Quý Ngư đau đớn không chịu nổi, cô bất tỉnh hoàn toàn.
Chuyện từ đó trở về sau, Hải Khôn trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở như thế nào mới đưa được cô lên, cô đều không biết.
Khi tỉnh dậy, cô đã nằm trong một căn phòng xa lạ.
Xung quanh trắng xóa, không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Mọi người vây xung quanh giường cô, đứng có ngồi có. Thấy cô tỉnh lại, mọi người đều tiến lại gần hỏi cô cảm thấy thế nào, vết thương có còn đau không.
Bác sĩ đến, xem xét vết thương của cô một cách cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc và không ngừng cảm thán rằng cô đã bị một dụng cụ kim loại dài như vậy đâm xuyên từ lưng đến ngực, nếu xuống chút nữa thì sẽ trúng tim, cứ vậy cô sẽ mất mạng, vân vân…
Quý Ngư chỉ nghe, có lẽ đang chết lặng vì đau nên nằm yên không cảm thấy gì.
Sau khi bác sĩ hỏi cô một số câu hỏi thông thường, anh ta yêu cầu y tá đo nhiệt độ cho cô, nói với cô một số lưu ý cần tránh và kiêng khem, đồng thời yêu cầu cô không được xuống nước cho đến khi vết thương lành lại rồi rời khỏi phòng bệnh.
Khi Quý Ngư nghe nói mình không thể lặn nữa, cô lập tức lo lắng và muốn gọi bác sĩ nhưng cô không còn sức để hét lên.
Cô buộc mình ngồi dậy, nhưng khi cơ thể cử động, vết thương dường như lại bị xé toạc ra khiến cô thở hổn hển vì đau.
“Đừng nhúc nhích, cô còn cử động nữa là cô phế luôn đấy, tôi chưa từng thấy loại phụ nữ nào không sợ chết như cô.” Trịnh Tông đè cô lại, bảo Cá Chạch đi ra ngoài gọi người.
Có lẽ ở ngoài phòng có người nghe thấy tiếng động, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Hải Khôn từ cửa bước vào, sải bước đến bên giường, nhìn chằm chằm vào cô rồi không nói gì một lúc lâu, chỉ xua tay để bảo đám người Trịnh Tông đi ra ngoài trước.
Phía sau anh là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục Cảnh sát biển màu xanh đậm, dáng người trung bình, vẻ mặt uy nghiêm, họ cùng nhau bước đến bên giường.
Quý Ngư còn muốn ngồi dậy nhưng Hải Khôn đã đắp chăn cho cô, không cho cô cử động.
“Cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn xuất viện.”
“Ba tháng nữa.”
“Như vậy sao được? Tôi còn phải đến đảo Spencer tham gia cuộc thi lặn tự do.” Giọng của Quý Ngư đột nhiên trở nên nhỏ hơn.
Cô gần như quên mất mình hiện là cựu vô địch thế giới lặn tự do bị nghi ngờ sử dụng chất kích thích, đã bị đuổi khỏi câu lạc bộ và không được tham gia thi đấu.
Người đàn ông trung niên phía sau Hải Khôn hắng giọng, tiến lên một bước rồi đứng thẳng cạnh Hải Khôn, vẻ mặt uy nghiêm trở nên ôn hòa hơn một chút.
“Quý Ngư, chuyện là thế này, tôi…”
Quý Ngư nhìn ông ấy với vẻ mặt khó hiểu. Cô hoàn toàn không biết người đàn ông này, vậy tại sao ông ấy lại nói như thể biết rõ về cô?
Ông ấy cũng nhận ra sự đường đột của mình nên mỉm cười kéo Hải Khôn ngồi xuống hai chiếc ghế bên cạnh.
