Dư Tĩnh ngủ một lèo hết hai ngày ba đêm, tới lúc tỉnh hẳn thì đang sang buổi chiều ngày thứ ba. Giao nhân mơ màng bò dậy từ long ỷ, vươn vai ngáp một cái. Có lẽ là vì mới thành niên chưa được bao lâu nên nét trẻ con vẫn chưa biến mất hẳn, thanh niên xinh đẹp vớt mái tóc dài vương ở ngón tay ra chỗ khác, đưa tay lên dụi khóe mắt đỏ hồng.

Âu Dương Minh nằm đối diện nhìn một loạt thao tác của giao nhân nhỏ, chóp đuôi vẫy nhẹ tựa hồ như rất vui vẻ. Thiên tính của loài rồng là cực kỳ thích những thứ xinh đẹp và lấp lánh, mà hiện giờ giao nhân ở trước mắt hắn là người (cá) có khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo, chọt trúng chỗ yêu thích nhất của hắn trong suốt mấy ngàn năm qua.

Dư Tĩnh ngồi đờ đẫn một lúc lâu mới nhận ra trước mặt mình có thứ gì đó. Cậu lơ đãng nhìn qua, trong phút chốc liền trợn tròn mắt. Cậu nhìn thấy thứ gì? Hắc Long!!! Dư Tĩnh nhìn chằm chằm con rồng đen đang cuộn cuộn đuôi, hé miệng định nói gì đó. Nhưng bởi vì hơi chấn động nên cậu đã quên mất cách nói chuyện ở dưới nước, mở miệng ra liền nhả một chuỗi bong bóng bọt biển.

Dư Tĩnh: Òng ọc, òng ọc.

Âu Dương Minh còn đang nhìn cá nhỏ: .... không ổn, có hơi đáng yêu.

Cái này cũng không thể trách cậu, rồng là sinh vật thần thoại đã biến mất từ lâu, nay đột nhiên đùng một cái xuất hiện một con rồng đen đang nhìn chằm chằm mình, nếu đem so ra với đoàn người chạy lung tung rối loạn trong Cục Quản Lý Dị Thường thì cậu vẫn còn bình thường chán.

Dư Tĩnh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu nhìn qua con rồng đen nãy giờ vẫn an tĩnh không nói chuyện, ngẫm nghĩ một chút rồi quẫy đuôi bơi qua. Cậu ghé mặt lại sát với rồng đen, lịch sự chào hỏi.

“Xin chào, Rồng Đen.”

Âu Dương Minh cảm thấy phản ứng của người này còn khá thú vị, vì thế nên bắt chước cậu: “Xin chào, Giao Nhân nhỏ.”

Chào xong thì không còn chuyện gì để nói, Dư Tĩnh nghĩ tới lúc trước có người nói cậu là giao nhân duy nhất còn sót lại nên quản cục đã cho cậu rất nhiều quyền hạn. Bởi vì rồng đen bây giờ cũng có thân phận giống thế bèn mở lời.

“Chúc mừng anh là con rồng cuối cùng còn sống.”

Âu Dương Minh: Nghe cứ cảm thấy quái quái?

Hắn sửng sốt, nếu là con rồng cuối cùng thì chẳng lẽ đồng tộc của hắn đã chết hết rồi sao??? Vẫn chưa kịp thoát khỏi sự hoang mang thì giao nhân đã tiếp tục.

“Còn bây giờ anh phải đi đăng ký thân phận mới ở Cục Quản Lý.”

"Gì cơ?" Rồng đen hỏi lại.

Dư Tĩnh tưởng hắn không nghe rõ, nhắc lại thêm một lần nữa: “Đăng ký thân phận. Một sinh vật lớn mạnh như anh cần phải được theo dõi để không làm loạn xã hội.”

Âu Dương Minh im lặng một chút, lúc sau mới mở miệng.

“Hiện tại là năm gì?”

“2030 Công lịch.”

Âu Dương Minh: "." Ngủ tận hơn một ngàn năm, tỉnh dậy xong người ta nói gì cũng không hiểu.

Hắn không biết thế giới hiện tại có hình dạng gì, nhưng trước tiên vẫn cứ là hóa về hình người trước đã, dù sao thì đột nhiên có một con rồng đen xuất hiện thì lúc trước hay bây giờ cũng sẽ hoảng loạn như nhau mà thôi.

Rồng đen hóa thành một người đàn ông với khuôn mặt sắc bén, đôi mắt dài xếch lên, sống mũi cao cùng với bờ môi mỏng nhạt màu đang mím lại. Hắn mặc trường bào màu đen, tóc đen dài chấm đất, thứ nổi bật nhất có lẽ là đôi mắt màu vàng kim với đồng tử dựng đứng và hai chiếc sừng rồng trên đầu.

Âu Dương Minh hóa thành người xong vẫn luôn suy nghĩ về đồng tộc của mình. Mỗi con rồng ngay từ khi có ý thức đã có tính lãnh thổ rất cao nên đám bọn họ không quá thân thiết gì với nhau. Hắn có thể lên làm vương không giống với lý do của hoàng đế nhân loại, mà chỉ đơn giản là tôn sùng sức mạnh mà thôi. Tuy không thân thiết gì lắm nhưng ngủ một giấc dậy liền có người nói chúng rồng đã chết hết thì cũng có chút thất vọng.

Dư Tĩnh không biết rồng đen nghĩ cái gì, cậu bơi vòng vòng quanh người hắn quan sát. Nhìn đến hai cái sừng rồng ở trên đầu, cậu rụt rè đưa tay ra chọt chọt một cái. Cảm giác cũng không quá đặc biệt, cậu rút tay lại nhìn hắn.

“Lên đất liền nhớ ẩn thân.”

Cái này đương nhiên hắn biết rõ nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của giao nhân, vẫn ngứa mồm hỏi một câu. “Vì sao?”

“Vì tôi không muốn lên đồn uống trà.”

Âu Dương Minh: Chẳng hiểu gì cả…

Một rồng một cá dắt tay nhau bơi từ đáy biển lên tới bờ.

Trong lúc đó, chuyên viên canh giữ trước máy đo chỉ số biến động bỗng nhiên nhìn thấy dấu hiệu đỏ chót được đánh dấu đặc biệt hôm trước đang di chuyển lên đất liền. Ngay khi vừa thấy nó di chuyển, cậu ta ngay lập tức nhanh chóng thông báo với toàn bộ ban quản lý và đội hành động để tùy thời dựng lên phòng thủ.

“Di chuyển rồi?”

“Đã đi vào khu dân cư thành thị, tốc độ... khá là bình thường, giống như đang đi xe vậy.”

“?”

Cùng lúc đó, Dư Tĩnh và Âu Dương Minh đã thu lại hết những đặc điểm không phải của con người và gọi một chiếc xe để trở về Quản Cục. Trùng hợp là xe đến đón là tài xế hôm trước đã đưa cậu tới bờ biển. Khi vừa lên xe, tài xế đã nhận ra Dư Tĩnh, gã vui vẻ chào rồi hỏi địa điểm muốn nói. Dư Tĩnh nói cho gã nơi cần đến, lần này không còn uể oải như lúc về biển nên giọng nói trong trẻo còn có thêm chút lanh lợi.

“Mấy hôm nay em ở nhà không để ý lắm bên ngoài, dạo này có tin tức gì không anh?”

“Ài, mấy hôm nay có hiện tượng lạ lắm, mặc dù không ảnh hưởng gì nhiều nhưng nhìn chung thì vẫn hơi đáng sợ đấy.”

“Sao ạ?”

Tài xế nghĩ nghĩ, dùng cách nói của giới trẻ để thuật lại.

“Giống như Long Vương xuất thế!”

Dư Tĩnh cũng không biết nói sao cho phải, ông anh có thể tự tin thêm một chút, bỏ khúc "giống như" đi.

_____

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play