Thư Dư: "? ? ?"
 
Ngủ chung giường hơn một năm thế mà cô lại không biết rằng người bên cạnh mình là một cầm thú đội lốt con người.
 
Làm phiền nhé, nếu biết trước thì có đánh chết cô thì cô cũng không đặc biệt quay lại lấy quần áo, khoản bù đắp này có hay không cũng không quan trọng!
 
Sau khi mặc xong không có thời gian cởi qu@n áo, ít nhất là không kịp cho bản thân mình.
 
Tác dụng lần trước mặc vào đã rõ ràng, lần này sẽ chỉ càng thêm cường đại, từ đầu đến cuối anh đều không có ý định làm người.
 
Thư Dư đã học được một bài học sau sự cố lần này, đừng hứa hẹn những điều như sẽ bù đắp một cách nhẹ nhàng.
 
Phó Tây Từ đã được lấp đầy cái bụng, còn Thư Dư, người đã bị vắt sạch, nhìn anh với ánh mắt ngấm ngầm lên án tố cáo tội ác.
 
 “Chúng ta sinh con đi.” Cô ngẩng đầu, đột nhiên nhớ tới mục đích vun đắp tình cảm ngay từ đầu chính là.
 
Sinh một đứa con.
 
Mong muốn có con ngủ quên trong cô nay lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
 
Với gen đủ ưu tú từ ngoài vào trong của hai người bọn họ thì chắc chắn bảo bảo của hai người nhất định phải là thần đồng tí hon với chỉ số nhan sắc siêu cao.
 
Lùi một bước, cho dù bảo bảo nhà cô có không xinh đẹp không thông minh, cô vẫn sẽ yêu cậu.
 
Phó Tây Từ có chút sững sờ, không theo kênh mà cô nhảy tới.
 
"Làm sao vậy? Anh không muốn sao?" Thư Dư lập tức cau mày, cẩn thận nhìn anh.
 
Cách đây một thời gian, anh còn xem video về trẻ em, hay thậm chí còn dẫn Bánh trôi nhỏ về, rồi sau đó còn kiên nhẫn giải thích với Thư Kiều, khiến cô thực sự nghĩ rằng anh thích trẻ con.
 
Anh còn chưa kịp lên tiếng đã bị coi là kẻ nói dối trong mắt Thư Dư.
 
"Có phải là quá nhanh rồi không?” Phó Tây Từ  hỏi.
 
"Cái gì mà quá nhanh hả? Trước kia anh nói như vậy, bây giờ cũng là anh nói như vậy, anh chẳng qua là muốn lừa em mà thôi. Đợi đến khi em đến tuổi, đã quá già không thể sinh con, anh lại muốn quay mặt muốn có con cùng với cô gái trẻ đẹp khác chứ gì?”
 
Vẻ mặt của cô hiện rõ "Em thật sự không nghĩ tới anh là loại người này".
 
Thư Dư đã phát huy hết khả năng suy nghĩ khác biệt của mình rồi thẳng thừng nghĩ về cuộc sống khốn khổ của mình hai mươi năm sau.
 
 “Làm sao vậy?” Phó Tây Từ vuốt lông mày, “Em không thể sinh con rồi, anh còn có thể sinh sao?”
 
"Ai biết được, nói không chừng anh càng già càng gân guốc?
 
“…..”
 
Phó Tây Từ: “Anh coi đó như là lời khen ngợi của em đấy.”
 
“Hừ hừ hừ.”

 
Thư Dư ngồi bật dậy từ trên giường, khoanh chân ngồi xếp bằng, khoanh tay lại, tư thế cao ngạo, “Em mặc kệ, hôm nay anh nhất định phải cho em một lời giải thích hợp lý.”
 
Phó Tây Từ: “Sinh thì cũng được.”
 
“Cái gì gọi là sinh thì cũng được?” Thư Dư cả người cảm thấy kinh ngạc, “Bây giờ em muốn ghi âm lời anh nói lại, để anh nghe lại xem chính mình như thế này là lời nói của một tên tra nam đến cỡ nào! Anh là một kẻ dối trá đại đại, anh nói dối, cái gì mà bảo là sau khi vun đắp mối quan hệ xong sẽ có con, kết quả là bồi dưỡng tình cảm xong anh vẫn không muốn có con! "
 
Cô càng nói, càng tức giận, nhưng cô cũng tức mình không nhẹ.
 
Phó Tây Từ vươn tay ôm lấy người, mặt đối mặt nói: "Sinh con, nhưng sau khi sinh con xong nơi này phải còn vị trí cho anh."
 
 “Mắc gì sau khi sinh lại không có chỗ cho anh?” Thư Dưcòn chưa kịp phản ứng đã hỏi.
 
"Phải không? Ở đây, vị trí của Bánh trôi nhỏ không cao hơn anh à?" Phó Tây Từ cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
 
Vị trí của anh bị giảm xuống mức phải so bì cao thấp với một đứa trẻ hai tuổi.
 
So sánh cũng vô ích, địa vị của anh vốn định sẵn là thấp rồi.
 
Sau đó, Thư Dư mới dần nhận ra rằng Phó Tây Từ không muốn có con là vì lo lắng rằng địa vị vốn thấp của mình sẽ trở nên bấp bênh hơn?
 
Với sự nhiệt tình của cô đối với chuyện con cái, có vẻ là cô thực sự làm được.
 
Vì vậy, Phó Tây Từ không muốn có con, phần lớn trách nhiệm là ở cô?
 
Phụt một tiếng, Thư Dư không nhịn được cười ra tiếng.
 
 “Xin lỗi, em không phải là cười trên nỗi đau của người khác đâu.” Cô cắn môi, bắt gặp ánh mắt oán hận của anh, nằm úp sấp trên ngực anh, che mặt.
 
Không nhìn thấy, điều đó có nghĩa là cô không cười.
 
Phó Tây Từ đã đoán trước được phản ứng của cô, cũng coi như là cô có kiềm chế lại hơn anh nghĩ.
 
Anh bất đắc dĩ đợi cô cười xong, cô lại ngẩng đầu hỏi: "Vậy trước kia anh không muốn có con là bởi vì... nguyên nhân này sao?"
 
Tuy rằng vạch trần chân tướng cũ, nhưng cô cũng quá muốn biết rồi, trước kia rất nhiều lần cung giương lên rồi phải dừng, không phải do anh không muốn hay anh không được, mà là bởi vì anh không dám? !
 
Sợ vô tình sinh ra đứa nhỏ rồi sẽ phải tranh sủng với mình?
 
 “Ừm.” Phó Tây Từ thừa nhận, cái đuôi nhỏ đã cao đến tận trời, nên dù có cao thêm chút nữa anh cũng không để ý.
 
Cô không khỏi nhếch khóe môi lên, có chút đắc ý nhéo nhéo mặt anh, thở dài: “Phó tổng, sao anh có thể đáng yêu như vậy?”
 
Một người nào đó không thừa nhận câu nói này, ánh mắt buồn bã.
 
Thư Dư nằm ở trên người anh, nhéo mặt của anh, "Nói cho em biết xem, anh có mưu đồ bất chính với em bao lâu rồi hả?”
 
Anh còn chưa kịp trả lời, cô lại tự hỏi tự trả lời, vẻ mặt khó hiểu: "A, thật sự cũng không trách anh được, chuyện này là tại em, là do em quá đẹp."
 
Phó Tây Từ chỉ nhìn vào mông cô.

 
Thư Dư ngâm nga trong tâm trạng vui vẻ rồi tự sửa lời bài hát mà không được phép.
 
 “Trách em quá đẹp,
 
Như rắn độc quấn lấy nhau,
 
Có vẻ như cơn nghiện là vô tận ... "
 
Tiếng Quảng Đông của cô không chuẩn, hễ gặp mấy từ phát âm phức tạp là cô lướt qua luôn, miễn cưỡng mới coi như là đúng nhịp.
 
Bây giờ sức lực trở nên dồi dào, nhưng vừa rồi cô còn phải cầu xin sự thương xót.
 
Gọi anh là một kẻ nói dối, nhưng cô mới là một kẻ nói dối.
 
Phó Tây Từ ôm chặt lấy cô, cằm tựa vào đỉnh tóc cô, "Nhưng nghỉ ngơi một năm trước, khi tuần trăng mật kết thúc rồi hãy sinh em bé?"
 
"Không thành vấn đề."
 
Thư Dư không đắn đo, thẳng thắn đồng ý.
 
Ngày tháng cứ trôi qua suôn sẻ, cô đã quen với việc đeo mặt nạ đi làm hàng ngày, nhưng đôi khi sau khi bị chỉ số IQ của Phó Tây Từ nghiền nát, cô tự hỏi liệu có khi nào chiếc mặt nạ này có thể không thể tháo xuống được vì đeo trong một thời gian dài hay không, từ một tiểu bạch giả bộ ngốc nghếch lại biến thành tiểu bạch ngốc nghếch thật không.
 
Khi nhận được điện thoại của Dụ Y đã là rất lâu rồ.
 
Khác với giọng điệu thương tiếc thường ngày, bây giờ giọng điệu trở nên khẩn trương hơn bình thường rất nhiều, "Mẹ của Lý Thừa Ngôn biết chuyện của tớ và con trai bà ấy, bây giờ hẹn tớ ra gặp mặt rồi."
 
"Làm sao mà bà ấy biết?"
 
“Chuyện bắt đầu là khi tớ để lại tấm lụa đen ở nhà anh ấy.” Dụ Y bây giờ đang rất rối rấm, không có thời gian nói tỉ mỉ, thẳng thừng hỏi: “Cậu có thời gian đến trường một chuyến không? Tớ sợ ở một mình tớ khó mà đối phó được mất.”
 
Thư Dư đồng ý, lại hỏi: "Cậu là đang lo lắng mẹ anh ta sẽ đưa cho cậu tấm chi phiếu trị giá mấy triệu rồi bảo cậu rời xa con trai của bà ấy à?"
 
Dụ Y im lặng một lúc.
 
  “Có chuyện tốt như vậy sao?” Trong giọng nói của cô vẫn còn mang theo vẻ kinh ngạc.
 
Thư Dư cười tủm tỉm thu dọn đồ đạc đi tới.
 
Trên đường đi, cô còn nhắc đến chuyện này với Phó Tây Từ, cô chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, thậm chí còn đùa giỡn: “Anh có nghĩ rằng em cần mang theo một số dụng cụ để tự vệ không, phòng khi hai bên đánh nhau, em cũng không đến nỗi phải chịu thiệt.”
 
Cuộc gặp mặt nói chuyện đột ngột biến thành một cảnh đánh nhau.
 
Phó Tây Từ có lẽ đang họp nên không trả lời tin nhắn của cô ngay, cô nghĩ nghĩ rồi lấy cuốn sách xuống xe, nếu như thật sự có đánh nhau thì đây cũng coi như là công cụ phát huy được tác dụng
 
Dụ Y cũng nhìn thấy cuốn sách trong tay cô, theo bản năng hỏi: "Làm sao vậy, đến thuyết giáo hả? Cậu muốn dùng tín ngưỡng để thuyết phục đến mẹ anh ta."
 
"...Đó là một công cụ để ngăn chặn hai bên đánh nhau. Việc giật tóc hay gì đó không được văn minh cho lắm."

 
 “Cậu như thế này là văn minh à?” Dụ Y lại liếc mắt một cái, nhìn thấy tựa đề “Sống”, dở khóc dở cười, “Cũng coi như là một nửa sự văn minh.”
 
“Cậu đừng ở đây quản tớ có văn mình hay không văn minh, người đến chưa? Tớ còn đang lo lắng nhà bọn họ sẽ kéo dì tám dì bảy tới, bắt nạt hai tiểu nha đầu chúng ta, nên đánh trả hay là nên buông tay đây này."
 
Thư Dưnhìn xung quanh các khách hàng trong quán cà phê, nhưng tạm thời không nhìn thấy họ.
 
“Còn chưa tới, đến lúc đó chúng ta không ngồi chung bàn, cậu ngồi trong góc trước đi.” Dụ Y chỉ chỗ ngồi.
 
“Đương nhiên.”
 
Thư Dư ngồi vào chỗ của mình, gọi cà phê, bắt đầu đợi người.
 
Cho đến khi cửa quán cà phê bị đẩy ra, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi tới, nhìn thì trông có vẻ dịu dàng và tri thức, dường như không phải loại người ăn nói hồ đồ.
 
Thư Dư yên lặng đặt sách xuống, tùy ý mở ra xem.
 
Dụ Y đứng dậy gọi một tiếng dì: "Không biết dì thích uống gì, cháu gọi Americano ạ.”
 
"Ngồi đi, Americano, dì uống được."
 
Mẹ Lý kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Dụ Y, mặt Dụ Y trở nên nóng bừng, không khỏi cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
 
Cô đang đợi khi tấm séc trị giá hàng triệu đó sẽ được ném ra ngoài.
 
Mẹ Lý đầu tiên mỉm cười rồi nói nói: "Thực xin lỗi, đột nhiên gọi con ra ngoài nhất định là có chút khó hiểu, trước tiên dì phải xin lỗi vì đã đường đột."
 
 “Không sao ạ.” Dụ Y thầm nghĩ, lễ trước binh sau?
 
 “Gặp được con, dì rất vui,” mẹ Lý khoanh tay trước ngựuc, “Dì luôn cảm thấy đứa con trai như thế này của dì, có thể một ngày nào đó sẽ mang theo cô gái nhỏ nào đó đến nói với dì là con dâu của dì, đương nhiên dì không phải nói cô gái nhỏ thì có vấn đề gì, chỉ là tâm tính dì không tốt, khả năng chịu không nổi."
 
"Cảm ơn trời đất, con trai dì đã rất may mắn khi được ở bên một cô gái như con."
 
Loại vui mừng sau thảm họa này không phải là một màn diễn kịch, mà là một cảm giác thực sự.
 
Dụ Y: "..."
 
Lần này ngược lại khiến cô không biết làm sao.
 
"Dì ơi, không khoa trương đến vậy đâu ạ, Lý Thừa Ngôn rất tốt, có những cô gái thậm chí còn xuất sắc hơn con cũng đều thích anh ấy."
 
 “Đừng dỗ dì nữa, con trai của dì, dì hiểu mà.” Mẹ Lý nói với giọng kiên định.
 
Dụ Y: "...?" Dì thật sự hiểu sao?
 
        ...
 
Dụ Y gọi điện thoại cho Thư Dư rồi bật loa ngoài, vì vậy cô có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ.
 
Cứ tưởng sẽ thấy cảnh ném chi phiếu nổi tiếng, hóa ra mẹ chồng tương lai nhìn con dâu, càng nhìn càng thích?
 
Và cô cũng nhận thấy rằng cuộc trò chuyện ngày càng đa dạng, như thể muốn bày tỏ hôm nay bàn chuyện hôn lễ luôn rồi.
 
Dụ Y  cảm thấy kinh ngạc không thôi, nhất thời không nói được chữ gì nữa.
 
Thư Dư chống cằm, không nhịn được cười ra tiếng.
 
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước bàn che mất tầm nhìn của cô, cô ngẩng đầu muốn động đậy, lại nhìn thấy khuôn mặt của Phó Tây Từ.

 
Thư Dư phản ứng kịp, cúp điện thoại, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
 
“Để xem thử em mang theo dụng cụ gì để tự vệ.” Phó Tây Từ ngồi xuống bên cạnh cô, tùy ý cầm lấy quyển sách mềm mềm của cô, nghịch nghịch: “Chỉ vậy thôi sao?”
 
Anh vừa lên tiếng đã ẩn ý cô quá ngốc.
 
Thư Dư cầm lấy, "Chúng ta nghĩ nhiều quá rồi, không phải là bảo Dụ Y rời khỏi con trai bác ấy, mà là để bày tỏ lòng biết ơn."
 
“Bày tỏ lòng biết ơn?” Nếu không có phần tóm tắt phân đoạn trước đó, Phó Tây Từ hiển nhiên nghe không hiểu.
 
Thư Dư không ôm hi vọng anh cũng hiểu, thấy Lý Thừa Ngôn mở cửa đi vào, cô ở đây cũng không có việc gì làm, liền ôm Phó Tây Từ chuồn khỏi quán cà phê.
 
Ra khỏi quán cà phê rồi thì đã có thể nói chuyện với âm lượng như bình thường rồi.
 
Cô chưa ra khỏi trường, đi dạo ở gần quán cà phê, phòng khi Dụ Y cần cô thì có thể trực tiếp chạy tới.
 
“Anh lo là em đánh không lại, có phải không hả?” Thư Dư nhìn anh, “Kỳ thật anh không cần lo lắng, năng lực chiến đấu của em và Dụ Y đều thuộc hàng loại 1 đấy.”
 
“Anh có tự hào không?"
 
"Quán café đấy, chúng ta đều là người văn minh, cho nên sẽ không đi đến mức làm như vậy."
 
Phó Tây Từ không bị sốc trước giá trị vũ lực của vợ mình, nhưng anh lại nói: "Loại chuyện này em không cần phải ra mặt, chỉ cần nói với anh một tiếng anh sẽ xử lý nó."
 
"Được rồi."
 
Trong khuôn viên người ra vào đều là sinh viên, mặt mộc, khí chất trẻ trung, nếu mà so sánh thì họ đều là thanh niên lớn tuổi, giao tiếp với những người này đều là loại có khoảng cách thế hệ.
 
 “Thật hâm mộ,” Thư Dư từ đáy lòng thở dài, sau đó quay đầu nhìn nh, “Phó tiên sinh, hồi đại học có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh lắm phải không? Hoa khôi của khoa, hay của trường? "
 
“Anh không biết." Từ khi anh còn học đại học đã phải tiếp quản chuyện tập đoàn, trừ thời gian đi học ra thì toàn bộ thời gian còn lại anh đều phải đi làm.
 
“Thế thì mệt lắm đấy.” Không có chút thời gian dành cho bản thân, anh đã làm việc hiệu quả như một cỗ máy.
 
Phó Tây Từ: "Còn may, anh quen rồi.”
 
Đây là cách anh trải qua bốn năm đại học.
 
Thư Dư: "Thật đáng thương. Nếu mà tính ra, bốn bỏ lên năm, Phó tổng nhà chúng ta không có thanh xuân, mà thẳng thừng bước vào hàng ngũ những ông già."
 
Phó Tây Từ không cho rằng mình đáng thương, anh luôn sống cho hiện tại và tương lai, quá khứ chỉ là quá khứ.
 
Bây giờ, anh hài lòng.
 
 Nhưng Thư Dư lại dùng vẻ mặt đau khổ nhìn anh chằm chằm, khiến anh phải dối lòng mình rồi gật đầu: "Đúng vậy, anh thật đáng thương."
 
Cô hỏi: "Chiều nay có thể bỏ hết lịch không?"
 
"Ừm?"
 
Thư Dư nghiêm túc nói: "Hôm nay anh chính là một sinh viên đại học bình thường, anh cũng giống như bọn họ, không có việc làm, buổi chiều hôm nay đều là thời gian riêng tư của anh."
 
Cô đưa tay ra, "Bạn học tiểu Phó, xin chào, em là bạn gái của anh, bạn học tiểu Thư đây."
 
Phân đoạn đuổi bắt giữa hai người yêu nhau kia mệt quá nên cô chọn bỏ qua.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play