Sau khi giữ một khoảng cách nhất định với anh, nhiệt độ trong chăn giảm xuống rất nhiều, Thư Dư cũng coi như là đã thực sự sống lại.
 
Phó Tây Từ bị đẩy sang một bên, ngược lại cũng không nhích sang lại, giữ khoảng cách với cô, một cánh tay vẫn đặt dưới đầu cô, không có ý định lấy ra.
 
Tuy rằng cánh tay anh toàn xương, đầu có chút chật, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi, cũng coi như để mặc anh đi.
 
Thư Dư quay đầu, không cách nào để đi vào trạng thái ngủ, nên cô nói chuyện hai ván game ban nãy với anh, "Anh chưa từng chơi qua, làm sao có thể sử dụng kỹ năng thành thạo như vậy?"
 
 “Là em nói đó, chơi dần tự khắc có kĩ năng.” Phó Tây Từ đáp.
 
"Ồ," dù sao cũng là chỉ số thông minh cao, kỹ năng nhìn thoáng qua là có thể giải thích được.
 
Thư Dư cũng coi như đã được trải nghiệm một lần cuộc sống của Phó Tây Từ, cô chỉ có thể miêu tả nó bằng bốn từ là khổ tận cam lai. Cô đột nhiên cảm thấy Phó Tây Từ có chút đau khổ, sau này cô sẽ đối xử với anh tốt hơn một chút.
 
“Sau này nếu anh có thời gian,em dẫn anh đi chơi game.” Nói xong liền nhớ đến trận chiến bi thảm của cô trong game, cô vội vàng sửa lại: “Không đúng, phải là anh dẫn em đánh game.”
 
Phó Tây Từ trong bóng tối nhìn cô, trầm giọng nói: "Được."
 
Đồng thời với việc sản xuất quần áo may sẵn, Thư Dư bắt đầu lên kế hoạch cho buổi trình diễn.
 
Buổi biểu diễn sẽ được tổ chức tại sân vận động ở trung tâm thành phố và nhà thiết kế nước ngoài Alma sẽ phụ trách.
 
Alma muốn sử dụng thiên hà làm chủ đề, đồng thời muốn tạo ra cảm giác huyền ảo và bí ẩn, phù hợp với ý tưởng thiết kế của sản phẩm đồng thương hiệu này.
 
Mấy ngày nay Thư Dư tiếp xúc với đủ loại người, cô cũng hoàn thiện được năng lực gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nên cô rất thuận lợi trong việc sắp xếp mọi chuyện.
 
Lễ hội thất tịch hôm nay, đường phố và cửa hàng đã bắt đầu có không khí sớm.
 
Thậm chí, người trợ lý còn hỏi liệu cô có muốn hoãn lịch trình hôm nay để dành thời gian tổ chức ngày lễ thất tịch hay không.
 
Thư Dư không chút do dự, "Không cần, chị không chơi lễ.”
 
“Chị không đi  chơi ngày Thất tịch với Phó tổng sao?” Trợ lý ở bên cạnh cô đã lâu, ở cùng cô còn thoải mái hơn cấp dưới bình thường.
 
"Không chơi.”
 
Trước đây cô cũng từng có hoài nghi như vậy, cho rằng hai người tuy kết hôn dưới nền tảng không chút tình cảm nào,  có cần phải trải qua những hình thức này, cùng nhau trải qua mấy ngày đặc biệt hay không.
 
Nhưng vào ngày lễ tình nhân hay ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của họ, anh đều luôn vắng mặt. Nếu không phải ở thành phố khác thì sẽ là ở bên kia đại dương, điện thoại bặt vô âm tính, dần dần Thư Dư cũng tự hiểu giữa bọn họ không cần phải trải qua bất cứ ngày lễ nào cùng nhau cả.
 
Đó chẳng qua chỉ là mối quan hệ bạn cộng tác, các yêu cầu không nên quá cao.
 
Địa điểm đã bắt đầu được trang trí, và có rất nhiều người từ mọi tầng lớp xã hội.
 
Thư Dư vẫn nhìn thấy một cô gái quen thuộc trong số những người này, cô ấy là trợ lý của Tống Sơ Hi, mặc dù ăn mặc giản dị nhất có thể nhưng cô ấy vẫn bị nhận ra.

 
Cô thẳng thừng lôi người ra ngoài.
 
Cô gái vẫn muốn đi chơi, cô ấy thẳng thừng nói rằng mình không biết Tống Sơ Hi, sau khi bị lộ lại bắt đầu khóc lóc thảm thiết: "Tôi trước kia từng là trợ lý của Tống tiểu thư, nhưng tôi làm được vài tháng là bị sa thải rồi. Cô cũng biết  tính tình của cô ta rất không tốt, đối với cấp dưới như bọn tôi càng sẽ không tốt như vậy, ta chỉ là làm việc kiếm sống chứ không hề có ý gì khác.”
 
"Người nhà của tôi bệnh tật, hiện tại đều là do tôi kiếm tiền. Nếu không có thu nhập tài chính, gia đình chúng tôi sẽ coi như xong luôn. Cô có thể nào châm chước cho tôi một chút không, tôi nhất định sẽ làm việc chân chính, không gây phiền phức cho cô đâu.”
 
"..."
 
Thư Dư hỏi: "Nếu Tống Sơ Hi tìm cô thì sao?"
 
 “Tôi với cô ta không còn quan hệ gì nữa, tôi hiện tại sẽ làm việc cho cô thôi.” Trợ lý vẻ mặt thành khẩn nói.
 
Thư Dư do dự một chút, còn chưa kịp trả lời, Phó Tây Từ vừa mới gọi điện thoại tới, cô giơ tay làm động tác tạm dừng.
 
Mấy ngày nay anh gọi điện rất nhiều, ban đầu cô còn ngạc nhiên nhưng dần dần cũng đã bắt đầu làm quen với chuyện này.
 
Mỗi cuộc điện thoại là một loạt các câu hỏi phổ biến kiểu như ‘Anh đến đón em’, ‘Khi nào em tan làm’, ‘Cùng đi ăn cơm với nhau nhé’, và cô sẽ theo lẽ thường mà trả lời lại là ‘Không cần’, ‘Không biết’, và ‘Không được’. Đối thoại rất đơn giản, chỉ cần dăm ba câu là có thể kết thúc được.
 
Cô nghĩ lần này cũng vậy.
 
“Phó tổng có chỉ thị gì?" Thư Dư hỏi.
 
Giọng nói trầm ấm thường ngày của anh vang lên ở đầu bên kia điện thoại, "Anh là đến để báo cáo."
 
"Ừm?"
 
"Chiều nay có một buổi tiệc tối, họ đều là đàn ông. Trong đó có một người mà em biết, Tống Minh Dương." Giọng điệu của Phó Tây Từ rất nghiêm túc, quả thật là người có trí tuệ nhân tạo mà.
 
Thư Dư: "...?"
 
Cô cảm thấy khó hiểu, tại sao sau ăn cơm cùng Tống Minh Dương lại đi báo cáo với cô làm gì nhỉ.
 
Một mình Thư Dư ráng tiêu hóa nó, và nghiêm túc đề nghị, "Đi cùng đàn ông thì không cần báo cáo cho em.”
 
“Đi cùng đàn ông thì tại sao lại không thể báo cáo cho em?” Anh hỏi ngược lại.
 
Câu này ngược lại phải để hỏi cho cô chứ, cô nhớ tới lúc sắp kết hôn, khi nói về các điều kiện khác nhau của Phó Tây Từ với Thư Dư, phản ứng đầu tiên của cô là "Bạn có chắc là anh ấy không thích đàn ông không?"
 
Thư Dư sửng sốt một chút, cô bây giờ thật sự cảm thấy không chắc lắm, bây giờ lại nhắc đến vấn đề này khiến nó càng trở nên kì lạ.
 
“Sai rồi, nhất định phải báo cáo.” Dù sao giới tính cũng không thể quá chặt chẽ.
 
Trợ lý cũ của Tống Sơ Hi im lặng nghe cuộc gọi của cô, sau khi phân tích thì biết rằng người đang nói chuyện với cô là chồng của cô Phó Tây Từ, quan hệ tình cảm giữa hai người họ rấtbình thường, cô nên rất quan tâm đ ến hình ảnh của mình trong trước mặt chồng chứ.
 
Cựu trợ lý bắt đầu hành động lắc vai khóc lóc, thanh âm cũng không hề nhỏ: "Thư tổng, xin bỏ qua cho tôi, tôi chỉ là một người bình thường nuôi sống gia đình, nếu mà cô sa thải tôi, gia đình chúng tôi tháng tới sẽ bị phải ngủ ngoài đường mất thôi.”
 

"Tôi cũng có một người em trai đang học trung học cơ sở. Tôi trả học phí và chi phí sinh hoạt cho nó. Tôi mà không có việc làm thì ngay cả chuyện đi học của thằng bé cũng sẽ không còn mất.”
 
“Cô là người có tiền, tôi biết cô không thể hiểu được hạng người thấp hèn như chúng tôi làm việc vất vả như thế nào, nhưng chỉ cần cô bố thí, búng tay một cái, cũng đủ để tôi sống sót."
 
"..."
 
Phó Tây Từ cũng nghe thấy giọng nói ở bên này, và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
 
Ban đầu Thư Dư  còn do dự, cô không muốn nghĩ xấu cho người ta, nhưng mấy câu nói này của cô gái này đã đặt cô lên vị trí tế sống về đạo đức, như thể cô không thay đổi lời nói thì cô sẽ là kẻ xấu xa vậy.
 
Cô có lý khi nghi ngờ rằng cô gái này cố ý làm trò này trước mặt Phó Tây Từ, để khiến cô phải vì thể diện và hình ảnh của chính mình mà dịu đi.
 
"Không có chuyện gì nghiêm trọng. Ở bên chương trình nhận một cô gái từng là trợ lý cũ của Tống Sơ Hi. Em để cô ấy đi."
 
Trợ lý cũ cắn môi, cụp mắt, vẻ mặt đáng thương, vẫn với vẻ khẩn cầu như cũ.
 
Phó Tây Từ: "Em định giải quyết như thế nào?"
 
Thư Dư nhìn trợ lý cũ và nói: "Căn cứ theo hợp đồng, bị sa thải nên nhận được bao nhiêu thì trả bao nhiêu thôi.”
 
"Ừm," Phó Tây Từ không có hứng thú với việc sa thải bất cứ ai, anh nói, "Sau khi kết thúc anh đến đón em.”
 
"Ừm."
 
Cựu trợ lý ngước mắt lên không thể tin được.
 
Thư Dư cúp điện thoại, nhìn cô một cái, nghiêm mặt nói: "Cô cũng nghe rồi, nói gì cũng vô ích."
 
Ở phía bên kia, câu lạc bộ tư nhân.
 
Kể từ lần trước chia tay không vui, Tống Minh Dương năm lần bảy lượt ra mặt, vẫn là lấy lí do tụ tập bạn bè, Phó Tây Từ mới nể mặt mà xuất hiện.
 
Khi thấy Phó Tây Từ gọi điện thoại, anh ấy vốn nghĩ là liên quan đến công việc nên không để ý lắm.
 
Cho đến khi nghe anh nói câu đầu tiên: "Anh báo cáo."
 
Báo cáo, báo cáo cái gì và báo cáo với ai?
 
Tống Minh Dương quay đầu nhìn anh như giữa ban ngày mà gặp ma, tiếp tục nói mà mặt không chút thay đổi, Tống Minh Dương mới ý thức được báo cáo là cùng bọn họ ăn tối, báo cáo với vợ mình là Thư Dư.
 
Tống Minh Dương: "..."
 
Sự việc không phức tạp, nhưng nó kỳ lạ.
 
Từ khi nào Phó Tây Từ trở thành một người chịu chế độ bị vợ quản nghiêm khắc, phải báo cáo với vợ mọi thứ?

 
Tống Minh Dương không phải là người duy nhất kinh ngạc, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, vài cặp mắt nhìn nhau, sau khi đọc được sự kinh ngạc y đúc từ ánh mắt lẫn nhau, anh xác định không chỉ có mỗi mình mình nghe thấy ảo giác.
 
Phó Tây Từ cất điện thoại đi, vẻ mặt lạnh lùng, "Kết thúc sớm đi, tôi phải đi đón bà xã tôi.”
 
Tống Minh Dương cảm thấy rằng thế giới đã trở nên kỳ diệu hơn nhiều.
 
Quen biết nhau cả mấy chục năm, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình hoàn toàn không biết gì về Phó Tây Từ, hôm nay là lễ thất tịch, mà lại giống như ngày cá tháng tư.
 
Ừm, lễ thất tịch.
 
Tống Minh Dương sực tỉnh, khẽ cười và nói đùa: "Tôi biết rồi, Phó tổng đây là đang gấp gáp về chơi lễ thất tịch với vợ.”
 
“Như này tôi cũng có thể hiểu được. Phụ nữ chỉ thích loại ngày lễ phù phiếm này, còn phải yêu cầu cậu lãng mạn, quà cũng phải có ý nghĩa mới có giá trị."
 
"Mà ngày lễ thì chẳng hề ít. Ngày lễ tình nhân thì có hai cái. Còn có Ngày của nữ thần và Ngày của Phụ nữ. Còn có sinh nhật và các ngày kỷ niệm khác nhau. Tôi mệt mỏi quá."
 
"..."
 
Những người đàn ông có mặt ở đây đều đã được trải nghiệm một cách sâu sắc nên nhân cơ hội này để phàn nàn.
 
“Là tôi muốn ăn lễ, Tiểu Thư không biết.” Trước đâyanh không thèm để ý, cũng chưa từng làm qua, Thư Dư cũng không muốn nhắc tới, cho nên cũng không để trong lòng.
 
Những lời phàn nàn đột ngột dừng lại, những ánh mắt thông cảm ban đầu trở nên phức tạp, như thể chưa từng thấy ai lại nguyện ý nhảy vào hố lửa.
 
Tống Minh Dương phát huy hết chỉ số EQ cao của mình, "Cũng khá tốt, cho vợ mình một chút bất ngờ, chỉ khi vợ mình vui vẻ thì mới có thể sống thoải mái."
 
EQ thấp: Nếu cậu bị bắt nạt thì hãy nháy mắt ra hiệu cho anh em giải cứu cậu nhé.
 
Phó Tây Từ mặc kệ sự trêu chọc của họ, anh không bao giờ quan tâm đ ến ánh mắt của người khác. Khi đến giờ, anh không chậm trễ một giây nào, anh đứng dậy và rời đi trước.
 
Sau khi rời đi, trong phòng riêng sững sờ, yên tĩnh hồi lâu.
 
Vẫn là một người nhanh trí nhất, xấu tính nhất lên tiếng trước: “Các cậu nói xem có phải Phó tổng chúng ta bị mê hoặc rồi không?”
 
Khi Thư Dư ra khỏi phòng tập thể dục, xe của Phó Tây Từ đã đợi sẵn bên đường, anh đang đứng đợi bên đường, dáng người cao lớn có thể so sánh với một người mẫu nam. Anh cứ đứng đó, chụp đại một bức ảnh cũng có thể lấy làm poster được.
 
Thật đáng tiếc khi đẳng cấp của con Bentley không cần quảng cáo nữa.
 
Trợ lý đến chào hỏi và rời đi trước.
 
Khi cô chuẩn bị lên xe, Phó Tây Từ ra hiệu ở cốp xe, cô nghi ngờ đi tới, nhìn cốp xe từng chút một được mở ra, để lộ ra một bó hoa hồng trong cốp.
 
Dưới ánh sáng vàng rực rỡ của chiếc bóng đèn nhỏ trong cốp xe, đẹp lạ thường.
 
Màu đỏ luôn mang đến cho người ta cảm giác tác động mạnh mẽ nhất, Thư Dư không phủ nhận điều đó, mặc dù cô luôn cho rằng hoa hồng rất lòe loẹt nhưng khi đến lượt mình, những bông hồng trong đóa lại khiến cô vô thức che miệng.
 
Không có chút cảm giác gì căn bản là không thể nào.
 
Ha ha ha, đẹp quá đi mất thôi.
 
Cô quay đầu nhìn Phó Tây Từ, "Tặng cho em sao?”
 
 “Thích không?” Phó Tây Từ hỏi.

 
Thư Dư gật đầu, không biết làm thế nào anh đột nhiên nhận ra ngày lễ thất tịch là phải tặng hoa nữa.
 
Cô chưa kịp hỏi thêm câu nào, anh đã lấy từ trong hộp trang sức nhung ra một sợi dây chuyền như ảo thuật, trên sợi dây chuyền bạch kim mỏng là một viên kim cương màu hồng mài giác, không có màu loang lổ, độ tinh khiết cao, dù cô không có kiến thức sâu rộng về kim cương những vẫn có thể biết rằng kết cấu như vậy sẽ có giá trị không hề nhỏ.
 
“Vẫn là nên coi vật này như vật gia truyền của chúng ta đi.” Phó Tây Từ đeo nó cho cô, khi chạm vào da nó mang đến một cảm giác lành lạnh.
 
Thư Dư chợt nhớ đến đêm đó cô uống quá chén, kêu ca muốn dùng sợi dây chuyền kia làm bảo vật gia truyền, bây giờ đặt lên so sánh với nhau, quả thật không cùng đẳng cấp.
 
Một lần nhớ lại là một lần cô cảm thấy mất mặt.
 
“Ngày lễ vui vẻ.” Phó Tây Từ nói, anh sẽ không nói những lời yêu thương hoa mỹ.
 
Trận đại chiến bất ngờ này khiến Thư Dư cảm thấy căng thẳng, bởi vì cô đã ngầm coi như giữa hai người sẽ không ăn lễ gì cả, nên cũng không chuẩn bị gì.
 
Cô khẽ chớp mắt, "Nhưng em không có chuẩn bị quà cho anh."
 
Sau khi nói xong, Thư Dư đã hối hận, bởi vì cô thực sự sợ rằng anh sẽ nói "em là món quà quý giá nhất của anh", nhưng may mắn thay Phó Tây Từ đã không làm vậy.
 
Anh chỉ ôm cô ngồi ở khoang phía sau, lúc đầu cô có chút ngượng ngùng, nhưng sau khi nhìn anh lùi lại hai bước, cô mới nhận ra, mỉm cười với anh.
 
Bối cảnh sau lưng là hoa hồng tinh tế, hoa đủ rực rỡ nhưng người còn tuyệt hơn cả hoa.
 
Phó Tây Từ dùng điện thoại di động chụp ảnh, giơ tay nói: "Anh nhận được rồi.”
 
Anh đến ôm cô xuống xe, mùi cây linh sam lấn át hương hoa nồng nàn, đầu óc cô nhất thời trở nên rối bời.
 
Cảm giác này khiến miệng cô khô khốc.
 
Sau đó, cả hai không về thẳng nhà mà đến nhà hàng anh đặt trước để ăn tối.
 
Bởi vì là ngày lễ thất tịch nên hầu hết những người ăn trong nhà hàng đều là những cặp đôi đang yêu nhau, và ngay cả âm nhạc được chơi trong nhà hàng cũng là những giai điệu ngọt ngào và êm dịu.
 
Tâm trí rối bời của Thư Dư không khá hơn chút nào, cả đêm cô cứ cảm thấy bồn chồn.
 
Có gì đó không đúng, có gì đó thực sự không đúng lắm.
 
Cô nghĩ đến hành vi bất thường của Phó Tây Từ trong khoảng thời gian này, có một số chuyện liên quan đến anh mà trước đây anh tuyệt đoois sẽ không làm, nhưng bây giờ anh không chỉ làm mà còn làm rất tốt.
 
Sau bữa tối, Thư Dư vào nhà vệ sinh trang điểm lại, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, nhìn chằm chằm trang web đó hồi lâu, càng thêm hoảng hốt, cuối cùng cũng không thèm để ý nữa, cô tô son rồi đi thẳng ra ngoài.
 
Lúc về, Phó Tây Từ tự mình lái xe, anh cho tài xế tan làm sớm.
 
Trên đường quay về, anh cũng không còn chữ quý như vàng nữa, chủ động tìm đề tài, chỉ là trong lòng Thư Dư còn có chuyện khác giấu giếm, hiển nhiên không tập trung nên luôn trả lời rất ngắn gọn.
 
Khi về đến nhà, cô không thể kìm nén được nữa.
 
Thư Dư không có xuống xe ngay lập tức, mà là đột nhiên quay đầu lại, nhìn ánh mắt của Phó Tây Từ rồi hỏi: "Anh làm cái gì có lỗi em hay sao vậy?"
 
Cô đã tìm kiếm trên mạng, khi mà chồng làm chuyện gì bất thường, rất có thể đó là tâm lý bù đắp khi làm điều gì đó sai trái.
 
Nói xong, cô hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nặng nề "Không sao cả, anh nói đi, em có thể chịu được.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play