Kiều Tinh Ngôn ngơ ngác nhìn người đối diện, không tin vào tai mình.
Trong ấn tượng của cô, Tạ Dịch An luôn là người rất giỏi ở khoản nghiêm túc và kiềm chế. Thế nhưng đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn trêu đùa cô như vậy.
“Em……”
Ấp úng một hồi, Kiều Tinh Ngôn cũng không thể nói ra được chữ thứ hai.
Thật xấu hổ, tại sao cô luôn bị Tạ Dịch An bắt gặp vào những khoảnh khắc xấu hổ như này chứ.
Ý cười trong ánh mắt của người đàn ông càng thêm sâu, nhưng lại khiến Kiều Tinh Ngôn khó chịu. Cô tựa như một con mèo nhỏ bị đè nén từ lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà muốn đứng dậy để vùng lên.
“Sao thế? Em vẫn không….”
“Rất rõ.”
Tạ Dịch An bất ngờ cắt ngang lời cô, khiến cho Kiều Tinh Ngôn không thể nói ra được. Người đàn ông tựa lưng vào ghế, nét thả lỏng và thoải mái vô cùng hiếm thấy. Áo sơ mi trắng bị kéo ra khỏi nếp, đáy mắt chứa đầy nụ cười.
Tựa như đang muốn nói, chẳng những có thể thấy mà còn thấy rất rõ ràng.
Kiều Tinh Ngôn nuốt xuống lời nói đang nghẹn trong cổ họng, rũ mắt: “Ai muốn nhìn anh đâu chứ? Em còn phải sắp xếp lại bảng ghi âm mà.”
Giọng cô rất nhỏ, như thể đang nói chuyện với chính mình.
“Ừm.” Tạ Dịch An nhẹ đáp: “Tôi biết.”
Kiều Tinh Ngôn: “……”
Anh biết thì cứ biết thôi, sao cứ nhất định phải nói thẳng ra!
Cũng may, đồ ăn đặt bên ngoài đã kịp thời giao đến, chấm dứt đi sự yên lặng mờ ám này. Kiều Tinh Ngôn nhìn món thịt hầm kiểu Tứ Xuyên đỏ bừng trên bàn, ngón trỏ liền cử động. Tạ Dịch An không ngờ rằng cô bé trước mặt mình lại thích ăn món này.
“Em ăn cay đến vậy sao?”
“Dạ?” Kiều Tinh Ngôn ngẩng đầu: “Mẹ em là người Tứ Xuyên(1). Khi em còn bé cũng có đến ở với ông bà vài năm, mãi đến gần mười tuổi em mới quay lại thành phố Tô.”
Ra là vậy.
“Vậy còn đàn anh ở đâu ạ? Anh có ăn được đồ cay không?” Bấy giờ Kiều Tinh Ngôn mới nhớ ra rằng, cô chưa có hỏi qua Tạ Dịch An là anh có thể ăn cay được không.
“Không hẳn.” Tạ Dịch An nhìn đồ ăn trên bàn, trước giờ khẩu vị của anh vẫn luôn thanh đạm. Còn chưa đợi Kiều Tinh Ngôn nói tiếp, anh lại bổ sung: “Nhưng, tôi cũng có thể thử.”
Vốn dĩ rèn luyện bắt đầu từ khoảnh khắc không đều nhịp đó.
Kiều Tinh Ngôn không khỏi áy náy: “Hay là mình gọi món khác đi anh……Không thì, ở nhà anh có mì ăn liền gì đó……”
“Thế thì sau khi nấu mì cho tôi, em sẽ được ăn cả một bữa tiệc lớn hả?” Tạ Dịch An cười hỏi.
Kiều Tinh Ngôn: “……”
Hình như có gì đó hơi sai.
“Không sao đâu.” Tạ Dịch An không tiếp tục trêu chọc cô nữa, tách đũa ra: “Tôi nghe nói ăn cay cũng giống như uống rượu vậy, chỉ cần ăn nhiều với tập nhiều là được.”
