Có thể là Tống Kỳ lúc đó đang cúi đầu lấy nước, nhưng Dụ Y có thể nhìn rõ khi anh lấy nước, mục tiêu ngay từ đầu của anh chính là chai nước này.
 
Đồ trẻ con này, đầu cơ cũng nhiều quá đấy.
 
 “Không sao, vừa hay tôi cũng chưa uống.” Dụ Y nói.
 
Lý Thừa Ngôn cụp mắt xuống, trên mặt đỏ bừng do vận động quá mức, mồ hôi còn chưa lau, hơi thở có chút nặng nề: "Chưa uống à."
 
Cẩn thận nghe giọng điệu, có chút hối hận.
 
Nhưng một người đàn ông ngay thẳng như Tống Kỳ đương nhiên sẽ không nghe thấy điều đó.
 
Tống Kỳ thấy anh ném nửa chai nước mà anh đã uống qua, càng cau mày, muốn mang anh qua đây giáo dục lại một lần.
 
"Cậu đã uống xong rồi sao lại ném cho học tỷ? Tiền bối còn có thể uống sao? Chẳng phải là hôn gián tiếp sao?" Tống Kỳ rất thất vọng với vị thiếu gia luộm thuộm này, "Cậu mất vệ sinh quá."
 
Đúng vậy, chính xác là quá mất vệ sinh.
 
Dụ Y mỉm cười gật đầu, như thể đồng ý với Tống Kỳ.
 
Lý Thừa Ngôn không có nhiều thời gian, đi qua uống nước xong, liền bị huấn luyện viên gọi tiếp tục thảo luận chiến thuật hiệp hai.
 
“Cái này là chai mới, còn cái này để em cầm đi vứt cho ạ.” Tống Kỳ lễ phép nói.
 
"Không sao, để chị tiện tay vất….”
 
Dụ Y không đưa chai nước cho Tống Kỳ. 
 
Trận đấu diễn ra không khác hơn nhiều so với dự kiến, và chiến thắng dường như quá dễ dàng.
 
Lý Thừa Ngôn giơ tay đập tay với các cầu thủ trên sân, anh nhìn Dụ Y cười toe toét, hàm răng trắng hơn cả mặt trời.
 
Tinh thần phấn chấn, chắc là vậy.
 
Giọng nói của Tống Kỳ nghẹn ngào, "Lão Lý, cậu làm rất tốt, không hổ là người đàn ông mà tớ nhìn trúng.”
 
Thành thật mà nói, nó làm hỏng bầu không khí.
 
Khán giả lần lượt rời khỏi sân vận động, nhưng Tống Kỳ không bao giờ nhìn thấy nửa chai nước nữa, nghĩ rằng có lẽ lúc anh không để ý Dụ Y đã vứt nó đi ý nên cũng không quan tâm lắm.
 
Tống Kỳ đưa áo khoác điện thoại Lý Thừa Ngôn.
 
Khi Dụ Y đang đi ra ngoài thì nhận được tin nhắn từ anh.
 
【Phần thưởng, anh nghĩ ra rồi. 】
 

    *
 
Khi Dụ Y nhận được tin, cô nghĩ rằng phần thưởng gì cũng sẽ phải đợi ngày hôm sau mới quy đổi, vì đội bóng rổ của họ chắc chắn sẽ phải ăn mừng vào đêm nay.
 
Cho nên ban đêm, khi Lý Thừa Ngôn xuất hiện ở trước mắt cô, cô cảm thấy còn có chút ngây người.
 
"Không phải còn phải đãi tiệc mừng sao? Anh đi ra ngoài làm gì?" Dụ Y hỏi.
 
"Lẻn ra ngoài," Lý Thừa Ngôn nói: "Dù sao phần thưởng của sư tỷ vẫn chưa có trong tay, nếu anh không nhận được, thật khó để yên tâm."
 
Dụ Y tức giận cười nói: "Chẳng lẽ em là người nói lời không giữ lấy lời đến thế cơ à?"
 
Ban đêm, có tiếng gió luồn qua rừng cây, thổi lá cây xào xạc khe khẽ.
 
Trên đường rất ít người, chỉ có thể nhìn thấy lẻ tẻ mấy bóng đen, bọn họ đều đi theo một đôi, hoặc là bạn cùng phòng đi dạo cùng nhau, hoặc là tình nhân.
 
Lý Thừa Ngôn nhìn cô, "Ừm, vì phần thưởng tiếp theo mà anh chuẩn bị nói, học tỷ có thể phải hối hận đấy."
 
"Phần thưởng nào có thể khiến em hối hận?"
 
 “Em muốn nắm tay chị,” Lý Thừa Ngôn nói, “ngay tại đây, lúc này, ở trường.”
 
Dụ Y sửng sốt trong giây lát.
 
Có vẻ như họ chưa bao giờ nắm tay nhau, chứ đừng nói là ở trường học, thậm chí là ở bên ngoài.
 
Địa điểm hẹn hò của họ đơn giản nhất, có thể là nhà anh hoặc nhà cô, không có gì khác.
 
Thấy Dụ Y không nói chuyện, Lý Thừa Ngôn hỏi: "Em thật sự hối hận?"
 
 “Thế ngược lại cũng không phải.” Dụ Y tự nhận mình là người nói lời ắt giữ lấy lời, bây giờ trời đã tối, nắm tay cũng không sao.
 
Cô vươn tay, giống như hy sinh tính mạng vì chính nghĩa, "nắm đi."
 
Lý Thừa Ngôn cười nắm tay cô, hài lòng đi về phía trước.
 
Mặc dù lời nói của Dụ Y nghe thì cà lơ phất phơ, bình tĩnh, nhưng trên thực tế, khi anh cầm tay cô, các khớp tay của cô  như đông cứng lại.
 
Nó có thể là bàn tay của bất kỳ ai, nhưng nó không giống như của chính cô.
 
 “Tay học tỷ thật nhỏ.” Lý Thừa Ngôn xoa xoa đầu ngón tay, “Nhỏ như vậy, nhưng không có xương, toàn là thịt.”
 
Dụ Y thật muốn thu phí cho vai trò này, để cho người đàn em khóa dưới này nên kiềm chế một chút, kính trọng người già yêu mến trẻ em, biết không.
 
Cô còn chưa kịp nói gì đã nghe anh nói tiếp: “Nắm rất thoải mái”.
 
Dụ Y: "..." Đủ rồi, người đàn em khóa dưới này, cậu đủ rồi.

 
“Anh không muốn buông tay nữa.” Lý Thừa Ngôn nói.
 
Tâm trạng của Dụ Y cũng vui vẻ, nụ cười bởi vì trong bóng đêm mà lộ ra rõ ràng hơn so với bình thường, sau khi nắm một hồi cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, cánh tay cũng không còn cứng ngắc như trước.
 
Cũng coi như là tạm thời dung túng cho người đàn em khóa dưới này đi.
 
Đi về phía trước, dưới ánh đèn đường, Dụ Y thoáng thấy bóng người quen thuộc phía trước, vô thức hất tay Lý Thừa Ngôn ra.
 
Sau khi xem xét kỹ hơn, cô mới nhận ra rằng mình đã nhận nhầm người.
 
 “Thực xin lỗi.” Dụ Y lên tiếng, có chút mất khống chế.
 
 “Sư tỷ, đừng xin lỗi.” Lý Thừa Ngôn lại nắm tay cô, chuyện nhỏ này một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình nhận thưởng của anh.
 
Nhưng không lâu sau, tay anh lại bị hất ra xa.
 
Lần này, Dụ Y thực sự nhìn thấy tiền bối trong văn phòng, tiền bối đang ở cùng bạn trai của cô ấy bên ngoài trường học, vì vậy cô đã kéo Lý Thừa Ngôn lên để che chắn cho cô.
 
“Đã đi chưa vậy?” Dụ Y không dám ngẩng đầu.
 
Bàn tay bị ném đi, trở nên trống rỗng của Lý Thừa Ngônquay đầu nhìn người mà sư tỷ đang nói tới, thấy người nọ đi xa, anh kêu một tiếng: "Ừm."
 
"Nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị phát hiện."
 
Dụ Y ngẩng đầu nhìn, thấy Lý Thừa Ngôn mím môi, mới phát hiện hình như anh không vui lắm.
 
 “Tức giận à?” cô hỏi.
 
"Ừm."
 
Lý Thừa Ngôn duy trì sự thẳng thắn như mọi thường.
 
Dụ Y cười cười, chủ động nắm lấy tay anh, giơ lên ​​hỏi: "Vậy thì như thế này, anh còn tức giận không?"
 
Sau khi bình tĩnh lại vài giây, Lý Thừa Ngôn lúng túng nói: "À, anh chỉ hơi tức giận." Còn có một giọng mũi.
 
Ngược lại cô dỗ dành tốt thật.
 
Dụ Y không nhịn được cười nói: "Lý Thừa Ngôn, làm sao mà anh có thể đáng yêu như vậy, ăn uống rồi lớn lên trông đáng yêu như vậy?”
 
    *
 
Sau khi dỗ dành trẻ em, Dụ Y lại dành vài ngày trong phòng thí nghiệm.
 

Đàn anh Diệp Lương cũng ở đó, anh ấy sắp tốt nghiệp, và vì quá giỏi, anh ấy đã được một công ty lớn nhận trước, và anh ấy đã được đề nghị mức lương cao đến 400.000 nhân dân tệ một năm.
 
Dụ Y khá thích nói chuyện, trao đổi với đàn anh Diệp Lương, khi cô có bất kỳ câu hỏi nào muốn hỏi anh, anh luôn có thể đưa ra câu trả lời.
 
Đi tới đi lui, sư tỷ nhìn thấy, nhất định phải đùa giỡn vài câu, nói cái gì mà để hai người trong nội tâm tiêu hóa.
 
Diệp Lương tháo kính xuống, "Được rồi, mọi người không nên suốt ngày trêu chọc sư muội nữa, đến giờ ăn cơm rồi, cùng nhau đi căn tin ăn đi."
 
“Được ấy, em cũng đang đói bụng, cùng nhau đi thôi."
 
Một số người đã đi từ phòng thí nghiệm đến nhà ăn.
 
"Anh Diệp Lương thật tốt bụng, xuất sắc, sau khi tốt nghiệp lại còn có công việc lương cao, một tương lai tươi sáng." Chị gái đang làm công tác tư tưởng cho Dụ Y.
 
"Vâng vâng vâng, đàn anh Diệp Lương là người hoàn hảo, người hoàn mỹ như vậy cần phải sánh đôi cùng nữ thần, mấy sư huynh, sư tỷ vẫn nên bỏ qua em đi."
 
“Em đang nói cái gì vậy chứ? Em xuất sắc như vậy, em còn là người được Ngô giáo sư yêu thích, nếu em muốn khiêm tốn, vậy đám tụi anh phải sống sao đấy?"
 
Diệp Lương cười nói đùa.
 
Dưới sự khen ngợi lẫn nhau củ hai ‘nhà quan’, những người khác liếc nhìn nhau âm thầm gửi cho nhau những tín hiệu "có hi vọng".
 
"Thấy sư huynh sắp tốt nghiệp, chúng ta làm tiệc nướng ngoài trời đi, giống như dựng lều cắm trại chẳng hạn?"
 
Lời đề nghị vừa được đưa ra đã có đám đông hưởng ứng: “Đúng đấy, mỗi lần học đều ở trong trường đến phát chán rồi, vừa hay đi ra ngoài chơi.”
 
“Tớ không có ý kiến!”
 
“Tớ như trên!”
 
"Xin chào, các học tỷ, các học trưởng." Khi đang xếp hàng, nói chuyện, một giọng nam quen thuộc xen vào, Lý Thừa Ngôn dùng bữa trong nhà ăn cùng với Tống Kỳ và những người khác.
 
"Xin chào." Diệp Lương trả lời trước.
 
"A, tôi nhớ ra cậu rồi, cậu là tiểu bối lần trước đi nhầm phòng riêng, nghe nói cậu chơi bóng rổ rất giỏi, lần trước còn thắng."
 
Dụ Y thở ra một hơi.
 
Ăn có bữa cơm cũng có thể chạm mặt nhau, khiến cô thật sự không thể không cảm khái ngôi trường này quả thật quá nhỏ rồi.
 
Lý Thừa Ngôn gật gật đầu, hỏi: "Mấy học tỷ, học trưởng muốn mở tiệc nướng ngoài trời sao?"
 
“Đúng là có ý này, nhưng tôi không chắc."
 
“Em có biết một nơi, biệt thự nhỏ có sân vườn, có thể tổ chức tiệc nướng ngoài trời.” Lý Thừa Ngôn nói.
 
"Thật sao? Cái đó chắc đắt lắm?"
 
"Em có quen biết ông chủ và có thể đưa ra mức giá phù hợp cho sinh viên."
 
"Không thể tốt hơn, nếu đã như vậy, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi đi, nhiều người như vậy, nhất định sẽ náo nhiệt."
 
Dụ Y vốn cho rằng đây chỉ là khách sáo mà thôi, chỉ là tiện miệng nói một câu, hơn nữa anh cũng không quen biết mấy người họ, thật sự sẽ không tới.
 
Không ngờ giây tiếp theo, anh lại thẳng thừng nói: "Được ạ, vậy thì phiền phức cho mọi người rồi."

 
"Không phiền, không phiền."
 
Dụ Y rất muốn hỏi ngược lại: Không phiền phức sao? Các bạn không biết nhau rõ nhau, lại muốn cùng nhau tổ chức tiệc tùng để làm gì chứ?
 
Lý Thừa Ngôn nói xong, lại chào hỏi một lần nữa, sau khi nhìn vào mắt Dụ Y lần cuối, anh cầm đ ĩa đồ ăn đi về phía quầy bỏ đồ thừa.
 
Tống Kỳ cau mày hỏi: "Cậu đi nhầm phòng lúc nào, có phải là lần trước chúng ta đi hát cùng nhau không?"
 
"Có lẽ vậy."
 
“Có lẽ vậy là gì? Cậu là đương sự mà cậu bảo không nhớ sao?" Tống Kỳ hỏi.
 
"Ừm."
 
Lý Thừa Ngôn có đôi chân dài, vì vậy mới bước ba hoặc hai bước đã tới, đặt đ ĩa ăn xuống.
 
Tống Kỳ ở phía sau nhìn bóng lưng của anh, không hiểu sao cảm thấy anh hình như có chút không vui, rõ ràng vừa rồi anh không sao, sao trong nháy mắt lại biến thành người giơ biển báo cấm lại gần.
 
“Các cậu có cảm thấy gần đây lão Lý rất kì lạ không? anh nói với hai người bạn cùng phòng khác.
 
"Kì lạ á, kì lạ chỗ nào?"
 
Tống Kỳ vuốt bộ râu vốn chẳng có trên cằm, "Cậu ta luôn biến mất một cách khó hiểu, tâm trạng lên xuống thất thường, khó nắm bắt như phụ nữ."
 
“Cũng đúng đấy.”
 
“Chẳng lẽ là cậu ta đang yêu đương?"
 
Mọi người đều sốc, họ cảm thấy như bản thân bị phản bội vì mấy người họ vốn đã đồng ý sống độc thân với nhau nhưng bây giờ anh lại yêu thầm sau lưng chúng tôi.
 
    *
 
Trước khi đến biệt thự để tổ chức bữa tiệc, Dụ Y đã hỏi Lý Thừa Ngôn lí do tại sao anh muốn đi.
 
Lý Thừa Ngôn hỏi ngược lại: 【 sư tỷ không muốn anh đi sao? 】
 
Dụ Y: 【Đương nhiên không phải. 】
 
Lý Thừa Ngôn trả lời: [Bởi vì có học tỷ đấy. 】
 
Bốn bỏ lên năm, như thế có thể được coi là hai người họ đã gặp nhau rồi. Dụ Y ngừng nghĩ ngợi, bắt đầu thảo luận với Lý Thừa Ngôn sau đó nên mang đồ gì đi ăn.
 
Có người phụ trách việc mua hàng, những người trẻ tuổi như Lý Thừa Ngôn chỉ cần phụ trách  bỏ ra một chút công sức, ngoài ra họ không cần phải làm bất cứ điều gì khác.
 
Tới nơi, mấy người đàn ông đi làm công việc khổ lực.
 
Lý Thừa Ngôn bưng đồ uống đến trong sân, liền nghe thấy người phía trước nói với Diệp Lương: "Lần này, cậu thật sự phải nắm bắt cơ hội, chúng ta đã tốn rất nhiều công sức mới có thể mang hai người lại gần nhau."
 
"Đừng nói nhảm nữa."
 
“Thật đấy soái ca à, cả viện này, không đúng, phải là cả trường, người xuất sắc hơn Dụ Y được mấy người đâu chứ, cậu ra trường rồi không nhất định sẽ tìm được đâu.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play