Kiều Tinh Ngôn là một cô gái có ý thức tự bảo vệ bản thân mình rất mạnh mẽ. Nếu như không phải là đủ tin tưởng vào tính cách của Tạ Dịch An, ắt hẳn cô đã sớm hét lên rồi.

Trong phòng khách yên tĩnh, hai người nhìn nhau.

Dường như Tạ Dịch An cũng nhận ra là mình đã dọa đến người con gái trước mặt, cơn tức trong lòng cũng dần nguôi ngoai. Anh bình tĩnh nhìn cô, yết hầu cử động mang theo giọng nói đã dịu đi vài phần.

“Xin lỗi em.”

Kiều Tinh Ngôn không chút phản ứng.

Người chơi trò biến mất là anh, người hung dữ là anh, giờ đây người nói lời xin lỗi cũng là anh.

Tại sao mình lại phải chấp nhận lời xin lỗi của anh ấy chứ? Kiều Tinh Ngôn cảm thấy như bản thân sắp sửa bùng nổ đến nơi.

“Mấy ngày qua tôi tạm thời bị điều đến viện nghiên cứu nên không có cách nào liên lạc được với bên ngoài.” Tạ Dịch An trầm ngâm một lát: “Vết ban đỏ trên chân em đã đỡ hơn chưa?”



Hóa ra đây chính là lý do vì sao mà anh ấy lại không liên lạc được với mình.

Kiều Tinh Ngôn vừa mới định bùng nổ, giờ đây lại chẳng còn thấy khó chịu nữa.

“Ồ.” Cô cúi đầu, không chút cảm xúc gì mà đáp lại.

Ánh mắt của Tạ Dịch An lại nhìn xuống chân cô: “Dù có gì đi chăng nữa, tốt hơn hết em cũng không nên bận quần chật như vậy cho đến khi hết dị ứng chứ.”

Giọng nói của anh rất dịu dàng, mang theo chút lo lắng. Không nói thì không sao, nhưng sau khi anh nói xong, vết ban đã lành dường như lại có chút cảm giác ngứa ngáy.

Kiều Tinh Ngôn đứng tại chỗ, không thoải mái cọ cọ bắp chân.

Chỉ một cử động nhỏ thôi cũng không thể thoát được ánh mắt của Tạ Dịch An. Anh mím môi, cúi đầu nhìn cô.

Kiều Tinh Ngôn cảm thấy mình hệt như một đứa trẻ đang làm sai gì đó, đang đứng chờ bị trừng phạt vậy.

Tạ Dịch An: “Ngồi xuống đi, để tôi xem thử.”

Kiều Tinh Ngôn: “Dạ?”

Tưởng chừng như sẽ nghe anh la rầy lại không xảy ra. Giọng nói của anh trầm nhưng dịu dàng, ngay cả đôi mắt lạnh lùng khi nãy cũng biến mất.

Nhưng là con gái, sao cô đủ dũng cảm để ngồi xuống cho anh nhìn vào chân mình trong căn phòng chỉ có hai người như thế này chứ. Tạ Dịch An ý thức được lời mình nói ra có vài phần không đúng, khẽ ho một tiếng: “Vậy em tự xắn ống quần lên nhìn đi.”

“Dạ.” Kiều Tinh Ngôn đi đến cạnh ghế Sofa rồi ngồi xuống. Ống quần khá nhỏ nên cô đành lật lên một góc, làm lộ ra làn da mịn màng nhưng lại bị bao phủ bởi những vết mẩn đỏ.

Vết ban không còn nghiêm trọng như hôm ở bệnh viện, nhưng vì da cô trắng nên những vết mẩn đỏ kia thoạt nhìn cũng có hơi đáng sợ.

“Không sao đâu, em…..” Kiều Tinh Ngôn còn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông trước mặt đã quỳ gối ngồi xổm xuống.

Tạ Dịch An cau mày, ngón tay thon dài cầm lấy bắp chân mảnh khảnh của cô, nhìn qua một lớp kính mỏng.

Kiều Tinh Ngôn muốn rút chân về, không ngờ lại bị người đàn ông trước mặt ngăn lại.

