Bên trong khoang thuyền.

Sau khi Quý Ngư tìm thấy con dao găm, cô mở cửa sổ hướng ra mặt biển, bước ra ngoài và nhảy xuống.

Có thứ gì đó bay đến từ phía sau cô, “vèo” một tiếng với tốc độ cực nhanh, một cơn gió lạnh thổi tới.

Ngay sau đó, gần như có tiếng súng nổ vang lên từ cả phía trước và phía sau cô.

Cô lặn xuống biển, âm thanh vẫn theo cô rất xa.

Mãi cho đến khi cô lặn xuống biển sâu, âm thanh đó mới dần biến mất.

Quý Ngư bơi nhanh dưới đáy biển về hướng tàu Poseidon, đồng thời từ từ nổi lên vùng biển nông, áp suất ở vùng biển nông thấp nên cô có thể bơi nhanh hơn.

Cách đó không xa, Hải Khôn cùng hai người trên thuyền nhỏ đang đối phó với mười hai người trên ba chiếc thuyền nhỏ khác.

Hải Khôn để cho hai người còn lại xử lý hai chiếc thuyền nhỏ trước, anh nhảy xuống nước, trong tay cầm một ngọn giáo bình thường, một đầu là một cái xiên bằng kim loại, một đầu thì buộc vào một bó dây thừng, đây là công cun thường được sử dụng bởi những người săn cá voi bằng cách thủ công.

Tàu Côn Bằng đi theo tàu săn cá voi, họ chỉ có thể bắt sống những người săn cá voi trên tàu chứ không thể hại tính mạng của chúng. Vì vậy vũ khí họ sử dụng là những công cụ truyền thống nhất, trừ khi những người trên tàu săn cá voi nổ súng trước, nếu không họ sẽ không mang súng ra chiến đấu.

Ngay khi Hải Khôn nhảy xuống nước, mười hai chiếc đinh ba kim loại đặc biệt trên ba chiếc thuyền bay về phía anh cùng một lúc.

Cây đinh ba huyền thoại này là vũ khí mang tính biểu tượng của Poseidon, vị vua biển cả trong thần thoại Hy Lạp.

Một đầu của cán dài được nối bằng ba ngạnh kim loại giống như lưỡi lê nên gọi là đinh ba, ngạnh giữa dài hai bên ngắn hơn một chút, mỗi ngạnh đều sắc bén và tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, nếu bị đâm trúng, cho dù có bất tử thì cũng đi đời.

Quý Ngư tình cờ bơi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng này từ xa khiến cô sợ chết khiếp.

Nước biển nhanh chóng bị nhuộm đỏ.

Điều cô không ngờ tới là chỉ trong chớp mắt, chiếc đinh ba mà mấy tên đó cầm bất ngờ bị kéo xuống nước, có mười hai người cầm đinh ba nhưng hai, ba người đã lần lượt bị kéo ra khỏi thuyền và rơi xuống biển. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Rõ ràng khi chiếc đinh ba đâm vào Hải Khôn, anh đã lặn xuống đáy biển kịp thời, đủ nhanh và đủ sâu để tránh được chiếc đinh ba sắc nhọn, nhưng cánh tay của anh vẫn bị đâm vào.

Hải Khôn không để ý đến cánh tay bị thương của mình, anh lấy ngọn giáo trên tay hướng đến mười hai tên cầm chiếc đinh ba sau đó nhanh chóng thu lại, cầm cán dài và một đầu sợi dây, bơi vòng quanh mười hai tên cầm chiếc đinh ba sau đó thắt sợi dây thừng lại.

Anh quấn vòng dây rất nhanh, cột chặt mấy chiếc đinh ba lại với nhau.

Tất cả những điều này đều được thực hiện ở dưới nước sâu, người cầm đinh ba ở phía trên trên thuyền không thể nhìn thấy người lặn dưới nước, thậm chí còn tưởng rằng cây đinh ba đã đâm đến người anh và cố gắng rút chiếc đinh ba lên.

Hải Khôn kéo dây và lặn xuống, dùng áp lực của nước để kéo mười hai người ra khỏi thuyền. Trong khi họ vẫn còn đang bối rối, anh nổi lên và hít một hơi dài.

Khi vừa nổi lên, anh vô tình thoáng thấy một bóng người mặc bộ lễ phục màu xanh phía sau.

Quý Ngư giơ ngón tay cái lên và mỉm cười.

Nụ cười của cô đột nhiên cứng đờ, xung quanh Hải Khôn cùng với đầu và chân, từ cả sáu hướng, cùng lúc đó có người cầm đinh ba giống như lưỡi lê đâm anh một nhát!

“Cẩn thận!” Quý Ngư hét lớn, nhanh chóng bơi về phía anh.

Hải Khôn thu tầm mắt lại, đồng thời hai tay trái và phải cùng nắm chặt hai cái nỏ đôi đâm đến từ hai bên, anh nắm chặt cái nỏ dài nhất ở giữa một cách rất chính xác sau đó lôi chúng vào giữa. 

Hai người bên trái và bên phải nhanh chóng bị Hải Khôn kéo lại gần nhau, trong nháy mắt họ đã tới gần, muốn lấy lại cây đinh ba trong tay nhưng đã muộn, bọn họ đâm vào đối phương, cả hai đều mất mạng.

Cơ thể của Hải Khôn đồng thời di chuyển theo chiều ngang, né tránh những chiếc đinh ba từ phía trước và phía sau đâm vào anh, vì tốc độ quá nhanh nên hai người phía trước và phía sau lại tiếp tục đâm chết nhau giống như những người tấn công từ bên trái và bên phải.

Sau khi Hải Khôn di chuyển theo chiều ngang, mọi người từ hai hướng ban đầu là trên và dưới anh đồng thời đâm vào phía trước và phía sau của anh.

Rõ ràng anh có thể xử lý lực đâm đinh ba từ phía trước, nhưng anh không thể đồng thời bắt được lực đâm đinh ba từ phía sau.

Quý Ngư nhìn thấy chiếc đinh ba nhọn ở phía sau sắp đâm vào anh, cô không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng bơi ra phía sau, ôm lấy eo anh.

Một giây tiếp theo, một dụng cụ sắc lạnh lạnh lẽo đâm vào cơ thể cô, một cơn đau thấu tim ập đến.

Quý Ngư đau đến gần như ngất đi, nghiến răng nghiến lợi không phát ra âm thanh nào.

Hải Khôn xử lý kẻ đang đâm mình, quay lại thì thấy Quý Ngư bị đâm vào ngực trái, máu đỏ tươi phun ra, mắt mở to và đá vào bụng kẻ đã đâm cô.

Cú đá của anh mạnh đến mức người bị thương phải ôm bụng và nhăn mặt vì đau.

Hải Khôn nhanh chóng trói anh ta bằng một sợi dây và nổi lên mặt nước với Quý Ngư trong tay.

Sau khi ra khỏi nước, cả hai đều thở hổn hển.

Lần đầu tiên Quý Ngư cảm thấy mấy phút ở trong nước dài như cả thế kỷ.

“Đau không?” Hải Khôn lấy tay che vết thương của cô, rõ ràng là hỏi cô có đau không nhưng anh lại cảm giác như ngực mình đột nhiên nứt ra, đau đến không thở được.

Ngay lúc Quý Ngư đang định gật đầu bởi vì thực sự rất đau thì anh mới nhận ra những người còn lại trong mười hai người anh kéo xuống nước vừa rồi, bây giờ họ đều vây quanh anh.

Toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh, nhìn tàu Poseidon càng ngày càng xa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đau, anh xử lý bọn chúng, tôi sẽ cắt lưới thả cá.”

Vừa dứt lời, cô quay người bơi về phía tấm lưới đánh cá đang bị tàu Poseidon kéo ngày càng xa họ.

“Quý Ngư, quay lại!” Hải Khôn hét lớn về phía mặt biển.

Nhưng cô đã ở dưới nước, hoàn toàn không thể nghe được những gì anh nói.

Khi Hải Khôn sắp đuổi kịp, một vòng người lao về phía anh định tấn công, hai người mà anh dẫn tới hoàn toàn không thể chống cự được, anh chỉ có thể tập trung xử lý những cá nhân này trước.

Những kẻ tấn công dùng đinh ba đâm anh, anh lại sử dụng phương pháp như trước, đầu tiên dùng dây thừng để điều khiển vũ khí của chúng và chiến đấu bằng tay không.

Hải Khôn đã tìm được cơ hội thích hợp để tách chúng ra và đánh bại từng người một.

Cuối cùng, anh thu thập được chục chiếc đinh ba và đồng thời đâm thủng đáy một chiếc thuyền bé dưới nước.

Lấy vị trí hiện tại làm trung tâm, mọi người vây quanh chiếc thuyền nhỏ, anh dùng dây thừng trói tay chân từng người rồi buộc vào cây đinh ba ở giữa, mỗi người chỉ hở nửa đầu để thở trên mặt nước.

Dù vùng vẫy thế nào họ cũng không thể thoát ra được, càng cố gắng thì họ càng bị buộc với nhau chặt hơn.

Công việc còn lại là kéo họ trở lại tàu Côn Bằng, anh để hai thành viên trên tàu của anh xử lý.

Hải Khôn quay người đuổi theo chiếc lưới cá bị kéo đi. Bơi được một lúc, anh đã nhìn thấy Quý Ngư đang dùng dao găm cắt lưới cá từ xa.

Bởi vì bị thương nên cô không thể dùng nhiều sức, lâu như vậy mới khoét được một cái lỗ nhỏ, ngay cả một nửa con cá cũng không thể chui ra ngoài.

Nước biển xung quanh cô đã nhuộm đỏ.

Đột nhiên, con dao găm trong tay cô rơi xuống.

Hải Khôn cảm thấy ngực đau nhói và nhanh chóng bơi tới.

Bên cạnh lưới đánh cá.

Quý Ngư kịp thời dùng chân bắt lấy con dao găm, dùng tay phải thu lại con dao găm, dùng miệng cắn lấy cán dao.

Tay trái của cô không còn chút lực nào, nó rất đau mỗi khi cô dùng lực. Cô nắm lấy lưới đánh cá bằng tay phải, ngậm con dao găm giữa hai hàm răng và tiếp tục cắt lưới.

Cô tin chắc rằng chiếc lưới đánh cá này chính là chiếc “lưới Tuyệt Hậu” trong huyền thoại.

Hoạt động đánh bắt cá độc ác trên biển diễn ra tràn lan, lưới mà ngư dân sử dụng ngày càng nhỏ hơn, từ 43 cm năm 2000 xuống còn 08 cm năm 2006, bây giờ lại càng nhỏ hơn nữa. Chúng không còn là lưới đánh cá nữa, giờ chẳng khác gì miếng vải.

Một lưới phủ xuống, đuổi cùng giết tận! Vậy nên nó mới có tên là “lưới Tuyệt Hậu”.

Chất liệu làm lưới đánh cá cũng rất chắc chắn, Quý Ngư không thể cắt được. Cô ở trong nước quá lâu, hao tổn thể lực quá nhiều, vết thương càng ngày càng đau, cô đã có phần kiệt sức.

Những con cá lớn nhỏ trong lưới đang vùng vẫy một cách liều lĩnh, có một con cá heo đang vùng vẫy, dường như nó biết cô bị thương nên nó bất động nhìn cô xuyên qua lưới.

Dường như Quý Ngư nghe được nó đang hỏi cô có đau không?

Cô không biết tại sao, khi nhìn thấy mắt cá ở khoảng cách gần như vậy, vết thương dường như không còn đau nữa nhưng lòng cô lại đau nhói. Cô cũng đang rất sốt ruột, tại sao cô lại vô dụng như vậy?

Nếu không cứu được những con cá này, sau này cô chắc chắn sẽ gặp ác mộng.

Khi cô đang tuyệt vọng, đột nhiên có người bơi đến bên cạnh cô.

Khoảnh khắc Quý Ngư nhìn thấy Hải Khôn xuất hiện, trái tim vốn đã chết lặng của cô hiện lên chút ấm áp, giờ phút này lại đột nhiên cảm thấy đau đớn.

Đau đớn, ấm áp.

Trái tim chết lặng của cô cuối cùng cũng có cảm giác.

Hải Khôn lại hôn cô giống như trước, thổi cho cô vài luồng không khí trong lành, cô giống như một cây con khát nước sống lại ngay sau khi gặp một cơn mưa đúng lúc.

Anh đặt tay cô lên eo mình, lấy con dao găm từ tay cô, dùng ba nhát đã cắt được một lỗ lớn trên lưới đánh cá.

Những con cá bên trong tranh nhau bơi ra khỏi lưới và tiến về phía sâu thẳm của biển cả.

Hải Khôn nhét con dao găm vào khe giữa thắt lưng trên lưng, anh quay người lại, một tay ôm eo cô rồi nhanh chóng bơi ra biển.

Vừa đến gần biển, họ đã nghe thấy tiếng đạn bắn liên tục xuống nước.

Hải Khôn ôm lấy cô và nhanh chóng trốn thoát, anh bơi về phía trước theo hình chữ S, rời xa lưới đánh cá bơi đến gần thuyền, mãi cho đến khi tiếng súng cách rất xa thì anh mới ngoi lên mặt nước.

Quý Ngư thở hổn hển nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh trừng mắt nhìn cô, khóe miệng giật giật như thể anh sắp mắng cô lần nữa.

Cô không muốn nghe anh mắng nhưng lại không nói nên lời, cổ chỉ có thể dùng ngón tay ấn vào môi anh.

Quý Ngư nhìn chằm chằm vào đôi môi của người đàn ông, trong chốc lát, dường như cô có cảm giác muốn thử hôn anh lần nữa một cách mãnh liệt.

Nhưng cô không còn sức để cử động, chỉ có thể nhìn vào mắt anh.

Anh cũng đang nhìn cô chăm chú.

Quý Ngư không biết tại sao, trong mắt anh, cô dường như nhìn thấy một vùng biển khác, cũng rộng lớn không kém nhưng ấm áp hơn, trong trẻo hơn và sạch sẽ hơn vùng biển hiện tại, không có máu thịt hay giết chóc.

Chỉ nhìn thôi cô đã không còn cảm thấy lạnh nữa.

Nhưng cơn chóng mặt của cô trở nên nghiêm trọng, mí mắt càng lúc càng nặng, đầu và mí mắt gần như đồng thời rũ xuống, tầm nhìn tối sầm, mọi thứ đều biến mất.

Hải Khôn cúi đầu nhìn người phụ nữ dựa vào mình, môi không còn chút màu máu, vết thương vẫn đang rỉ máu.

Một tay anh ôm cô, tay kia và miệng giữ vào gấu váy của cô, anh dùng tay kéo mạnh, xé một mảnh vải lớn để băng bó vết thương, sau đó anh lại cởi quần áo trên người và buộc lại.

Máu từ vết thương của Quý Ngư chảy chậm hơn.

Sau khi Hải Khôn buộc chặt lại miệng vết thương, một tay anh ôm cô, tay kia cố bơi về phía trước và tiếp tục gọi cô.

“Quý Ngư, mau tỉnh dậy đi, cô không được ngủ!”

Quý Ngư nghe thấy có người gọi mình bên tai, cô cố gắng mở mắt: “Thuyền trưởng, tôi đau.”

“Đau mà cô còn chắn?”

“Trước khi cản tôi không biết đau như thế, biết vậy thì đôi đã không chắn cho anh rồi!” Quý Ngư nói đứt quãng, hơi thở trở nên thều thào.

“Về sau đừng làm chuyện như vậy nữa.” Những lời này được anh nói rất cứng rắn.

“Tôi không đỡ anh sẽ đau, anh không sợ đau à?” Nói không chừng anh còn có thể mất mạng.

Nửa câu sau, cô không nói thẳng nữa.

“Đàn ông mạnh mẽ, phụ nữ quý giá, một đạo lý đơn giản như vậy mà cô không hiểu sao?” Câu nói này nghe vẫn như trách móc, nhưng giọng điệu lại dịu dàng như nước biển.

Quý Ngư nhìn một bên mặt của anh rồi mỉm cười, trong lòng có chút chua chát.

Người đàn ông có thể nói những điều như vậy chắc hẳn là người đàn ông biết xót xa cho phụ nữ, người phụ nữ được anh đặt trong lòng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Cô không còn sức để nói nữa nên úp mặt vào ngực anh, bàn tay không bị thương của cô vô thức nắm lấy vai anh rồi ghé vào. ( truyện trên app T𝕪T )

Nước biển rất lạnh, nhưng cũng rất dịu dàng.

Cơ thể người đàn ông nóng bỏng, cường tráng và rắn chắc giống như một bến cảng không có gió và sóng, khiến cô có cảm giác ấm áp và an toàn.

“Quý Ngư, đừng ngủ.” Thấy mí mắt của cô lại hạ xuống, Hải Khôn tăng tốc độ bơi của mình: “Hát đi, hát là cô sẽ không đau nữa.”

“Hát bài gì?”

“ 'Tiếu hồng trần'” 

“Tôi buồn ngủ quá.”

“Hát nhanh lên.” Hải Khôn sốt ruột, lúc nóng lòng sẽ quát lớn.

Quý Ngư bị tiếng gầm của anh đánh thức và bắt đầu hát ngắt quãng.

“Chốn hồng trần nhiều chuyện khôi hài, si tình là điều vô vị nhất

Cứ coi trời bằng vung cũng tốt

Kiếp này còn dang dở, trong lòng thế nhưng không còn phiền nhiễu

Chỉ muốn đổi lấy nửa đời tự do.”

Biển cả vô biên trải qua một cuộc hỗn chiến dần dần lấy lại sự bình lặng vốn có.

Chỉ có giọng hát yếu ớt của cô.

Quý Ngư mê mê tỉnh tỉnh, tỉnh rồi lại hát, hát rồi lại mê. Trong lúc ý thức trở nên mơ hồ, cô lại nhìn thấy con quái vật màu trắng to lớn trong giấc mơ đang bơi về phía mình, đột nhiên nổi lên và nhìn cô chăm chú.

“Côn.” Cô nói ra từ này một cách khó khăn.

“Ừm?” Hải Khôn lên tiếng.

Quý Ngư hơi nheo mắt lại, muốn đưa tay chạm vào mắt con cá lớn nhưng tay lại chạm vào mặt anh.

Đột nhiên, tay cô buông thõng xuống.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play