Hải Khôn đi từ trong phòng ra, đi lên boong tàu, đến tận khi tới đuôi tàu mới dừng lại.
Trịnh Tông đi theo phía sau, nhìn đôi tay đang đặt trên lan can tàu, khóe miệng khẽ cong, nở nụ cười, nói trúng tim đen mà chỉ ra: “Tôi biết tại sao anh không cho cô ấy ở lại. Bởi vì anh sợ hãi, anh sợ anh sẽ yêu cô ấy, rồi lại không thể ở bên nhau.”
“...” Hải Khôn bất chợt xoay người, tức giận: “Cậu câm miệng cho tôi.”
“Thật ngại quá, nói chưa hết tôi muốn câm cũng câm không được. Trước cửa quán ăn Cô Gái Ốc Đồng, đột nhiên anh xin tôi điếu thuốc là có ý gì? Anh đang che giấu sự kích động của mình khi gặp lại cô ấy sau khi anh không từ mà biệt. Lúc ở HongKong, ngày đó khi chúng ta ra khỏi bệnh viện, không phải anh cũng là một bộ đức hạnh này à? Trước đó nữa, lúc tôi tìm thấy các người trên biển, Quý Ngư bị thương hôn mê, sao anh lại lo lắng như vậy, buộc đội trưởng Dương dùng đặc quyền đội trưởng đội cảnh sát của ông ấy, huy động trực thăng cứu hộ khẩn cấp trên biển tới đón?”
Trịnh Tông sao có thể là người bị người khác kêu câm miệng thì câm ngay chứ? Anh ta càng nói càng lên giọng.
“Anh có dám nói nếu lúc ở khách sạn cô ấy thật sự chết, anh cũng không khổ sở chút nào không? Khi anh hút thuốc ở khu ẩm thực, véo cô ấy ở khách sạn, tay anh đều run rẩy, tôi thấy được. Anh cho rằng tôi khờ giống Cá Chạch, không nhìn thấy cái gì hết sao? Hay là cảm thấy tôi cũng muốn học tập Sơn Trà, trời sập xuống cũng không thèm thả cái rắm, nhìn thấy cũng không thèm nói?”
“Cậu nói xong chưa? Nói xong rồi thì phiền cậu lăn về phòng của mình đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play