“Khi về phải bôi thuốc liền.” Tạ Dịch An lên tiếng, giọng nói lạnh lùng lại giống như đang dạy bảo ai đó.

Kiều Tinh Ngôn tựa như một cái lò xo, bị anh nghiêm khắc như vậy lại có chút không phục. 

“Sao mà anh dữ quá vậy!” Cô cao giọng, hung dữ nhìn anh.

Tạ Dịch An ngước mắt lên nhìn. Đây là lần đầu tiên Kiều Tinh Ngôn dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh.

Cô có khuôn mặt rất xinh xắn, đôi mắt đen lạnh lùng, thoạt nhìn trông còn nham hiểm hơn anh nhiều.

Bỗng dưng, Tạ Dịch An khẽ cười thành tiếng.

Lại còn cười cô sao?

Kiều Tinh Ngôn tức giận dùng sức rút chân về, nào ngờ bắp chân lại bị Tạ Dịch An giữ chặt. Cô không thể cử động, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh. Kiều Tinh Ngôn có thể thấy được nụ cười không che giấu được ở nơi đáy mắt trầm tĩnh kia.

“Em làm nhiều quá đến ngốc rồi sao?” Tạ Dịch An lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ngay cả hung dữ hay quan tâm mà em cũng không phân biệt được à?”

Kiều Tinh Ngôn sửng sốt.

Thật ra Tạ Dịch An không phải là kiểu người máu lạnh. Phần lớn thời gian anh đều khá là dịu dàng và trầm tính, nhưng cái dịu dàng này cũng bộc lộ rõ sự xa cách vô cùng rõ ràng, khiến cho người khác khó có thể tiến lại gần hơn.

Thế mà giờ đây, anh lại đang cầm lấy bắp chân cô, trong mắt kèm theo ý cười. Phút chốc, Kiều Tinh Ngôn cảm thấy như mình vừa xâm nhập vào một vùng đất xa lạ nào đó.

Tạ Dịch An đã mở ra lối vào cho vùng đất xa lạ này, và cô đã vô tình xông thẳng vào trong.

Khi cô đang chìm trong dòng suy nghĩ, Tạ Dịch An đã buông chân cô ra. Anh dùng đầu ngón tay ấm áp xoa bóp lấy cổ chân cô, kế đến cực kỳ cẩn thận mà cởi đôi giày da nhỏ màu đen.

Cả người Kiều Tinh Ngôn trở nên căng thẳng. Cô còn mơ hồ nhìn thấy những mạch máu nhỏ màu xanh lam đang chạy dọc trên mu bàn chân trắng nõn. Kiều Tinh Ngôn cuộn tròn những ngón chân tròn trịa của mình lại, móng chân được cắt tỉa gọn gàng, dưới ánh đèn hiện ra màu hồng nhạt trong suốt.

Cạnh đó còn có những mụn nước li ti trên xương ngón chân, chung quanh bao phủ bởi một vùng da đỏ.

Thật ra không chỉ có mỗi ngón chân, mà ngay cả gót chân cũng đỏ ửng. Sau khi Tạ Dịch An thấy bàn chân ửng đỏ của cô, anh cũng đoán được rằng có thể là do vì chà xát với giày.

Kiều Tinh Ngôn cúi đầu, mái tóc xõa xuống hai bên mặt che đi vành tai đỏ bừng.

Hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên trong ký ức của cô có một người đàn ông ôm chân cô như thế này.

Những ngón chân rụt về, cô rất muốn mang giày lại.

“Lát nữa tôi sẽ xin khách sạn cho em một đôi dép. Em không thể cứ mang giày như thế này được đâu, đi lại sẽ rất đau đó.”

Phía sau Trung tâm Hội nghị Quốc Tế là khách sạn suối nước nóng, đây là nơi tiếp đón khách tham dự hội nghị hàng ngày.

Kiều Tinh Ngôn cũng không từ chối, miễn cưỡng nhét mũi chân vào trong giày. Điện thoại trong túi run lên, người gọi tới là ông Lương.

Kiều Tinh Ngôn nhận điện thoại, bên cạnh ông Lương vô cùng ồn ào nên ông cao giọng hỏi: “Tiểu Kiều, em đã về trường học chưa?”

Trong phòng nghỉ rất yên tĩnh, có thể thấy được giọng nói của ông Lương cô cùng đột ngột.

Kiều Tinh Ngôn: “Vẫn chưa ạ.”

“Thế thì vừa hay, tôi nghe một người bạn làm ở Times nói rằng, ông ấy đã nhìn thấy Tạ Dịch An đi ra ngoài. Em tìm đồng nghiệp ở hội trường xem thử có thể cùng nhau bắt cậu ta không? Dù cho không phỏng vấn độc quyền, thì ít nhiều hỏi chừng hai ba câu để cậu ta đáp lại thôi cũng được.”

Kiều Tinh Ngôn nhìn người đàn ông trước mặt: “……..”

Ông Lương: “Tôi đã nói là cái cậu Tạ Dịch An này nhất định sẽ là một chủ đề hot mà. Giờ lên hot search đồi đó thây, nếu không thì đây chỉ là một xã hội chỉ biết coi trọng thể diện.”

“…..” Kiều Tinh Ngôn lại liếc nhìn Tạ Dịch An, hơi nghiêng đầu rồi áp điện thoại vào tai cô.

Ông Lương kể tiếp. Sau khi Sky Forum năm nay kết thúc, đề tài hot nhất trên mạng đều là về anh chàng kỹ sư thiên văn 27 tuổi này. Cư dân mạng cũng nhiệt tình đào lại quá khứ của anh thêm lần nữa.

Thật là một chàng trai tuyệt vời, ngoài ra còn có kỹ năng chuyên môn vững chắc và vẻ ngoài đáng kinh ngạc nữa.

Ông Lương lải nhải hơn nửa ngày, dặn dò Kiều Tinh Ngôn vài câu rồi mới cúp máy.

Ấn màn hình điện thoại xuống, Kiều Tinh Ngôn ngại ngùng nhìn người đàn ông trước mặt.

Tạ Dịch An vẫn còn đang quỳ xuống, khuỷu tay chống trên đầu gối, đồ vest phảng phiu bị kéo ra khỏi bếp gấp. Kiều Tinh Ngôn khẽ cắn miếng thịt mềm trong môi dưới, hơi nhướng mày nhìn người đàn ông đối diện.

Giọng ông Lương lớn như vậy, chắc hẳn Tạ Dịch An đã nghe được hết rồi.

Tạ Dịch An: “Bắt tôi?”

Kiều Tinh Ngôn: “……”

Kiều Tinh Ngôn cuộn tròn tay, nắm chặt lấy mép ghế, môi khẽ hé mở nhưng lại chẳng thốt ra được lời nào.

Tạ Dịch An nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên ý cười thật sâu.

“Cô Tiểu Kiều…..muốn hỏi gì?”

Giọng anh như đang trêu tức, lại như mang theo ý cười.

Trong phòng nghỉ lúc này tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Kiều Tinh Ngôn nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông. Đôi mắt đen láy như mặt hồ sâu tối đã dần mờ đi, chỉ để lại nụ cười hiếm hoi thậm chí còn có hơi chói mắt.

Cô muốn hỏi gì nhỉ? Ngay cả cô còn chẳng biết. Ông Lương bảo là hỏi gì cũng được hết.

Đặt câu hỏi là kỹ năng cơ bản của một phóng viên. Thế mà giờ phút này đây, Kiều Tinh Ngôn lại luống cuống giật gấu vá vai.

“Anh…..đợi em một chút.” Cô vội vàng lấy điện thoại ra, định bụng xem thử xem trên mạng đang bàn tán gì về anh.

Dứt câu, cô lại cảm thấy những lời này của mình không ổn cho lắm. Người đàn ông trước mặt là đối tượng mà vô số nhà truyền thông tranh nhau chỉ để phỏng vấn. Nghĩ đến đây, Kiều Tinh Ngôn lại ngập ngừng dò hỏi: “Có được không ạ?”

Tạ Dịch An đứng dậy gật đầu:“Được, nhưng chúng ta có nên đổi chỗ khác để nói chuyện không?”

“Dạ?”

Kiều Tinh Ngôn giẫm lên đôi giày da nhỏ đế bằng, đi theo Tạ Dịch An ra khỏi phòng nghỉ. Buổi hội nghị đã kết thúc nên đám đông cũng đã tản đi, khiến cho trung tâm hội nghị to như vậy trở nên trống trải hơn, đèn Trần được bật sáng như ban ngày.

Hai người cùng đi đến phía sau trung tâm hội nghị, xuyên qua một dãy hành lang gấp khúc, qua thêm một cánh cửa kính trong suốt sát đất. Kiều Tinh Ngôn nhìn thấy được sảnh lớn của khách sạn tráng lệ, từ trần nhà đến sàn nhà đều như được viết lên ba từ “Tôi rất đắt”. 

Khi hai người đến gần, một nữ phục vụ mặc trang phục màu đen trông vô cùng chuyên nghiệp đến chào đón, mở cửa cho họ: “Chào buổi tối.”

Cô ấy trang điểm vô cùng tinh xảo, đang nở một nụ cười khéo léo, bước theo bên cạnh Tạ Dịch An: “Thưa anh, xin hỏi anh có cần giúp gì không ạ?”

“Phiền cô lấy giúp tôi đôi dép dùng một lần.”

“Dạ được, thưa anh.”

Tạ Dịch Anh dẫn cô ngồi lên ghế sofa trong sảnh lớn, Kiều Tinh Ngôn nhìn bốn phía trang trí xa hoa: “Chẳng trách chị gái xinh đẹp hồi nãy không chú ý đến em.”

Tạ Dịch An: “Sao cơ?”

“Chị gái xinh đẹp vừa nãy đó ạ.” Kiều Tinh Ngôn nhìn Tạ Dịch An áo vest giày da, rồi nhìn lại mình: “Trông em có khác gì người hầu của anh không?” 

Tạ Dịch An đứng bên cạnh sofa, liếc nhìn cô: “Em có thấy ông chủ nào đứng còn người hầu mình lại ngồi không?”

Kiều Tinh Ngôn: “……..”

Cũng đúng, trừ khi, người đó không muốn làm nữa.

Không lâu sau, nữ phục vụ cầm đến một đôi dép được đóng gói cẩn thận. Dù vừa rồi bị cô ấy phớt lờ nhưng nụ cười của chị gái này lại quá đỗi ngọt ngào khiến Kiều Tinh Ngôn không nhịn được mà mỉm cười nhận lấy rồi cảm ơn.

“Không có gì.” Cô ấy mỉm cười đáp, lại nhìn về phía Tạ Dịch An: “Thưa anh, tôi còn có thể giúp anh gì nữa không?”

Tạ Dịch An cúi đầu, rút thẻ căn cước ra từ trong ví mình: “Phiền cô thuê cho tôi một phòng.”

Thuê….phòng?!

Kiều Tinh Ngôn đang xỏ dép, nghe thấy hai từ này vội ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.

Nếu cô nhớ không nhầm thì anh bảo là chỉ muốn đổi địa điểm nói chuyện thôi. Vậy ý anh “đổi chỗ” ở đây là, khách sạn?

Ban đêm, khách sạn, trai đơn gái chiếc, đây mới đúng là tập hợp đủ các loại yếu tố mập mờ.

Đôi dép có hơi lớn, ngón chân của Kiều Tinh Ngôn chà xát vào đế giày mềm mại, thế nhưng sống lưng cô lại cảm thấy cứng ngắc. Trong lòng không khỏi dâng lên sự căng thẳng và nghi ngờ.

Tạ Dịch An không để ý đến biểu hiện kỳ lạ của người bên cạnh. Khi nghe nữ phục vụ hỏi về loại phòng, là giường đôi hay giường đơn, và cả không biết rằng anh có cần thêm cả hồ nước nóng riêng luôn hay không.

Tạ Dịch An: “Phòng ngủ loại lớn, có hồ nước nóng.” 

Kiều Tinh Ngôn: …..!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play