“Thật ạ?” Dường như Kiều Tinh Ngôn đang nghĩ tới chuyện gì đó: “Vậy em có nên tập uống nhiều rượu chút để rèn luyện tửu lượng không ạ?”
Dù sao, cô là một tuyển thủ mà chỉ cần một bình rượu mơ thôi là có thể uống cạn đáy.
Bàn tay đang gắp đồ ăn của Tạ Dịch An chợt dừng lại, không biết anh vừa nghĩ đến chuyện gì, khẽ ho nhẹ một tiếng, mím môi: “Tốt nhất là em không cần tập đâu, sau này em cũng đừng uống nữa.”
Sau khi uống rượu xong, chẳng những cô càng trở nên bạo mà khi tỉnh táo lại quên hết sạch nữa.
Kiều Tinh Ngôn cắn đũa, nhìn Tạ Dịch An chăm chú. Hiện tại cô không khỏi nghi ngờ bản thân, liệu rằng mình có thừa lúc đang say ngoắc lại làm chuyện gì quá phận đến mức mà Tạ Dịch An không thể tả nổi hay không.
“Khụ…..Khụ khụ…..” Một ngụm dầu cay đột nhiên khiến anh sặc trong cổ họng. Tạ Dịch An nhịn không được đành ho khan, khuôn mặt tuấn tua trở nên đỏ bừng.
Kiều Tinh Ngôn vội vàng đứng dậy, rót cho anh một ly nước. Tạ Dịch An uống xong, điều hoà hơi thở một lát, cổ và tai đỏ bừng, đôi môi mỏng bị dầu cay làm cho đỏ bừng.
Kiều Tinh Ngôn thấy thế thì không khỏi áy náy: “Xin lỗi anh, mình gọi món khác đi ạ.”
Cô gái nhíu mày, đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Tạ Dịch An lắc đầu, giọng nói có hơi chát: “Không sao đâu mà.”
Kiều Tinh Ngôn nghĩ một lúc, chạy vào phòng bếp bưng ra cho Tạ Dịch An một bát nước.
“Đàn anh, trước khi ăn anh có thể nhúng quá nước một chút. Nếu vậy thì sẽ không cay nữa đâu ạ.”
“Ừm.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, trong lòng Tạ Dịch An trở nên dịu lại, ngay cả cảm giác nóng rát ở cổ họng cũng vì thế mà lắng xuống. Nhớ đến cuộc gọi kho nãy với Tạ Nghiêm, anh đã nói với ông rằng mình sẽ nghiêm túc theo đuổi cô. Vậy nên, trước tiên anh cần phải làm rõ cuộc phỏng vấn thất bại kia đã.
“Tinh Ngôn.”
“Dạ?”
Tạ Dịch An hơi khựng lại: “Thật ra……”
“Đính đong—”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Nhìn thấy sắc mặt của Tạ Dịch An vẫn chưa hết đỏ, Kiều Tinh Ngôn vội vàng đứng dậy: “Em đi mở cửa.”
Cô mang đôi dép lê rộng thùng thình đi ra mở cửa, giọng nói như chuông của ông nội Tạ bên ngoài truyền vào: “Thằng nhóc xấu xa, con…..”
Bốn mắt chạm vào nhau.
Kiều Tinh Nhôn chớp mắt, Tạ Nghiêm cũng chớp mắt.
“Ông…..ông nội?”
“Thằng….Tinh Ngôn?”
Tạ Dịch An: “……”
Người đàn ông phía sau giơ tay lên, ấn vào giữa trán.
Kiều Tinh Ngôn không biết vì sao Tạ Nghiêm lại đến tìm Tạ Dịch An làm gì, chỉ có thể cung kính mời ông vào trong. Ông Tạ thì lại không bình tĩnh được như cô, liên tục tục tự hỏi, sao con bé lại xuất hiện ở nhà cháu trai ông thế này?
Ông mờ mắt rồi hả? Tại sao con bé lại mặc quần áo và đi dép của đàn ông thế này? Vừa làm gì mà phải thay quần áo thế kia? Mà phải có cái gì đó với nhau thì mới mặc quần áo của nhau được chứ?
Ông lại nhìn sang thằng cháu trai của mình. Khá lắm, hơn nửa khuôn mặt đã đỏ bừng lên cả rồi kìa, thậm chí cả cổ cũng đỏ. Tạ Nghiêm quay đầu đi, ông không nhìn thấy gì hết.
Là ai cứ luôn miệng nói, con không chắc chắn? Cũng là ai hứa sẽ theo đuổi con gái người ta thật tốt? Đây mà là nghiêm túc à? Nghiêm túc mà ôm thẳng con gái nhà người ta về nhà vậy luôn đó hả?
Tạ Nghiêm rất tức giận, thế nhưng vì đang đứng trước mặt Kiều Tinh Ngôn nên ông phải kìm lại.
Kiều Tinh Ngôn cảm nhận được rõ ràng bầu không khí kỳ quái này: “Em…..em đi xem quần áo đã hong khô chưa.”
Nói xong, cô bước thật nhanh ra ban công, chừa lại không gian riêng cho hai người họ nói chuyện.
“Cẩn thận.” Tạ Dịch An vội lên tiếng nhắc nhở, nhìn theo Kiều Tinh Ngôn vừa suýt chút nữa ngã xuống. May mắn thay, cô phản ứng rất nhanh, ổn định lại cơ thể, chu đáo đóng cửa kính lại cho hai người họ.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Vẻ mặt ông Tạ nghiêm túc nói: “Lúc ông theo đuổi bà nội con, ông đâu có như vậy…..”
Trong khoảnh khắc, Tạ Nghiêm phát hiện mình không tìm được từ nào thích hợp để hình dung.
Tạ Dịch An cảm thấy huyệt thái dương mình hơi căng lên.
“Ông nội, không phải như ông nghĩ đâu.”
“Con đã nói với ông câu này ba lần rồi, lần nào cũng bảo là không như ông nghĩ. Vậy mà lần nào cũng làm cho ông kinh ngạc.” Hiển nhiên là ông Tạ không tin, lồng ngực tức đến phập phồng, không biết mình đang nói gì nữa: “Con……”
Ông nghiến răng hỏi: “Biện pháp nên làm……đã làm chưa?”
Tạ Dịch An: “……”
Có một số việc không thể nghĩ tới, nếu không huyết áp sẽ tăng mạnh mỗi lần nghĩ đến.
Ông đã là một ông già hơn tám mươi tuổi rồi, thế mà vẫn phải quan tâm đến vấn đề của thằng cháu trai này. Nhà họ Tạ không phải là kiểu người không dám chịu trách nhiệm, nhưng mặc kệ có là sao đi chăng nữa, việc ưu tiên hàng đầu nhất vẫn là không được làm tổn thương con bé.
“Ông nội.” Tạ Dịch An thở dài: “Bên ngoài trời đang mưa, quần áo của em ấy lại bị ướt sũng, ngay cả máy nước nóng ở ký túc xá cũng hư luôn, thế nên con mới bảo em ấy đến chỗ con. Bọn con còn đang dùng bữa tối, làm sao có thể……”
Làm mấy chuyện mà ông nghĩ chứ.
Bấy giờ Tạ Nghiêm mới nhìn thấy bàn đồ ăn, tất cả đều là món cay. Ông biết Tạ Dịch An ăn cay không được, nhìn cái cổ đỏ bừng của cháu trai mình. Ông tự hỏi, liệu rằng mình có đang trách nhầm cháu trai mình hay không?
“Thật sự…..không có?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Tạ Nghiêm khẽ chậc lưỡi một tiếng.
“Vậy thì tốt.” Nói xong, ông lại nghiêm mặt, dáng vẻ tựa như một người lớn tuổi giáo dục thế hệ trẻ.
“Con làm sao thì làm, nhưng tuyệt đối không được phép làm những chuyện quá phận khi con bé không biết, hay không muốn. Nếu không…..ông sẽ đánh gãy chân con đó!”
Tạ Dịch An: “……”
Trên ban công, máy sấy đã ngừng hoạt động. Nhìn thấy hai người trong phòng khách có vẻ bớt căng thẳng hơn lúc đầu, Kiều Tinh Ngôn mới ôm quần áo vào nói: “Ông nội Tạ, đàn anh.”
Khi ông Tạ thấy Kiều Tinh Ngôn, khuôn mặt nghiêm khắc lập tức thay thành nụ cười: “Tiểu Tinh Ngôn, ông nghe Tiểu Tạ nói là con bị dầm mưa hả? Con sao rồi? Không bị cảm lạnh chứ?”
Kiều Tinh Ngôn: “Dạ con không sao. Đàn anh đã pha cho con tách trà gừng rồi ạ, nên là con cũng không thấy khó chịu gì hết.”
Nghe vậy, ông Tạ liếc nhìn về phía Tạ Dịch An — thì ra là như vậy.
Quần áo cũng đã khô, Tạ Nghiêm lại còn ở đây. Kiều Tinh Ngôn cảm thấy nếu như mình tiếp tục ở lại nữa thì cũng không thích hợp lắm, nên mượn đỡ phòng dành khách để thay đồ.
Thừa dịp cô đang không có ở đây, ông Tạ lại lặng lẽ nhìn về phía Tạ Dịch An, thấy anh đang mím lại đôi môi mỏng của mình, làm như không vui.
“Có phải….ông tới không đúng lúc không thế?” Ông cụ thăm dò hỏi.
“Ông nói thử xem?”
Những lời anh nói ra đều rất nghiêm túc. Ông nội Tạ bĩu môi, ông cảm thấy đứa cháu trai này càng ngày càng hết đáng yêu rồi.
“Vậy……”
“Trước kia con đã nói ông rồi, ông đừng xen vào chuyện của con nữa mà.” Tạ Dịch An trịnh trọng nhắc nhở.
Tạ Nghiêm: “…….”
Hừ, ông đây thích làm loạn lên ấy.
*
Căn hộ của Tạ Dịch An cách Đại học Nam không xa, Kiều Tinh Ngôn vốn định tự bắt xe buýt về, thế nhưng lại bị Tạ Dịch An từ chối.
Trong xe yên tĩnh, Kiều Tinh Ngôn liếc nhìn người đàn ông đang lái xe, do dự một lúc rồi lên tiếng: “Đàn anh, có phải là em đã gây phiền toái cho anh không ạ? Vừa rồi em nhìn thấy ông Tạ, hình như có hơi tức giận.”
“Không có, chỉ là chút…..” Tạ Dịch An ổn định lại: “Chuyện vặt trong cuộc sống thôi.”
“À.” Kiều Tinh Ngôn gật đầu. Cô có thể nhìn ra được dường như anh không muốn nhắc về chủ đề này.
“Còn em thì sao? Trưa mai có định đi ăn với bạn học không?”
Khi Tạ Dịch An bất thình lình đề cập đến vấn đề này, Kiêu Tinh Ngôn không khỏi giật mình, sau đó gật đầu: “Dạ vâng, em có hẹn với cậu ấy ạ.”
Tạ Dịch An siết chặt tay lái: “Nghe nói…..Cậu ta đang theo đuổi em hả?”
“Dạ?” Kiều Tinh Ngôn chớp mắt, cô không ngờ Tạ Dịch An lại hỏi thẳng như vậy. Cô rũ mắt xuống, ngón tay chống bên cạnh ghế da màu đen.
“Em cũng không rõ nữa, có lẽ…..vậy.”
Thật ra cậu bạn kia cũng không có thổ lộ, thế nên Kiều Tinh Ngôn cũng đưa ra xâu trả lời khá là mơ hồ.
“Vậy còn em?” Tạ Dịch An hỏi lại.
“Em?”
Tạ Dịch An nghiêng đầu lại hỏi: “Em có thích cậu ta không?”
Kiều Tinh Ngôn: “…..”
Anh lúc nào cũng đánh thẳng vào mục tiêu, điều này khiến cô có hơi choáng ngợp. Kiều Tinh Ngôn giữ chặt lấy dây an toàn, không nói lời nào.
Trong xe lại chìm trong yên tĩnh, mãi cho đến khi đèn đỏ ở ngã tư bật lên, chiếc xe dừng lại thì giọng nói của Kiều Tinh Ngôn lại vang lên: “Đường Thiệu Dật cũng rất tốt.”
Tạ Dịch An nhìn Kiều Tinh Ngôn, không chớp mắt. Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, nhưng xương bàn tay cầm vô lăng thì lại càng ngày càng hiện rõ hơn do dùng sức siết chặt.
Có một số chuyện mà anh vẫn luôn hoài lo lắng lại dần được đưa ra ánh sáng. Cô còn trẻ, có lẽ khi ở cạnh một người cùng tuổi sẽ tốt hơn. Còn anh hơn cô những bảy tuổi, sự chênh lệch về tuổi tác sẽ mang đến các quan niệm, thói quen khác biệt nên chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian để làm quen hơn.
Nhưng giờ đây, khi nghe cô khen người đàn ông khác “rất tốt”, Tạ Dịch An mới nhận ra là bản thân mình không rộng lượng như anh đã nghĩ.
Đáng lẽ ra anh nên chúc phúc cho cô, nhưng anh không muốn. Bản thân anh không cam tâm, thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ra những ý nghĩ xấu như…….anh muốn phá hư đi mối quan hệ đó.
Thật ra anh đã phá buổi hẹn đó một lần, nếu không thì có lẽ giờ đây Kiều Tinh Ngôn đã ngồi ăn tối với cái cậu nhóc kia rồi.
Tạ Dịch An vẫn yên lặng, vô số những suy nghĩ đó cứ ngổn ngang trong đầu, cho đến khi đèn đỏ đã chuyển sang xanh, phía sau bấm còi inh ỏi.
Sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh, tất cả cảm xúc đều bị đè nén ở nơi đáy mắt, khởi động chiếc xe chạy đi.
Kiều Tinh Ngôn không hề chú ý đến chỉ trong vòng một phút mà trong lòng Tạ Dịch An đã có biết bao nhiêu thăng trầm, cô vẫn cứ tập trung suy nghĩ chuyện của mình.
Có một số chuyện, cô rất chắc chắn.
“Nhưng em không có cảm giác gì với cậu ấy cả.” Kiều Tinh Ngôn lại nói thêm, tông giọng bình tĩnh nhưng lại vô cùng chắc chắn.
“Sao cơ?” Tạ Dịch An hơi kinh ngạc, thậm chí trong phút chốc anh còn cho rằng bản thân mình đang chìm trong ảo giác.
Một lúc sau, anh nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh hỏi thêm: “Em có cảm giác gì?”
Kiều Tinh Ngôn cắn môi, cô có cảm giác ngồi đây nói những chuyện này với Tạ Dịch An thật sự kỳ cục lắm. Hơn nữa, Đường Thiệu Dật đã có nói gì đâu mà cô đã vội phủ nhận, vậy chẳng khác nào là bản thân tự suy nghĩ quá xa không chứ?
Thấy cô không trả lời, Tạ Dịch An vội thay đổi cách hỏi.
“Vậy em…..có tình cảm với ai?”
Giọng nói của người đàn ông trầm lắng mà từ tính, sự yên tĩnh trong xe mỗi lúc một rõ ràng hơn, thậm chí còn có hơi mê hoặc.
Cô không phải là một đứa bé không có kinh nghiệm, mỗi lần có tâm sự gì, bản thân cô che giấu rất kỹ. Từ chiếc đèn lồng hình thỏ treo trên đầu giường, đến “Sổ Tay Biểu Đồ Sao Norton” được đặt ở nơi dễ thấy nhất trên tủ sách, hay cả bức vẽ mà Tạ Dịch An lần đầu viết lên dòng chữ “Trong lớp nhớ chú ý nghe giảng bài” đều được cô giữ gìn vô cùng cẩn thận.
Vậy nên, Tạ Dịch An đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Trong lòng Kiều Tinh Ngôn trở nên thấp thỏm.
Bắt gặp được ánh mắt có phần kinh ngạc của cô, Tạ Dịch An khẽ ho lên một tiếng. Anh nhận ra bản thân hành động có hơi vội vàng.
“Bỏ đi, em về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Kiều Tinh Ngôn: “……”
*
Kiều Tinh Ngôn cảm thấy, hành vi này của Tạ Dịch An rất vô trách nhiệm. Ngồi đó khơi mào toàn bộ các mạch thần kinh và giác quan của cô, xong lại bảo cô hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Làm sao mà cô có thể nghỉ ngơi tốt được chứ?
Mãi cho đến khi cô về đến chiếc giường của ký túc xá, Kiều Tinh Ngôn nằm chui rúc trong chăn mà suy nghĩ về những lời mà Tạ Dịch An đã nói lúc còn trên xe.
Em có tình cảm với ai?
Những câu hỏi tương tự cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô:
Sao anh lại cô như thế?
Có thể hiểu đây là một cách thăm dò khác không?
Vậy tại sao Tạ Dịch An…..lại muốn thăm dò cô nhỉ?
Khó chịu quá.
Kiều Tinh Ngôn xoa vò mái tóc, cảm thấy đầu óc mình như trở thành một mớ hỗn độn.
“Tinh Bảo, cậu còn chưa ngủ à?” Thư Ngọc là người lên tiếng trước.
Đêm khuya yên tĩnh là khoảng thời gian tâm sự của hầu hết các phòng ký túc xá, hiếm khi đêm nay Lương Linh cũng có ở đây.
“Không ngủ được.”
Có lẽ dạo gần đây Thư Ngọc đã bị Tiền Khả Khả dạy hư, nghe Kiều Tinh Ngôn nói xong liền xoay người ngồi dậy: “Tinh Bảo, có phải hồi tối nay Tạ Dịch An đã đưa cậu về trường không?”
Kiều Tinh Ngôn: “……”
“Sao cậu biết là có người đưa tớ về?”
“Tớ nghe một bạn nữ bên khoa bọn tớ kể lại, cô ấy thấy cậu được một người đàn ông lái xe sang đưa đến trước cửa trường. Bởi vậy nên tớ mới đoán người đàn ông đó nhất định là Tạ Dịch An, đúng chứ?”
“Ừ.” Kiều Tinh Ngôn đáp lại, nhưng ngay sau đó đã nhận ra có gì đó không đúng.
Xe sang? Xe sang gì? Đó không phải là xe người thường hay chạy sao?
Kiều Tinh Ngôn không hiểu nhiều về xe cho lắm, không khỏi có chút bối rối.
Tinh thần bà tám của Thư Ngọc đã được khơi dậy hoàn toàn: “Tớ nói cho cậu biết nhé, cô bạn kia thích Đường Thiệu Dật đấy. Khi cô ấy biết Đường Thiệu Dật đang theo đuổi cậu, lúc nào cô ấy cũng hỏi thăm tớ tình hình của cậu hết.”
Kiều Tinh Ngôn: “…….”
“Ha ha ha ha.” Cũng không rõ Tiền Khả Khả liên tưởng đến chuyện gì, chỉ nằm trên giường cười lên thật to.
“Có khi nào cô bạn trong khoa đó của cậu vì yêu mà sinh hận, rồi sẽ đăng trên diễn đàn của trường mấy bài viết như ‘#Đến trường bằng xe hạng sang ở Đại học Nam, #Nghi ngờ sinh viên X có người bao nuôi’ quá.”
“…….” Kiều Tinh Ngôn không biết nói gì: “Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đó.”
“Ai nói tiểu thuyết không phản ánh đời thực bao giờ?” Giọng nói của Lương Linh bất chợt chen vào. Cô ấy lắc lắc điện thoại: “Cô bạn gái nhỏ của Tạ Dịch An đã lộ diện rồi này, còn có cả hình chứng minh cơ. Để tớ vào xem, bài đăng đã gần nửa tiếng trước, có gần 200 bình luận bên dưới lận đấy.”
Kiều Tinh Ngôn: “……..!”
Cô vội vàng chạm vào chiếc điện thoại trên gối, nhanh chóng đăng nhập vào diễn đàn của trường Đại học Nam. Bài post mà Lương Linh bảo đã thật sự lên hàng hot topic. Chủ post đã đăng một tấm ảnh chụp lén, đó là khoảnh khắc Tạ Dịch An bước xuống xe cầm túi xách giúp cô.
Cả người cao lớn và thẳng tắp của người đàn ông gần như che kín toàn bộ người cô, chỉ để lộ ra phần chân váy.
L1: [Hình đây nhưng mặt đâu rồi?]
L2: [Dạo này chất lượng của paparazzi càng ngày càng tệ thế nhờ (đầu chó).]
L3: [Chủ tút, nếu cậu chụp được hình chính diện của cô ấy, có khi giờ bài viết này đã vụt lên nghìn bình luận rồi đó.]
Người đăng: [Tại tui đang vội đi mua bánh rán trái cây chứ bộ, chậm là hết luôn đấy.]
L4: [Đúng là con người…..với tâm hồn ăn uống mà.]
L5: [Chủ bài đăng à, bà bị làm sao í. Bà mà chụp được chính diện, tui đây nguyện bao thầu hết quầy bánh rán trái cây kia cho bà tận 4 năm học luôn cũng được nữa á.]
Người đăng: [(ngoáy mũi).]
……..
Kéo xuống đến hết bài, người tự nhận là “người đăng” chỉ đăng mỗi tấm này. Kiều Tinh Ngôn thầm cảm ơn “bánh rán trái cây” nhiều chút.
Tiền Khả Khả cũng đang lướt xem phần bình luận của bài đăng, vừa động viên Kiều Tinh Ngôn: “Tinh Bảo, không ấy cậu biến cái tiêu đề này thành thật luôn đi?”
Kiều Tinh Ngôn: “Sao cơ?”
“Làm bạn gái nhot của Tạ Dịch An í.”
Kiều Tinh Ngôn: “……”
“Đúng, đúng, đúng.” Thư Ngọc cũng phụ hoạ theo: “Nếu không, tớ cứ luôn cảm thấy bên mình bị thiệt thòi. Kiểu như là Tinh Bảo của mình đang lợi dụng độ hot của anh ấy để nổi tiếng vậy á.”
Tiền Khả Khả cười lớn, trong khi Kiều Tinh Ngôn càng lúc càng không nói nên lời. Lương Linh cũng hùa theo Thư Ngọc, phát biểu quan điểm của mình: “Có một thì nói một thôi. Đối với một người có phẩm chất như Tạ Dịch An, ngủ với anh ấy cũng không thiệt gì mà.”
Kiều Tinh Ngôn: “…….”
Đạo đức đâu hết rồi? Cả tam quan nữa? Đúng là…..một đám không bình thường.
Ôm trong lòng trái tim lo sợ bất an, cuối cùng Kiều Tinh Ngôn cũng đã thiếp đi vào hai giờ rưỡi sáng.
Đêm hôm đó, cô ngủ không ngon giấc, còn nằm mơ thấy ác mộng nữa.
Trong giấc mơ, người đàn ông đeo cặp kính gọng bạc, từng bước đẩy cô vào tường, ánh mắt đen kịt dấy lên dụ.c vọng
Anh véo cằm cô, đôi môi mỏng hơi cong lên, nhưng nụ cười trong mắt lại lạnh lùng đến tàn nhẫn: “Nói cho tôi biết, em có tình cảm với ai?”
Kiều Tinh Ngôn bị cơn ác mộng dọa sợ đến choàng tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh.
Tạ Dịch An trong mơ không còn là một người nho nhã dịu dàng vốn có nữa, thay vào đó là hình ảnh của một kẻ cặn bã được phóng đại đến vô hạn.
Kiều Tinh Ngôn sờ lên điện thoại, đã tám giờ rồi, ba người kia vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ. Cô rón rén xuống giường, chuẩn bị đến thư viện để sắp xếp lại bản ghi âm.
Trước khi đi, Kiều Tinh Ngôn đã copy một bản để gửi cho Trịnh Mẫn, kèm theo tin nhắn.
[Chị ơi, buổi phỏng vấn của Tạ Nghiêm đã diễn ra vô cùng tốt đẹp, em cũng đã gửi đoạn ghi âm qua email của chị rồi. Có điều, ông Tạ nói là muốn bổ sung thêm một ít nội dung, nên sau khi em trao đổi với trợ lý của ông ấy xong, em sẽ gửi lại cho chị thêm một bản ghi âm đã biên soạn ạ.]
Tin nhắn vừa được gửi đi chưa đến một phút, Trịnh Mẫn đã gọi đến ngay. Kiều Tinh Ngôn nhấc máy, nghe thấy giọng nói vừa sợ vừa nhanh của Trịnh Mẫn: “Tinh Ngôn, em vừa bảo là em phỏng vấn ai cơ?”
Kiều Tinh Ngôn cau mày: “Là ngôi sao sáng trong giới Thiên văn học, Tạ Nghiêm. Ông Tạ cũng là người đã được Viện nghiên cứu Thành phố Nam mời về đấy ạ.”
Trịnh Mẫn: “……..”
Đầu dây bên kia chìm trong yên lặng, hàng chân mày của Kiều Tinh Ngôn càng nhíu sâu. Trực giác báo cho cô biết, hình như cô đã làm gì sai rồi thì phải.
“Đàn chị? Đàn chị, chị còn đó không ạ?”
“Còn.” Rõ ràng là Trịnh Mẫn vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh lại sau cú sốc kia.
“Tinh Ngôn à.” Giọng nói của Trịnh Mẫn trở nên cực kỳ trịnh trọng: “Không có vấn đề gì cả. Thậm chí, chỉ vì sai lầm này của em thôi, báo trường của chúng ta rất có thể sẽ được chọn vào tập tài liệu tuyển sinh của Đại học Nam đó.”
“Dạ?” Kiều Tinh Ngôn nghi ngờ, rồi lại nhạy cảm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Trịnh Mẫn: “Sai sao ạ?”
Trái tim cô như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
“Tinh Ngôn.” Trịnh Mẫn hơi dừng lại: “Thật ra buổi phỏng vấn lần này, người mà chị bảo em liên lạc là Tạ Dịch An. Anh ấy là kỹ sư của Viện Thiên văn Thành phố Nam ấy.”
Tạ gì cơ….?
Kiều Tinh Ngôn kinh ngạc.
Có lẽ là nhận ra được sự hiểu nhầm không đáng có này, Trịnh Mẫn thả chậm tốc độ nói và lặp lại rõ ràng: “Không phải là Tạ Nghiêm, mà là Tạ Dịch An.”
Kiều Tinh Ngôn: “…….”
Chú thích:
Tứ Xuyên: cái này trong raw để là Tứ Xuyên Trùng Khánh. Nhưng theo mình tìm hiểu, Người Bashu ( Bính âm Tứ Xuyên: Ba 1 su 2 phút 2 xi 4 ; Bảng chữ cái phiên âm quốc tế: [pa 55 su 21 phút 21 ɕi 213 ]), thường được gọi là người Tứ Xuyên [a], đôi khi còn được gọi là người Tứ Xuyên, người Tứ Xuyên và Trùng Khánh, một số lượng rất nhỏ. Họ được gọi là người Bashu. Nó đề cập đến những người dân địa phương đã hoặc đang ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh, hầu hết họ hiện nay nói phương ngữ Tứ Xuyên như tiếng mẹ đẻ thứ nhất hoặc thứ hai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT