"Không được vu khống em!"
 
Có lẽ là bởi vì ở bên nhau quá lâu, hai bên vẫn có ăn ý ngầm, bây giờ cô đã có thể dễ dàng đọc thấu được tâm tình thật sự dưới khuôn mặt vô cảm kia.
 
Anh hẳn đang cảm thấy cô ngu ngốc.
 
Phó Tây Từ mỉm cười, "Ừm, em không hề trẻ con một chút nào."
 
Con rùa không thể hiểu cuộc trò chuyện giữa hai người, cũng không biết rằng thức ăn của mình đã âm thầm bị biến từ cỏ xanh thành cơm chó.
 
Thư Dư đã chụp được một bức ảnh zoom cận về Rùa tiên sinh đang ngây ngốc, người đang chết lặng nằm đó, sau đó đứng dậy và tiếp tục đi xem những con vật khác.
 
Trong khu thú cưng đáng yêu, cô đã nhìn thấy một con chuột túi, khi nó đứng im bắt động trông giống như một món đồ chơi sang trọng.
 
Cuối cùng cô bắt gặp một con hươu sao, chúng rất gần gũi với con người, luôn cố gắng hết sức để bám lấy người tham quan để được cho ăn.
 
Sẽ tốt hơn nếu có một củ cà rốt hay thứ gì đó.
 
Thư Dư cái gì cũng không có, sờ sờ cái đầu tự nguyên xích lại của nó, trông nó như một đứa tệ bạc, khi phát hiện cô không có đồ ăn, li3m li3m miệng, tàn nhẫn rời đi.
 
Chỉ có thể trách thực tế tàn nhẫn, cô bật cười.
 
 “Tiểu Thư.” Phó Tây Từ gọi cô.
 
Thư Dư quay đầu lại, bởi vì vành mũ bị ấn xuống một chút, cô đưa tay nâng vành mũ lên, lại thấy Phó Tây Từ đang cho hươu sao ăn những miếng táo đã cắt mà anh mang đến.
 
Anh lại sờ sờ cái đầu nhỏ của hươu sao, "Thật ngoan."
 
"..."
 
Ban nãy ai còn nói cô trông thật trẻ con hả?
 
Thư Dư nhăn mũi, khịt mũi, "Anh mới là người trẻ con thật đó."
 
Trong vài ngày tới, hầu hết trong số lịch trình đều có liên quan đến biển.
 
Họ đi du thuyền đuổi bắt cá heo, đi lặn biển ngắm cá nhiệt đới, ngắm san hô dưới đáy tàu kính, thấy những vùng biển xanh đậm, xanh nhạt, xanh nhạt… đủ thứ màu sắc, và còn đi cả những vùng biển đỏ- nhà thờ có mái che để xem vùng đất bảy sắc cầu vòng. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao nó còn được gọi là Đảo Thiên đường.
 
...
 
Lần đi trăng mật này mỗi ngày đều được sắp xếp đủ mọi lịch trình, nhưng sẽ không quá nặng đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, dù sao mục đích chính là đi nghỉ dưỡng, chứ không phải bắt dí.
 
Cuối cùng là chọn quà cho người thân và bạn bè tại thị trấn Harbor.
 
Sau đêm nay, cuộc hành trình sẽ kết thúc.

 
Thư Dư vừa tắm xong, Phó Tây Từ cầm máy sấy tóc giúp cô sấy khô tóc, cô cầm máy ảnh xem lại những bức ảnh đã chụp trong bảy ngày qua.
 
Có rất nhiều bức ảnh đẹp mà cô muốn đăng, nhưng thật không may, vòng bạn bè của cô chỉ có thể đăng được chín tấm, thế là cô phải chọn những bức ảnh đẹp nhất.
 
Cô vô tình lướt trúng bức ảnh của hai người họ.
 
Thư Dư dừng lại nhìn vài giây, tầm mắt rơi vào ánh mắt của hai người, không khỏi bật cười thành tiếng, tấm ảnh này nhất định phải chọn cho vòng chung kết mới được.
 
Sấy khô tóc xong, cô vò đầu, hôn lên mặt anh như thường lệ như một phần thưởng, rồi đi sửa sang lại cho mình.
 
Vẻ đẹp tự mãn của Thư Dư không phải ngày một ngày hai, dù đi chơi cô cũng không bỏ qua bất kỳ quy trình chăm sóc da nào, và bởi vì lo bị rám nắng nên chu trình càng lâu hơn.
 
Sau khi đắp mặt nạ, cô chán nản nhìn vòng eo của mình, tự hỏi liệu có phải mình đã  béo hơn một chút rồi không.
 
Vài tháng nữa, bụng cô sẽ phình to như quả bóng, đến lúc đó cô sẽ không thể mặc những bộ quần áo đó nữa.
 
Tất cả những gì cô có thể mặc là quần áo bà bầu, và cô sẽ không còn là tín đồ thời trang nữa.
 
Thư Dư ngay lập tức chìm xuống, cô chạy đến chỗ của Phó Tây Từ để tìm sự an ủi, sau này cô sẽ phình bụng lên, lúc đó sẽ không thể mặc những bộ quần áo đẹp nữa rồi.
 
Anh không biết an ủi người khác, lại là người hành động, nghe cô phàn nàn xong, anh nói thẳng: “Vậy thì cứ thiết kế quần áo đẹp cho em là được rồi, bắt đầu từ tháng thứ ba, cho đến khi sinh con. Bốn mùa xuân hạ thu đông đều tùy theo sở thích của em mà thiết kế."
 
Đây là một con đường mà Thư Dư không bao giờ tưởng tượng được.
 
Cô cảm thấy hơi sửng sốt một chút, "Như thế không phải là quá khoa trương sao?"
 
“Không chút khoa trương gì cả.”
 
Thư Dư lại vui vẻ, "Vậy thì không sao, người khác nghĩ như thế nào cũng không sao cả."
 
Sau đó, quần áo được thiết kế với mục đích ban đầu này đã phát triển thành một thương hiệu mới, được thiết kế đặc biệt cho các bà mẹ mang thai.
 
Khi nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, Phó Tây Từ bật nhạc.
 
Cô đặt điện thoại xuống, hỏi: "Thai giáo sớm như vậy sao? Bác sĩ không phải nói đứa bé đến mười sáu tuần mới có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài sao? Bây giờ không phải là quá sớm sao?"
 
"Đó là mở cho em, cố gắng đảm bảo cảm xúc hạnh phúc của em, điều đó tốt cho em và em bé."
 
“Em đã rất hạnh phúc rồi."
 
Thư Dư vừa đăng khoảng khắc lên vòng bạn bè, khi đăng ảnh, cô lại xem lại hành trình và luôn cảm thấy mỗi ngày đều rất hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc quá mức nên đôi khi cô cũng cảm giác dường như ngắn ngủi lạ thường.
 
Cô xoay người nằm trong lòng anh, hôn lên cằm anh, "Ông xã, anh thật tốt."
 
Thư Dư giống y hệt người không xương.
 

Kể từ khi phát hiện có thai, cuộc sống vợ chồng của cả hai tạm dừng, bác sĩ cũng chỉ định đặc biệt không được làm chuyện ấy trong ba tháng đầu nên ban đêm họ chỉ ôm nhau ngủ.
 
Nhưng vì trước đây đã quá thường xuyên, thân tâm chưa quen với sự trống rỗng đột ngột, tất cả đều dựa vào sự tự chủ để kiềm chế.
 
Lúc này cứ nằm ôm nhau như thế, bầu không khí dần trở nên không đúng lắm.
 
Thư Dư cũng chú ý đến nó.
 
Hai tay Phó Tây Từ từ sờ tóc dần dần đi xuống sờ lỗ tai, sau đó vuốt vuốt ở d ái tai.
 
Ánh mắt rơi vào đôi môi hồng hào, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
 
Nếu anh hôn xuống, nó sẽ mất kiểm soát.
 
Nhưng Thư Dư lại nhịn không được cảm thấy anh như vậy thật đáng yêu, cô chớp chớp mắt, một tay đặt ở trên vai anh, trực tiếp hôn lên.
 
Chỉ là kỹ năng hôn của cô ở mức trung bình, chỉ hôn lướt qua, nhớ lại cách làm thường ngày của Phó Tây Từ, bắt chước một cách vụng về, cuối cùng nụ hôn biến thành một cái cắn.
 
Nhưng dù vậy, Phó Tây Từ, người đã cố kiềm nén nhiều ngày, vẫn mất kiểm soát.
 
Anh thở hồng hộc, chuyển từ bị động sang chủ động, dạy Thư Dư tư thế hôn chuẩn xác.
 
Thư Dư xoắn bộ đồ ngủ của Phó Tây Từ lại, càng ngày càng chặt và có xu hướng mất kiểm soát.
 
Cô nghĩ đến đứa bé và bình tĩnh trở lại.
 
Ý định vốn là đùa với lửa, làm sao có thể bị lửa thiêu đốt.
 
Nghĩ đến đây, hai tay Thư Dư kéo quần áo củaanh, lần nữa giành lại thế chủ động, ngồi ở trên đùi anh, cắn nhẹ môi anh, sau đó kết thúc nụ hôn.
 
Cô lau đi đôi môi đỏ mọng bị hôn, lời nói như có như không, "Ấy, không được, anh chỉ có thể vì đứa bé mà tiếp tục chịu đựng đi nhé."
 
Thư Dư cười hả hê, như ôm huy chương vàng tránh được cái chết, thiếu chút nữa nói: "Thật ngại quá, mặc kệ em làm cái gì, anh cũng không thể đụng vào em."
 
Phó Tây Từ dựa vào đầu giường, bị làm cho tức bởi sự phóng túng, hả hê của cô.
 
Cô chắc chắn là cố ý mà.
 
Nếu không phải là có màn này, chịu đựng một thời gian cũng không sao, nhưng hiện tại, có vẻ như anh không muốn chịu đựng nữa.
 
Thư Dư còn chưa kịp tự hào, Phó Tây Từ đã kéo cô trở lại vòng tay của mình rồi thì thầm vào tai cô rằng vẫn còn có một cách khác, anh sẽ dẫn cô vào một cảnh giới mới.
 
Mà cách này, tay sẽ phế.
 
Mãi cho đến ngày hôm sau khi đi ăn sáng, tay cô vẫn run cầm cập khi cầm dao nĩa, cuối cùng, cô phải được đút cho ăn mới có thể ăn sáng cho xong rồi ra sân bay lên máy bay về nước.

 
Khi lên máy bay, cô vẫn còn bực bội, miệng liên tục trách móc.
 
“Về đến nơi em sẽ viết giấy tố cáo anh, nói anh bạo hành phụ nữ có thai! Đời em khổ quá mà."
 
Phó Tây Từ hỏi ngược lại: "Bạo hành phụ nữ có thai như thế nào?"
 
Thư Dư không kiềm được lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, lỗ tai đỏ lên, do dự không nói nên lời.
 
Tên khốn này bây giờ ăn nói tự tin quá nhỉ?
 
Tay cô vẫn còn đau.
 
Cô thậm chí bắt đầu có chút lo lắng cho chính mình, sau này cuộc sống như vậy sẽ kéo dài một năm, lại trải qua mấy lần, về sau có thể bị gọi là Dương Quá.
 
Nữ hiệp một tay, Tấn Thành tuyệt sắc giai nhân!
 
Trở lại Tấn Thành, những bà mẹ vẫn đang chờ đợi để bắt đầu vào việc, lần lượt đến tìm Thư Dư để bổ sung dinh dưỡng, chính thức bước vào kế hoạch ấp trứng.
 
Thư Dư chỉ có thể đẩy Phó Tây Từ ra, nói đồ anh làm mỗi ngày rất bổ dưỡng, cô căn bản không cần ăn bổ sung những dưỡng chất khác thêm nữa.
 
Thủ thuật này rất hữu ích, nhưng cũng không hữu ích lắm.
 
Khi Phó Tây Từ đang nấu ăn, thỉnh thoảng anh có thêm hai người giám sát, bảo anh nên nấu cho cô món gì và không nên nấu món gì.
 
Nó có thể được coi là một bất hạnh.
 
Người giám sát đến vài lần, thấy rằng Phó Tây Từ biết nhiều hơn họ, nên số lần đến nhà dần ít hơn, vì vậy đã yên tâm giao Thư Dư cho anh chăm sóc.
 
Phó Tây Từ luôn canh đúng giờ để đi cùng Thư Dư trong quá trình khám thai, nhìn bụng cô phình ra từng chút một.
 
Khi lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh siêu âm b, anh thấy một cái bóng nhỏ, Phó Tây Từ chỉ vào một chấm nhỏ và nói: "Đây hẳn là trái tim của em bé."
 
Nó nhỏ đến mức thậm chí không thể nhìn thấy hình dạng của một trái tim.
 
Hai mắt Thư Dư bỗng cảm thấy cay xè.
 
Lúc tái khám nghe được nhịp tim của bé, hai người không khỏi nắm chặt tay, bác sĩ nói đây là một đứa bé rất khỏe mạnh.
 
Khi đứa bé lớn lên, Shu Yu cũng xuất hiện nhiều triệu chứng khác nhau.
 
Khẩu vị của cô không tốt lắm, có lẽ là do dạ dày, mỗi ngày ăn rất ít, ngửi thấy mùi dầu mỡ sẽ cảm thấy khó chịu.
 
Phó Tây Từ chỉ có thể nấu đồ ăn cho cô theo nhiều cách khác nhau, chỉ để cô ăn nhiều hơn.
 
Nhưng may thay, các triệu chứng không kéo dài lâu, Thư Dư từ không ăn được trở thành ăn rất được, mỗi ngày cô đều lo lắng rằng mình sẽ trở thành một người béo phì mất.
 
Mang thai không chỉ là về mặt thể chất, mà còn cả tâm lý.
 
Cô cũng sẽ hay hỏi Phó Tây Từ những câu hỏi lảm nhảm, chẳng hạn như liệu anh có còn yêu cô như mọi khi nếu cô trở nên béo không, hay là sau này thân hình của cô sẽ như này không?
 
Phó Tây Từ lặp đi lặp lại câu trả lời là anh sẽ không thay đổi.
 
Sau khi Thư Dư hỏi xong, cô lại hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Em đây không cần anh bày tỏ với em, cho dù em có sinh con, em cũng là người đẹp nhất."

 
"Đúng vậy, cho dù em béo, em cũng là một cô béo xinh đẹp."
 
“Anh mới là tên béo đấy a!” Thư Dư trừng to mắt đánh anh, hiện tại cô cũng không béo như vậy, chỉ có mập tròn duy nhất ở cái bụng.
 
Lúc thai được năm tháng cô chụp anh bà bầu.
 
Nhiếp ảnh gia khen ngợi: "Cô là người mẹ tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy khi mang thai. Thường thì sẽ mệt mỏi vào thời điểm này, nhưng làn da của cô lại trông rất căng bóng và rất tràn đầy năng lượng".
 
Trước đây có nhiều tiếng khen ngợi, cô nghe riết cũng đã quen rồi.
 
Nhưng sau khi mang thai, nhu cầu về những lời tốt đẹp như vậy đột nhiên tăng lên, sau khi nghe xong Thư Dư cảm thấy thoải mái về thể chất và tinh thần, đồng thời chụp thành công được một loạt các ảnh.
 
“Ba cũng có thể vào chụp cùng đấy." Nhiếp ảnh gia nói.
 
Phó Tây Từ xoa bóp giữa lông mày, cố gắng hết sức để vượt qua chứng sợ máy ảnh của mình.
 
"Ấy, ba có thể hôn bụng mẹ không?" nhiếp ảnh gia hỏi.
 
Anh gật đầu, ngồi xổm xuống, do dự vài giây trước cái bụng đang căng phồng của cô, anh đã hôn rất nhiều khi hai người ở riêng tư, nhưng đây là lần đầu tiên trước ống kính.
 
Thư Dư nhìn anh.
 
Phó Tây Từ ngẩng đầu nhìn cô, nhìn cô cười, anh cũng cười, cúi đầu hôn nhẹ lên bụng cô.
 
Các nhiếp ảnh gia đã tận dụng cơ hội để chụp nó.
 
Em bé trong bụng mẹ dường như ý thức được nên đã cử động.
 
Thư Dư và Phó Tây Từ cảm thấy bất ngờ, đồng thời nhìn nhau, không khỏi bật cười, cô xoa xoa bụng nói: "Xem ra bé con rất thích anh hôn bé con."
 
“Sau này sẽ hôn nhiều hơn.”
 
Về giới tính của em bé trong bụng mẹ, mặc dù có cách để biết trước là trai hay gái nhưng cả hai đều ngầm chọn ngày con chào đời để biết.
 
Nhưng điều này không ngăn cản họ dự đoán trước.
 
Thư Dư đoán đó là một cậu bé trai khấu khỉnh, bởi vì cô gần đây rất thích ăn cay, Phó Tây Từ lại đoán đó là một cô con gái, bởi vì đứa bé có tính cách điềm tĩnh và hầu hết lúc nào cũng đều im lặng.
 
Cuối cùng sau khi hai người biết rằng trẻ con thì linh cảm tốt hơn nên đã để Bánh trôi nhỏ đoán xem đó là em gái hay em trai.
 
Bánh trôi nhỏ sững sờ nhìn chằm chằm cái bụng tròn xoe hồi lâu, bị người lớn hỏi, rốt cục mở mắt ra: "Em gái!"
 
"Con muốn có em gái, dì nhỏ!"
 
Giọng trẻ con khiến ai nấy đều bật cười.
 
Thư Dư dỗ dành Bánh trôi nhỏ nói sẽ sinh em gái cho cậu, thế là sau đó Bánh trôi nhỏ gặp lại cô thì luôn chào hỏi xong xuôi rồi mới chào hỏi cô em gái trong bụng.
 
Ngày thông báo thực sự được đưa ra là hai ngày trước ngày dự sinh, cô đã được đưa vào phòng bệnh, vì vậy cô đã trực tiếp đến phòng sinh mà không có nhiều hoảng sợ.
 
Bụp, vỡ bụng ói và em gái nhỏ Phó cất tiếng khóc đầu tiên.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play