăn mặt, khăn tắm, đồ lót dùng một lần và cả một cái hộp nhỏ hình chữ nhật.
Khoảnh khắc Kiều Tinh Ngôn cúi đầu xuống nhặt cái hộp nhỏ lên, cửa phòng ngủ đối diện vang lên tiếng mở cửa rồi hé ra.
Tạ Dịch An bận bộ đồ ngủ cotton màu xanh đậm bước ra. Mái tóc ướt rũ xuống trước trán, trong tay anh còn cầm theo khăn lông trắng để lau tóc.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Côp……”
Cái hộp nhỏ trong tay Kiều Tinh Ngôn lại rơi xuống đất.
Ánh đèn trong phòng ngủ cũng không tính là quá sáng, lại vô tình chiếu rõ dòng chữ in trên hộp — 24 miếng cổ điển, bốn trong một.
Kiều Tinh Ngôn: “……”
Tạ Dịch An: “……”
Dưới ánh nhìn của người đàn ông, Kiều Tinh Ngôn chẳng mảy may đến việc uống nước nữa mà lật đật chạy thẳng về phòng.
“Ầm….” Cánh cửa đóng sầm lại.
Tạ Dịch An đứng tại chỗ, trên môi nở một nụ cười.
*
Kiều Tinh Ngôn cảm thấy, dường như mình không có hợp bát tự với cái chỗ Moon Bay này thì phải. Nếu không cô cũng chẳng liên tục làm ra những chuyện xấu hổ như thế kia.
Điện thoại cô run lên hai ba lần, đó là yêu cầu gọi video mà Tạ Dịch An gửi tới.
Kiều Tinh Ngôn do dự hồi lâu mới chịu bắt máy.
Trên màn hình hiện lên khuôn mặt tuấn tú, sáng sủa của người đàn ông. Phông nền đằng sau là hình ảnh phòng khách với ánh đèn vàng ấm áp.
Kiều Tinh Ngôn cắn môi: “Anh….không về phòng sao ạ?”
“Ừm, anh còn đang đứng trước cửa phòng em đây.”
Kiều Tinh Ngôn không đáp lại lời nào.
Tạ Dịch An cười nói: “Anh chỉ muốn nhìn em chút thôi.”
Anh dừng một chút: “Anh muốn đứng trước mặt em mà chúc ngủ ngon.”
Khoé môi đang muốn cong lên lại bị Kiều Tinh Ngôn cố gắng kìm lại: “Ồ.”
Tạ Dịch An: “Ngủ ngon.”
Giọng nói trong trẻo bị ép xuống thật trầm, không có hậu vị ngọt ngào dư thừa nào.
Kiều Tinh Ngôn hơi cong khoé môi, nhìn người đàn ông trên màn hình.
“Ngủ ngon.” Cô hơi dừng lại một chút, lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Người tình….của các vì sao.(1)”
Vừa nói xong, video liền bị cúp.
Ở bên ngoài cửa, Tạ Dịch An rũ mắt xuống, từ trong đáy mắt tràn ngập ý cười. Giọng nói của cô bé vừa ngọt ngào vừa nhẹ nhàng, rõ ràng là đang ngượng muốn chết nhưng vẫn cho anh một danh phận.
Người tình của các vì sao?
Tạ Dịch An cười, mở lại khung chat của Kiều Tinh Ngôn, rồi anh cúi đầu gõ chữ.
Ba giây sau, Kiều Tinh Ngôn đang trốn dưới chăn thì nhận được bong bóng nhỏ màu xanh lá cây(2) đến từ Tạ Dịch An.
Tạ Dịch An: [Ngủ ngon nhé, cục cưng của Tạ Dịch An.]
Chú thích:
Đoạn này trong raw để là 星星们喜欢的人 dịch cho nó tình cảm là: Người tình của các vì sao. Vì bả không muốn nói huỵch toẹt ra là 星星喜欢的人 nghĩa là người Tinh Tinh thích.
Bong bóng nhỏ màu xanh lá cây: Khung chat của wechat, khi người đối diện gửi tin sẽ nằm trong thanh màu xanh lá cây á.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT