Thật sự là Quý Ngư và Trịnh Tông đã chạy đôn chạy đáo suốt cả ngày hôm nay, lúc trở lại Tân Thành thì đồng hồ cũng điểm nửa đêm rồi.
Xe đã đến nơi nhưng Quý Ngư vẫn dựa vào cửa xe ngủ rất say, cổ thì ngước lên do thời gian dài ngồi trên xe, trên người đang khoác áo khoác của anh ta
Trịnh Tông nghĩ đến buổi tối ngày đầu tiên cô còn được đưa vào bệnh viện cấp cứu, mà ngày hôm nay đã rất mệt rồi nên anh ta cũng không đánh thức cô. Anh ta kéo dài thời gian thuê xe hơn một chút, bảo tài xế tự tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi rồi quay lại lấy xe cũng được.
Tài xế vừa đi, Trịnh Tông đã quay lại xe, anh ta do dự một lát rồi vẫn quyết định đỡ cô để cô tựa vào người anh ta.
Trịnh Tông dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại muốn chợp mắt một lát nhưng lại không ngủ được, cả người cứ hừng hực, anh ta như vậy cũng là do hai người dựa vào nhau quá gần. Vì để dời sự chú ý sang chỗ khác nên anh ta đã dùng đến cách thức cơ bản nhất, đó là đếm cừu.
Đếm không biết bao nhiêu con cừu rồi, đếm đến nỗi trời đã sáng nhưng anh ta vẫn chưa ngủ được. Trịnh Tông thấy Quý Ngư đã tỉnh, muốn đỡ cô dậy nhưng sợ cô xấu hổ nên anh ta vội vàng nhắm mắt lại giả bộ vẫn đang ngủ.
Quý Ngư cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo đắp trên người cô, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Tông đang ngủ ở ghế bên cạnh, nhận ra hai người dựa quá gần rồi nên cô kinh ngạc bật người dậy, cô lấy áo trên người đắp cho anh ta, sau đó vội vàng đẩy cửa xuống xe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT