Phó Tây Từ không thảo luận với vợ của mình về việc liệu anh có thể thay đổi cách thể hiện tình yêu trong tương lai hay không, để không phá hỏng bầu không khí như người nào đó, anh nắm tay cô bước vào khu trò chơi.
 
Những lợi thế của việc bao trọn cả khu vui chơi dần dần lộ ra, nó yên tĩnh và không cần phải xếp hàng.
 
“Em muốn chơi từ trong ra ngoài!” Thư Dư cầm bản đồ, sau khi bước vào cổng, cô chỉ vào khu vui chơi thứ nhất, “Trước chơi cái ghế xoay trên cao này, mới bắt đầu nên chơi mấy trò có độ khó ít thôi!”
 
“Được.”
 
Nhân viên nghe Thư Dư nói rất chậm, không có chút nào hưng phấn, liền đề nghị: "Nếu thích nhanh hơn, có thể điều chỉnh."
 
"Có thể nhanh hơn không?"
 
"Có thể ạ."
 
Đối với người thích náo nhiệt như Thư Dư, cô đương nhiên sẽ liên tục gật đầu: "Làm phiền cô rồi."
 
“Em không cảm thấy chóng mặt sao?” Phó Tây Từ hỏi.
 
Thư Dư nhìn anh rồi chớp chớp mắt, "Sợ hả?"
 
Phó Tây Từ: "Không sợ."
 
"Vậy thì không sao rồi. Cái này trước đây em đã từng ngồi rồi, hơi chậm." Thư Dư nguyện ý chọn một chỗ ngồi trước rồi ngồi xuống. Phó Tây Từ chọn chỗ ngồi bên cạnh cô.
 
Sau khi kiểm tra thiết bị an toàn của hai người, nhân viên đã đi đến cabin để bắt đầu khởi động thiết bị.
 
Hai người bắt đầu đi lên, chân đã không còn chạm đất mà vẫn ở trên không, độ cao lên cũng không thấp, mặc dù không đủ để nhìn ra toàn bộ khu vui chơi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một phần nhỏ của khu vực.
 
Thư Dư nghiêng đầu cười với anh.
 
Nụ cười luôn là niềm tự hào của các cô gái, nó thường có thể trở thành vũ khí quyến rũ mọi người một cách vô hình!
 
Ghế ngồi bắt đầu xoay tròn, đi từ tốc độ chậm đến tốc độ nhanh dần lên, quả thực không phải chuyện ly kỳ, cho dù nhanh đến đâu cũng sẽ không k1ch thích như tàu lượn siêu tốc, nhưng lại khiến người ta hoa mắt.
 
Sau khi đi xuống Thư Dư cảm thấy chóng mặt.
 
Cô tiến lên hai bước, lảo đảo hai bước, được Phó Tây Từ  đỡ lấy.
 
Thư Dư vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng nghĩ lại, điều đó chẳng phải sẽ khiến một người đàn ông cảm thấy cần thiết và tràn ngập mong muốn được bảo vệ khi mình tỏ ra yếu đuối sao?
 
Cô định ngồi dậy, nhưng lại ngã người ra sau, dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, "Ôi, hoa mắt quá."
 
Ừm, hóa ra trò quyến rũ đàn ông không phải ai cũng làm được.
 
 “Uống nước không?” Phó Tây Từ  hỏi.
 
“Được a.”
 
Thư Dư cũng không giả vờ quá, sau khi đứng yên, cô đi về phía lối ra, ngồi trên băng ghế nhìn anh đi mua nước.
 
Chiêu trò thứ hai của việc giả vờ yếu đuối là không thể vặn nắp chai, sau đó nhân cơ hội khen ngợi anh!

 
Cô nghĩ như vậy và định làm như vậy, nhưng Phó Tây Từ hoàn toàn không cho cô cơ hội này, vì khi nước được đưa đến tay cô đã mở ra sẵn.
 
Thư Dư: "..."
 
Không thể giả vờ là không thể vặn nổi nắp chai, nhưng có thể khen ngợi anh!
 
Thư Dư uống xong nước, ngẩng đầu lên liền khen anh: "Phó tổng thật tuyệt vời, thế mà lại không hề cảm thấy chóng mặt, không giống như em, vừa rồi còn không đi được."
 
Lẽ ra phải là giọng than vãn, nhưng vì trước đây chưa bao giờ dùng, bây giờ là trà xanh kém chất lượng, từ đó có thể thấy muốn làm trà xanh cũng là góp nhặt từng ngày, không phải ngày một ngày hai là có thể luyện ra được.
 
Phó Tây Từ mỉm cười nhẹ, nhưng anh không biểu lộ sự vui mừng vì lời khen ngợi của cô, thay vào đó, ánh mắt anh di chuyển từ khuôn mặt xuống chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
 
“Em đeo.” Phó Tây Từ nói, “Rất đẹp.”
 
Một viên kim cương màu hồng nhạt, đặt trên da như tuyết, phát sáng yếu ớt.
 
Thư Dư cúi đầu xuống trước khi nhận ra rằng anh đang nói về những viên kim cương màu hồng, kể từ ngày lễ thất tịch lần trước, chiếc vòng cổ này vẫn mãi được đặt trong tủ trang sức, tối nay cũng coi như là được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
 
Khi cô nhìn lên, cô thấy Phó Tây Từ đang nghiêng người.
 
Ngay sau đó, tay anh chạm vào cổ cô, nhiệt độ mát lạnh khiến làn da xung quanh run lên, anh chạm vào viên kim cương màu hồng với vẻ mặt đặc biệt tập trung.
 
"Giống như nó sinh ra là để dành cho em vậy."
 
Toàn thân Thư Dư như bị niệm chú hóa đá, đông cứng tại chỗ, không thể tự giải thoát, cô không thể dời mắt khỏi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình.
 
Ở cự ly gần, độ ba chiều của sống mũi thậm chí còn được phóng đại hơn.
 
Nếu có một gương mặt không thể chê vào đâu được thì gương mặt này nhất định rất xứng đáng với  cụm từ đó.
 
Đợi đã.
 
Cốt truyện không nên phát triển như thế này.
 
Thư Dư tỉnh táo lại, lập tức dời tầm mắt, đứng dậy thúc giục: "Nghỉ ngơi xong rồi, trò tiếp theo trò tiếp theo!"
 
Với trò đầu tiên làm phần đệm, các trò k1ch thích sau lại được sắp xếp lần lượt.
 
Khi chơi mấy kiểu trò chơi này Thư Dư thuộc tuýp người chơi nóng máy chậm, lúc đầu cô cảm thấy chóng mặt và không quen, sau khi chơi hai hoặc ba trò, cô như một cô gái điên vui vẻ sảng khoái kéo anh đi.
 
Tàu lượn siêu tốc, tàu cướp biển, con lắc lớn, máy nhảy... Chơi từng cái một.
 
Thư Dư tóc tai đều rối tung, cho nên cô chỉ đơn giản là tháo bỏ kiểu tóc ban đầu, chỉnh vào cái rồi xõalên vai, sự phấn khích vẫn còn hiện ra trước mắt cô, khi nghĩ đến về biểu hiện của Phó Tây Từ là cô  lại muốn bật cười.
 
“Anh làm thế nào mà hoàn toàn không la dù chỉ một tiếng vậy?” Cô có thể chơi, nhưng lúc chơi cô phải la hét, tiếng cũng không nhỏ, “Anh cảm thấy không có k1ch thích sao?”
 
“Khá k1ch thích.” Phó Tây Từ thẳng thắn trả lời, “Nhưng anh không la được.”
 
Thư Dư cũng không nghĩ tới cảnh đó, nhưng cô muốn xem.
 
“Khi la lên sẽ càng vui hơn,” cô nhìn xung quanh, k1ch thích thể chất đã được k1ch thích rồi, nên k1ch thích tinh thần khi ở trong ngôi nhà ma có lẽ sẽ không giống vậy.

 
Thư Dư nghĩ tới, kéo anh đi tới chỗ kia, "Kế tiếp, nhà ma!"
 
Cô tự hào nói mình can đảm, từ nhỏ đã xem rất nhiều phim kinh dị, cũng coi như là người già dặn kinh nghiệm nên sẽ không sợ hãi trước cảnh tượng này.
 
Ngôi nhà ma nằm ở một góc không dễ thấy. Bệnh viện Trường Minh, đó là bốn ký tự xiên xiên vẹo vẹo, được trang trí bằng những bàn tay và cánh tay bị chặt đứt và đầu lâu. Dưới tấm bảng là một cánh cổng sắt lớn đang đóng chặt, bên trên là một chiếc khóa đã hoen gỉ, và không bị khóa.
 
Bên cạnh bệnh viện trồng những khóm trúc nhỏ rậm rạp, tươi tốt đến mức ban đêm càng có vẻ ảm đạm.
 
  Rất tốt, cô phải cho 100 điểm cho môi trường này.
 
Bởi vì Thư Dư tràn đầy chờ mong Phó Tây Từ sẽ la ra tiếng, cho nên cảm giác sợ hãi khi đứng đây đã suy yếu đi một cách nhất định, cô thậm chí dùng tay mở khóa, đẩy cửa sắt ra.
 
Khi bước vào, cô theo bản năng nắm chặt tay anh.
 
 “Nghe nói chỉ số kinh dị ở đây là năm sao, so với mấy nhà ma chuyên nghiệp khác còn đáng sợ hơn.” Trước khi tiến vào, Thư Dư bắt đầu tận lực tạo ra một bầu không khí kinh dị.
 
"Một lát nữa nếu mà anh cảm thấy sợ hãi, chỉ cần nói với em, chúng ta sẽ ra ngoài."
 
Cô quay đầu nhắc nhở anh, thoạt nhìn có vẻ như đang quan tâm anh một cách rất ân cần.
 
Phó Tây Từ gật đầu, mặc dù vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh, nhưng Thư Dư cảm thấy rằng anh có lẽ đang giả vờ, bởi vì ít nhiều tóc của cô đã bắt đầu dựng đứng lên rồi.
 
Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa...
 
Trước khi đi vào, Thư Dư không tự chủ được đứng niệm.
 
Ánh sáng bên trong tối hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô, muốn tối thì cứ tối đi, nó còn có một số đèn cảnh báo màu đỏ, chiếu lên bức tường nhợt nhạt, một mảng màu máu.
 
Đây là một bệnh viện đã bị bỏ hoang từ lâu, hành lang đầy rác thải, tường đổ, chai thuốc vương vãi, xe phân phát thuốc đã bị hỏng.
 
Trong phòng y tá, trên bàn bừa bộn, máy tính và tài liệu tùy ý chất đống.
 
...
 
Ngay từ khi vừa mới bắt đầu đi vào, Thư Dư đã lặng lẽ thay đổi vị trí của mình, cô đi phía sau Phó Tây Từ.
 
Đừng sợ, tất cả đều là giả và cố ý bịp bợm, không cần phải sợ.
 
Nhìn về hướng hành lang, con đường dẫn đến cửa bên kia đã bị khóa, họ cần phải đi lên tầng trên, đi qua tầng trên rồi đi xuống tầng dưới để đến lối ra.
 
“Đi theo anh, đừng buông tay.” Giọng nói của Phó Tây Từ rất bình tĩnh.
 
Thư Dư mới cảm thấy được một chút cảm giác an tâm.
 
Hai người đi lên cầu thang, nhìn thấy đồng phục bệnh nhân bị rơi dưới đất, cùng với một số hình người bị khiếm khuyết.
 
Đến đây, giá trị SAN* của Thư Dư đã giảm xuống dữ dội và nó đang tiến gần đến con số 0. Không, nó có thể đã đạt đến con số 0 và trở thành số âm bất cứ lúc nào.
 
Tầng thứ hai là khu vực kiểm tra, cũng là một mớ hỗn độn, nhưng ít nhất tạm thời cô không có nhìn thấy cái gì quỷ dị, cho nên cũng có thể phần nào ổn định lại tâm thần, tiếp tục đi về phía trước.

 
Đột nhiên, có một tiếng va chạm, cánh cửa đột nhiên mở ra, sau đó là một giọng nói xa lạ vang lên, "Có cần làm kiểm tra thân thể cho bạn không?"
 
"Ah!"
 
Thư Dư muốn chạy loạn, nhưng hai tay vẫn nắm chặt, vừa bước một bước liền bị kéo lại, cả người vùi vào trong ngực anh.
 
 Vì vậy nên cô đã không nhìn thấy con ma bác sĩ vừa bước ra khỏi đó.
 
Con ma bác sĩ bước ra với một tay cầm một ống tiêm khổ lớn rất chuyên nghiệp, lê một chân, cố dọa mọi người bằng mái tóc bù xù của mình.
 
Làm NPC * lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khách tham quan càng đáng sợ.
 
Hành lang yên tĩnh trở lại.
 
 “Quỷ đã trở về, em không cần sợ.” Phó Tây Từ vỗ bả vai cô.
 
 “Thật sao?” Bởi vì cô đang cúi đầu, thanh âm còn có chút nghẹn ngào, chậm rãi ngẩng đầu lên, xác định không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Rất tốt, k1ch thích tinh thần cũng vô dụng với anh, nhưng đối với cô lại rất hữu dụng.
 
Tiếp tục đi lên tầng trên, sẽ còn nhiều điều bất ngờ hơn đang chờ đợi họ, Thư Dư đã không để các NPC làm việc vô ích một chút nào, hết người này đến người khác, tiếng kêu vang vọng khắp tòa nhà, khi cuối cùng lúc cô đi ra ngoài, cô suýt chút nữa đã ôm lấy cổ Phó Tây Từ, ngay cả cơ thể cũng muốn đeo lên cả người anh.
 
Lúc hai người đi ra ngoài, NPC ở trong tổ nội bộ ồn ào tán gẫu.
 
【Liệu chúng ta dọa bà chủ sợ đến mất thần sắc tái xanh như thế có bị trừ lương không? 】
 
【Tôi cũng muốn hỏi. 】
 
【[Muốn hỏi +1. 】
 
"..."
 
【Tôi muốn hỏi bị ông chủ hù thì có được tính lương thêm không, trái tim tôi đã bị đóng băng nghiêm trọng. 】
 
【1】
 
【10086】
 
Khoảnh khắc bước ra khỏi nhà ma, Thư Dư đã hạ quyết tâm, cả đời này tuyệt đối sẽ không bước nửa bước vào cái nơi như thế này lần nữa.
 
Nhưng trải nghiệm sau khi chơi vẫn rất tốt, dù sao trải nghiệm cũng khó, sau khi vượt qua sẽ thấy thực sự khá thú vị.
 
Thú vị và mới lạ.
 
Sau hơn 1 tiếng đồng hồ, cả hai đã chơi gần hết khu vui chơi, thứ còn lại chính là Vòng đu quay, nơi check-in nghỉ dưỡng của cặp đôi.
 
Thư Dư vào phòng tắm trang điểm lại, dặm lại toàn bộ lớp trang điểm vừa bị trôi sạch sẽ ở nhà ma, cô yên tâm khi xác định mình vẫn xinh đẹp như trước khi đến đây.
 
Ban nãy ở trong khu nhà ma cô vẫn chưa có cơ hội để thể hiện, cô vẫn còn một tuyệt chiêu chưa dùng.
 
Sau khi hai người vào buồng lái, nhân viên đã khóa cửa buồng lái.
 
Buồng lái của họ từ từ nâng lên, và có thể nhìn thấy cảnh đêm của toàn bộ công viên giải trí và thậm chí cả thành phố, ánh đèn sáng rực rỡ như một dải ngân hà đang sụp đổ.
 
Thư Dư và Phó Tây Từ ngồi đối diện nhau, sau khi ngắm cảnh đêm dưới chân, cô liền lén nhìn người đối diện, vừa vặn bắt gặp anh đang nhìn mình.
 
Cô cong môi cười, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo không che giấu, "Bị bắt quả tang rồi nha, nếu thú tội thì khoan dung, nếu chống cự thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, nói đi."
 
“Nói cái gì?” Phó Tây Từ hỏi.

 
"Nói thật đi, vừa rồi anh nhìn lén em!" Thư Dư hừ một tiếng.
 
Phó Tây Từ gật đầu, chân thành trả lời: "Ừm, anh đang nhìn trộm em."
 
Anh là như vậy, chưa bao giờ biết vòng vo, chỉ biết đánh thẳng, trước kia Thư Dư cảm thấy anh quá thẳng, căn bản là một người có thù với việc nói chuyện phiếm.
 
Nhưng bây giờ, dường như có sự khác biệt, tai cô nóng lên, thậm chí lời thoại đã tập nói lại cũng không nói được.
 
A, tại sao người đàn ông này lại như thế chứ?
 
Thư Dư khó chịu, nhưng cũng cảm thấy mình không thể thua, vì vậy mím môi dưới, cố gắng lấy lại một chút lập trường.
 
 “Chuyện lúc nhỏ em lừa anh,” Phó Tây Từ đột nhiên nói, lại nhắc lại chuyện cũ, “Anh hỏi mẹ anh, bà nói lúc đó em rơi xuống nước, trên mặt đầm đìa nước mắt và nước mũi."
 
 “Vớ vẩn!” Làm sao có thể nước mắt, nước mũi?
 
Lúc nhỏ cô chính là một nàng tiên, đó rõ ràng... rõ ràng gọi là hoa lê gặp mưa.
 
Phó Tây Từ nhếch môi, "Anh nhắc nhở em vạt áo của em chưa có kéo xuống, mà em lại khóc giống như thể là anh bắt nạt em vậy, tiểu cô nương yếu ớt như vậy, khóc rất lớn."
 
Thư Dư tức giận không làm gì được, cảnh cáo anh bằng ánh mắt như muốn nói rằng nếu còn tiếp tục, cô thực sự sẽ cân nhắc việc g iết chết anh.
 
Nhưng ánh mắt cảnh cáo không có hiệu quả, Phó Tây Từ tiếp tục nói: "Bọn họ nói sau này để anh cưới em, nhưng anh nói em rất biết khóc, cho nên anh không muốn."
 
“Thế bây giờ không phải em đã gả cho anh hả!” Giọng nói của Thư Dư như thể có thù tất báo.
 
Nó là kiểu mức độ giết kẻ thù một nghìn, tự hại mình tám trăm.
 
Anh dừng một chút, cười nói: "Đúng vậy, nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, thì lúc đó anh đã muốn rồi."
 
Đó là tình yêu kẹo ngọt.*
 
Trái tim nháo nhào vừa rồi của Thư Dư đã bị câu nói này làm dịu đi, lập tức bình tĩnh lại, lúng túng nói: “Anh cái người này, sao lúc nào anh cũng nói mấy lời ép tim vậy!
 
Dù không đến mức quyết định cuộc hôn nhân chỉ vì một trò đùa trẻ con, nhưng nếu như ngay từ đầu họ được ba mẹ định hôn từ nhỏ thì mọi chuyện sau này sẽ khác sao?
 
Không biết có phải là bởi vì bóng tối buổi đêm hay không, Thư Dư luôn cảm thấy ánh mắt của anh đêm nay trở nên ôn nhu một cách lạ thường, hoàn toàn khác với lúc mới kết hôn.
 
“Vậy em có thể sẽ không nguyện ý gả cho anh.” Cô làm vẻ mặt đắc ý nói.
 
Phó Tây Từ hỏi: "Vậy em muốn kết hôn với ai?"
 
“Muốn biết à, vậy lại đây em nói cho anh nghe.” Thư Dưhai tay chống lên trên ghế, cứ như vậy nhìn anh.
 
Phó Tây Từ đứng dậy và đi tới.
 
Thư Dư cúi người ngửi được mùi hương thoang thoảng của cây linh sam, cô áp môi vào tai anh thì thầm: “Đương nhiên là anh.”
 
Cô đã nhìn thấy yết hầu của anh trượt lên xuống, điều này đã tố cáo tâm trạng đang căng thẳng hiện tại của anh.
 
Thư Dư giống như tiểu yêu tinh đã thành công, ậm ừ nói: "Ay ya, anh thảm quá rồi, rơi vào lưới tình của em rồi!"
 
*SAN trong tiếng anh là Sanity point có nghĩa là độ minh mẫn.
 
*NPC: người làm công việc kích động khung cảnh ở một nơi nào đó lên, cụ thể trong tình huống chương này thì NPC là người dọa ma.
 
*Ý chỉ tình yêu mà nam nữ chính được ba mẹ định đoạt từ nhỏ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play