“Tích! Tích! Tích!”
“Tần số dao động mạnh! Xuất hiện sinh vật cấp cao!”
“S...SR...SS... Không đo ra cấp độ!!!”
“Dự- dự báo cấp độ của sinh vật lạ này là SSSR duy nhất!!!”
Đám chuyên viên trong Cục Quản Lý Dị Thường hằng ngày có bao nhiêu bình tĩnh thì bây giờ có bấy nhiêu rối loạn. Sinh vật lạ với cấp độ SSSR có thể sánh ngang với những sinh vật thần thoại xuất hiện, những dao động lớn tới mức ngay cả người thường cũng có thể cảm nhận được sự kỳ lạ trong đó. Không một ai biết sinh vật này xuất hiện là tốt hay xấu, nếu may mắn thì có thể nó sẽ thuận theo, hợp tác với Quản Cục, còn nếu không thì... chuyện gì xảy ra cũng rất khó nói trước.
Đám chuyên viên đang kiểm tra kết toán trên biểu đồ đo lường có giỏi bao nhiêu thì hiện giờ kẻ nào kẻ nấy đều đang vò đầu bứt tai không biết nên làm sao. Nếu là bình thường thì bọn họ còn có thể phái tổ hành động ra thăm dò ý định của đối phương, vấn đề bây giờ là không một ai đủ năng lực và tư cách để đi cả!
“Ví trí xuất hiện dị thường ở đâu?”
Đội trưởng tổ hành động yếu ớt lên tiếng, hết cách rồi, bây giờ không đi được thì hắn cũng phải cắn răng mà đi.
“Vị trí, vị trí... Ở giữa đại dương...?”
“Sinh vật biển sao?”
Chuyên viên ngồi trước màn hình bỗng nhớ ra gì đó.
“Bên các anh có đứa nhóc loài lưỡng cư cấp SS mà nhỉ?”
“...”
Dư - đứa nhóc loài lưỡng cư cấp SS - Tĩnh đã chuồn êm ra ngoài ngay từ khi trong văn phòng trở nên nhốn nháo vì chuông báo động. Thanh niên đội mũ đeo khẩu trang ở trong xe taxi ngồi dựa cả người vào lưng ghế, cả người toát ra một vẻ lười biếng. Cậu ngáp một cái dùng giọng nói nhập nhèm chậm rãi đưa ra địa chỉ muốn đến.
“Phiền bác tài chở tôi đến bờ biển.”
Tài xế là một người đàn ông vẫn chưa đến đầu 4, gã ta vừa gặp đã có hảo cảm với thanh niên này. Hiện giờ nhìn cậu uể oải như thế lại muốn đi ra biển, nhất thời suy nghĩ bay đi lung tung, nhớ đến những mẩu báo nói về thanh niên trẻ chịu không được áp lực mà tự sát. Gã nhịn không được lo lắng hỏi.
“Đêm muộn rồi, sao cậu lại muốn đến bờ biển?”
“Về nhà, đi ngủ.”
Giọng nói trong trẻo bởi vì buồn ngủ nên nghe giống như đang làm nũng, tài xế vô thức chỉnh máy lạnh trong xe một chút để cậu không bị cảm, nghe cậu nói là về nhà mới yên tâm lái xe.
Xe đưa thanh niên đến con phố ngay bên cạnh bờ biển, bởi vì vẫn chưa quá muộn nên trên đường vẫn còn rất nhiều du khách đi lại. Bầu không khí ồn ào náo nhiệt thoạt nhìn có vẻ bình yên nhưng Dư Tĩnh mới biết trong đám đông này có bao nhiêu động vật thành tĩnh trộn lẫn bên trong. Có lẽ là nơi này nằm sát bên cạnh bờ biển nên hầu hết đều là sinh vật biển. Là một giao nhân được sinh ra từ linh khí của trời đất, lúc chưa bị Đặc Quản Cục vớt về thì việc duy nhất Dư Tĩnh làm đó chính là bơi vòng vòng dưới đáy biển. Giao nhân có mối liên kết sâu sắc với sinh vật biển, lúc đó Dư Tĩnh chỉ mới là một nhóc cá nho nhỏ, nếu không phải được chúng nó che chở thì chắc cũng đã nghẻo từ lâu.
Vì thế nên dù sau này đã dung nhập vào cuộc sống của loài người rồi thì khi rảnh rỗi hay mệt mỏi thì Dư Tĩnh vẫn sẽ mò về dưới đáy biển dạo chơi một lúc.
Nhìn từng đợt sóng vỗ vào bờ biển, Dư Tĩnh đại khái đã hiểu cảm giác của một sinh viên đi học xa khi trở về nhà. Cậu đứng xuống lề đường đón gió biển, vốn định đi thẳng ra bãi cát nhưng tài xế vẫn chưa đi, cậu đành phải chuyển hướng vào trong đám đông. Tài xế xác nhận thanh niên này không phải tự sát xong mới lái xe đi.
Dư Tĩnh sau khi đi lẫn vào dòng người mới nhẹ nhàng dùng linh khí bọc xung quanh mình, ẩn thân xong mới chạy ra bờ biển.
Nước biển buổi đêm rất lạnh, mặc dù là giao nhân sinh sống dưới nước đã quen nhưng khi ở hình người vẫn rất dễ bị bệnh. Dư Tĩnh đi một lúc cho đến khi nước ngập ngang người, lúc này đôi chân thon dài lóe lên ánh sáng màu xanh dương nhè nhẹ rồi hóa thành đuôi cá. Trong lúc đôi chân biến hóa thì phần bên trên của thanh niên cũng chuyển đổi theo. Mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ chuyển thành màu xanh bạc, dài ra tới tận hõm lưng. Hai tai mọc thêm vây cá, phía sau tai là mang để thở dưới nước.
Dư Tĩnh không nhận ra hiện tại vẻ ngoài của mình có bao nhiêu yêu nghiệt, cậu chỉ là một con cá muốn đi ngủ. Thanh niên quẫy đuôi bơi ra giữa lòng đại dương, xuống dưới đáy biển sâu. Trong trạng thái mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng theo bản năng tìm đến nơi lấp lánh, dễ chịu nhất rồi nằm xuống cuộn đuôi đánh một giấc.
Khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện những miếng vảy nhỏ màu xanh lấp lánh, đôi mắt chuyển từ nâu sang xanh. Thanh niên ngủ say dưới ánh trăng, vừa xinh đẹp, vừa quỷ dị.
Đây là những gì Âu Dương Minh nhìn thấy ngay khi vừa mở mắt ra sau mấy ngàn năm say giấc. Hắn bối rối nhìn giao nhân nhỏ bé nằm ngủ trên trên cái bụng đang cuộn tròn của hắn.
Âu Dương Minh: ... Đâu ra vậy?
Đôi mắt màu vàng kim của Âu Dương Minh đảo tới đảo lui, đồng tử dựng thẳng ngày càng co lại. Hắn không nhận thấy bất kỳ sinh vật nào khác ở đây ngoại trừ giao nhân nhỏ này. Đồng tộc của hắn ở đâu? Ba mẹ của nhóc con này không đi tìm con sao? Màn đêm tĩnh lặng chỉ còn lại những bọt nước thoát ra từ mang tai của giao nhân.
Hắn nhúc nhích thân mình, dùng chóp đuôi nhẹ nhàng quấn lấy giao nhân nhỏ, đưa cậu rời khỏi bụng của hắn rồi đặt lên long ỷ mềm mại.
Âu Dương Minh hóa thân cho thân hình nhỏ lại một chút rồi nằm xuống bên cạnh giao nhân xinh đẹp. Bởi vì chu kỳ ngủ của rồng rất dài, hắn không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu, lại còn tìm không thấy đồng tộc nên tạm thời án binh bất động. Nghĩ vậy, Long Vương an nhàn nhắm mắt dưỡng thần, không biết bản thân đã gây ra bao nhiêu động tĩnh trên đất liền.
___
Chuyện bên lề:
Đám người trong Cục: đi thăm dò nhớ phải cẩn thận, chúng ta không thể biết được sinh vật bí ẩn này có bao nhiêu nguy hiểm!!!
Sinh vật bí ẩn - Âu Dương Minh vừa ngủ dậy thì thấy có người (cá) bò giường (?): O.o
Cá nhỏ: 💤
Lời của tác giả: về cơ bản thì giao nhân và nhân ngư là giống nhau chỉ khác mỗi cái đuôi thôi. Nhân ngư có nhiều chủng loại giống như cá thường ấy, cá mập, cá voi linh tinh. Nhưng giao nhân thì chỉ đơn giản là cái đuôi của họ giống với đuôi cá thuồng luồng, dài hơn đuôi nhân ngư 1 xíu. Ban đầu tôi khá phân vân giữa giao nhân và nhân ngư, sau cùng chọn giao nhân vì nhân ngư trông giống thần thoại phương tây quó QAQ