“Để tôi tự giới thiệu trước, tôi là Dương Thái Minh, đội trưởng đội Cảnh sát biển cũ của Hải Khôn. Về việc cháu bị vu oan là vô tình giết chết một con cá voi nhỏ ở Nhật Bản, ngay khi đội Cảnh sát biển của chúng tôi nhận được báo cáo từ Trịnh Tông, chúng tôi đã cử người đại diện đi xem xét đàm phán với phía Nhật Bản càng sớm càng tốt. Đừng lo lắng, họ chưa có bằng chứng thuyết phục, chỉ cần chúng ta tìm được nhân chứng để chứng minh rằng cháu không phạm tội ngộ sát ở bãi biển lúc đó thì tội danh này sẽ không được chấp nhận.” - ngọc anh t.y.t
“Nhưng đó là ở Nhật Bản, bọn họ đều là người Nhật. Ai nguyện ý đứng ra làm chứng cho một người Trung Quốc như tôi?” Quý Ngư liếc mắt nhìn Hải Khôn, cô có chút kinh ngạc, anh vậy mà lại để ý đến chuyện xấu của cô.
Ánh mắt Hải Khôn lướt qua người cô, dừng lại vài giây rồi rời đi, đưa mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
“Nhớ kỹ xem, lúc đó trên bãi biển có người nào khác lạ tiếp xúc với cháu không?” Dương Thái Minh cố gắng hướng dẫn cô.
Quý Ngư cẩn thận suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: “Trí nhớ của tôi kém, tôi không nhớ rõ.”
“Một gia đình có ba người.” Hải Khôn ở một bên nhắc nhở, quay đầu nhìn Dương Thái Minh: “Đội trưởng Dương, gia đình ba người kia là người Trung Quốc nên sẽ dễ tìm hơn, chúng ta đã cứu được con của bọn họ, hẳn là không có gì khó khăn nếu thuyết phục họ ra trình diện và làm chứng.”
“Tốt, tốt, tôi sẽ phái người đi tìm bọn họ ngay lập tức.” Dương Thái Minh hành động quả quyết, lập tức gọi điện thoại sắp xếp công việc.
Dương Thái Minh đặt điện thoại xuống, tiếp tục hỏi Quý Ngư: “Họ là người Trung Quốc, còn có ai nữa không? Nếu có người đến từ nước khác thì lại càng thuyết ohucj hơn, không nhất thiết phải là người Nhật.”
Mắt Quý Ngư sáng lên: “Tôi nhớ ra rồi, còn có một người khác kêu lên đòi bắt trộm, giọng nói nghe như một người phụ nữ trẻ, có thể nói tiếng Trung, tiếng Nhật và cả tiếng Anh.”
Cô có ấn tượng sâu sắc về người này vì lúc đó bà sử dụng ba ngôn ngữ, như thể đang cố tình tạo ra sự hỗn loạn và giúp cô trốn thoát. ( truyện trên app T𝕪T )
“Bà ấy là người Nhật, họ Nakata, chắc là thành viên của một tổ chức bảo vệ môi trường.” Hải Khôn tiếp lời bằng giọng điệu kiên định.
“Hai người có quen nhau không? Nếu quen biết thì vấn đề Quý Ngư bị vu khống sẽ được giải quyết nhanh thôi.” Dương Thái Minh trông rất phấn khích.
“Tôi không biết. Tôi nghe có người gọi bà ấy là cô Nakata, họ đang nói về ô nhiễm biển, chắc chắn là bà ấy đã nhìn thấy chúng tôi và muốn giúp đỡ. Với những manh mối này, muốn tìm ra bà ấy...”
“Tôi biết bà ấy là ai…” Quý Ngư ngắt lời: “Tên bà ấy là Nakata Kazuko.”
Khi nghe đến cái tên “Nakata”, thành viên của một tổ chức môi trường có thể nói được ba thứ tiếng, cô nghĩ ngay đến một người, một người khiến cô đau đầu.
Sao thế giới này có thể nhỏ như vậy?
“Tốt, vậy còn chờ gì nữa? Hãy nhanh chóng liên lạc với bà ấy đi.” Dương Thái Minh ở bên cạnh thúc giục, vẻ mặt lo lắng hơn bất kỳ ai khác.
Chuyện của Quý Ngư không nhỏ cũng không lớn, nếu không xử lý đàng hoàng sẽ trở thành chuyện lớn liên quan đến thanh danh của quốc gia. Kể từ khi Ủy ban săn bắt cá voi quốc tế công bố lệnh cấm săn bắt cá voi thương mại vào năm 1986, chuyện như thế này đã không xảy ra ở Trung Quốc nữa.
Hiện tại có tin đồn rằng người Trung Quốc giết cá voi nhỏ ở Nhật Bản, cho dù là ngộ sát thì ảnh hưởng cũng sẽ rất nặng nề, những quốc gia săn bắt cá voi như Nhật Bản và Na Uy chắc chắn sẽ lấy đó để kiếm chuyện.
Với tư cách là một người Cảnh sát biển của Trung Quốc, Dương Thái Minh chắc chắn không muốn chứng kiến chuyện như vậy xảy ra.
Quý Ngư cảm kích nhìn ông ấy một cái nhưng lại cảm thấy bối rối, thuyết phục Nakata Kazuko làm chứng cho cô chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Dương Thái Minh đứng lên nói lời tạm biệt, trước khi rời đi còn khen ngợi cô vài câu nào là cơ trí dũng cảm, thông minh lanh lợi nhưng lại bị Hải Khôn dùng bốn chữ ngắt ngang: “Không biết lượng sức.”
Dương Thái Minh mỉm cười không nói gì, đi đến cửa thì bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Quý Ngư rồi nhìn Hải Khôn: “Cậu và cô Quý quen nhau từ trước rồi à?”
“Không quen.”
“Không quen.”
Hải Khôn và Quý Ngư nhìn nhau trong khoảng cách từ giường đến cửa, họ đồng thanh phủ nhận.
Dương Thái Minh mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt. Chờ khi cô Quý phục hồi vết thương, chúng tôi sẽ đưa cháu về nhà càng sớm càng tốt, để gia đình cháu không phải lo lắng nữa.”
Ông ấy bảo Hải Khôn ở lại chăm sóc bệnh nhân, không cần tiễn ông ấy rồi quay người rời đi.
Hải Khôn đứng ở cửa, liếc nhìn Quý Ngư từ xa sau đó lại nhìn về phía cửa, tựa như đang do dự không biết nên đi hay ở.
Quý Ngư quay đầu nhìn về phía ấm nước đầu giường: “Thuyền trưởng, tôi khát.”
Hải Khôn nhìn cô từ xa, như muốn xác nhận xem cô thực sự khát nước hay đang giở trò gì khác, cuối cùng anh quay lại bên giường, rót cho cô một ít nước.
Anh rót nước rồi đặt lên bàn cạnh giường, đỡ cô ngồi dậy, kê gối sau lưng rồi đưa cốc nước cho cô.
Quý Ngư nhìn ly nước, cắn vào mép ly uống nước mà không cần lấy tay cầm. Uống nước thế này khó quá, cô phải hạ eo xuống. Khi cơ thể di chuyển, lông mày cô nhíu chặt lại.
Hải Khôn do dự một lúc sau đó ngồi xuống mép giường phía sau cô, giúp cô tựa vào người anh và đưa nước cho cô.
Quý Ngư uống nước xong, không còn cảm thấy khát nữa nhưng cơ thể lại hơi mệt mỏi, cô do dự không biết nên tiếp tục dựa vào anh hay nằm xuống.
Cô thoáng nhìn thấy lớp gạc trắng quấn từ bả vai sau lưng trái đến ngực, không khỏi thở dài với vẻ mặt u sầu: “Những cái váy đáng thương của tôi, sau này tôi không mặc được nữa rồi.”
“…” Hải Khôn đột nhiên bật cười.
Sắp chết đến nơi mà vẫn có tâm trạng nghĩ về chiếc váy xinh đẹp của mình.
Đây là loại phụ nữ gì vậy?
Nhưng chính một người phụ nữ vô tâm vô phế như vậy đã đỡ được ba đòn chí mạng cho anh, điều này còn tệ hơn việc để anh chết.
Quý Ngư nhận ra hình như lúc nãy anh đang cười nhưng lại không hề nói chuyện, đại khái có thể tưởng tượng được tâm tình của anh lúc này, thế là cô cười hỏi anh: “Thuyền trưởng, bây giờ anh đang rất vui đúng không? Anh đã cứu tôi, tôi cũng cứu anh, xem như chúng ta thanh toán xong chuyện này.”
Khóe miệng Hải Khôn giật giật hai cái, anh thốt ra ba chữ: “Cảm ơn cô.” Giọng điệu của anh hết sức chân thành.
Quý Ngư lắc đầu, ra hiệu cho anh ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt vừa mới thoải mái đùa giỡn của cô bây giờ đã trở nên nghiêm túc, trịnh trọng cầu xin anh: “Thuyền trưởng, có thể thu nhận tôi không?”
“Cô có ý gì?”
“Bây giờ tôi là người vô gia cư, không thể thi đấu được nữa, ở lại tàu Côn Bằng cũng tốt.”
“Không được!” Hải Khôn không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối, quay đầu nhìn về phía cửa rồi hét lớn: “Vào đây hết cho tôi.”
Một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa bị đẩy ra ngay lập tức.
Trịnh Tông và Cá Chạch đưa mắt nhìn nhau, phía sau còn có người nữa.
Hai người phía trước đột nhiên dịch sang hai bên, Cá Chạch chỉ về hướng Sơn Trà cười nói: “Là Sơn Trà, cậu ta nấu canh cho Quý Ngư, nói là để giúp vết thương của chị ấy mau lành.”
Hai tay Sơn Trà ôm bình giữ nhiệt, anh ta cúi đầu, thoạt nhìn hơi co ro bất an.
Quý Ngư bị Hải Khôn tàn nhẫn từ chối, ngực như nghẹn lại, vừa nghe Sơn Trà nấu canh cho mình thì cơn tức giận lập tức tiêu tan, cô muốn bò dậy nhưng lại không thể động đậy.
“Trịnh Tông, đến đỡ tôi dậy đi, tôi muốn uống canh Sơn Trà làm.” Cô không để ý đến người đàn ông ngồi bên cạnh.
Cô liều mạng cứu anh, không hy vọng anh sẽ mang ơn cô nhưng anh thậm chí còn không đồng ý việc cô yêu cầu ở lại tàu Côn Bằng.
Côn Bằng thu nhận nhiều người như vậy, vì sao cô không thể ở lại?
Quý Ngư càng nghĩ càng tức giận, cô không muốn nhìn anh lần nào nữa.
Trịnh Tông và ba người kia vây lại, Sơn Trà đang mở món canh, Cá Chạch đang di chuyển ghế. Sau khi Trịnh Tông đỡ cô lên, anh ấy cầm bát đưa cho Hải Khôn đứng ở cuối giường.
Quý Ngư ngăn lại: “Mang lại đây, tôi tự uống, cậu giúp tôi cầm bát là được.”
“Hai người bị bệnh à? Người ta hoạn nạn gặp chân tình, mấy người ra vào quỷ môn quan mãi nên bị úng não à mà còn phân cao thấp ở đây, đúng là không có tiền đồ.” Trịnh Tông không chút khách khí vừa cười vừa mắng.
Anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trực tiếp đút canh cho Quý Ngư.
Hải Khôn đứng đó một lúc, việc nên làm và không nên làm đều đã xong, không cần phải ở lại nữa. Sau đó bảo Cá Chạch và Sơn Trà theo mình trở lại thuyền, Trịnh Tông sẽ quay lại sau.
Sơn Trà rất nghe lời, cứ thế im lặng đi theo anh.
Cá Chạch lẩm bẩm, vất vả lắm thuyền mới cập bến, sao không để anh ấy đi dạo xung quanh với Trịnh Tông? Hồng Kông phồn hoa như vậy, đây cũng là lần đầu tiên anh ấy đến đây.
Hải Khôn quay lại nhìn anh ấy, anh ấy lập tức im lặng.
Sau khi ba người rời đi, Quý Ngư vừa uống canh vừa hỏi tình hình của mấy người trên tàu Côn Bằng.