Biển khơi mênh mông rộng lớn, tĩnh lặng không người chỉ có một con tàu màu trắng đang di chuyển trên mặt nước xanh thẳm.
Hải Khôn đứng ở đuôi tàu, dõi mắt nhìn về phương xa không hề ngoảnh lại mặc dù bờ biển mất hút từ thuở nào, có thêm một người xuất hiện bên cạnh mà anh cũng không nhận ra.
Trịnh Tông đứng ở phía sau chờ một lúc vẫn không thấy anh quay lại đành lắc đầu bất lực, khoé môi kéo lên một nụ cười khổ, một tay vịn lan can, nhẹ nhàng bật người ngồi lên.
Cứ thế một người đứng một người ngồi chẳng ai nói lời nào. Cá Chạch đến gọi bọn họ đi ăn sáng nhưng gọi mấy lần mà không thấy ai đáp lại, cũng không thấy họ nhúc nhích dù chỉ một cái.
Cuối cùng vẫn là Sơn Trà mang ra cho họ một chút đồ ăn, chỉ là bọn họ nhận lấy rồi lại ăn xong bữa sáng trong im lặng.
Sau khi ăn sáng xong, Trịnh Tông vỗ tay vài cái rồi nhảy xuống khỏi lan can cất lên giọng hát, lần này anh ta không hát bài 'Thuỷ Thủ Thắp Đèn'nữa mà hát 'Tiếu Hồng Trần':
Chốn hồng trần nhiều chuyện khôi hài, si tình là điều vô vị nhất
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT