Xung quanh xuất hiện càng ngày càng nhiều ánh mắt kỳ quái, sau quan sát tướng mạo của Thư Dư xong lại nhìn sang Phó Tây Từ, nhìn tới nhìn lui, trên trán hiện lên cùng một tia ngờ vực.
 
"Đúng vậy, một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao lại không muốn có con với cô ấy chứ?"
 
“Người anh em, con mắt của anh dù ít dù nhiều gì cũng có tí vấn đề đấy.”
 
“Sống trong phúc mà lại không biết phúc.”
 
“Đúng là không biết tốt xấu."
 
        "..."
 
Hàng chục cặp mắt, nếu đó là vũ khí sát thương thì toàn thân anh có lẽ phải đầy lỗ hổng.
 
Sắc mặt cuẩ Phó Tây Từ tương đối bình tĩnh, giải thích nói: "Xin lỗi, uống say rồi.”
 
Tuy rằng anh cũng không biết làm sao có thể mới uống một chai bia mà đã say đến như vậy, nhưng ánh mắt của Thư Dư trở nên không rõ ràng, quả thực là say rồi.
 
Phó Tây Từ theo bản năng muốn gọi điện thoại di động cho tài xế đến đón mình, còn chưa mở khóa đã nghe thấy tiếng chai thủy tinh vỡ vụn, chai bia bị Thư Dư chạm vào vỡ tan tành trên mặt đất. 
 
Cô nhìn chằm chằm xuống đất, bước tiếp theo sắp tự mình nhặt chiếc chai vỡ.
 
"Đừng đụng."
 
Phó Tây Từđặt điện thoại di động xuống, anh bước qua để đỡ cô.
 
“Anh như vậy là đang muốn hung dữ với em sao?” Thư Dư bị cánh tay anh giữ chặt không thể nhúc nhích, cô cau mày, giống như muốn cùng anh tính sổ, “Phó Tây Từ, anh không muốn sinh con với em cũng thôi đi, giờ còn muốn hung dữ với em hả?”
 
“Anh không có hung dữ với em.”
 
“Anh còn nói không có hung dữ với em, vậy sao anh còn nghiêm mặt làm gì hả?"
 
Phó Tây Từ: "..."
 
Nói xong, cô liền tỉnh táo lại, "Xin lỗi nhé, em quên mất, lúc nào mà anh chả nghiêm mặt."
 
Phó Tây Từ: "..."
 
Say thật hay giả say hả?
 
Lúc này ông chủ cầm chổi đi ra quét sạch cặn bã thủy tinh.
 
 “Cảm ơn.” Phó Tây Từ nói.
 
Ông chủ cười đắc ý, "Không sao cả, cậu cứ nói chuyện với bà xã của mình đi nhé, chuyện sinh con này là chuyện lớn lắm đấy, không thể để bà xã mình chịu uất ức như vậy được đâu.”
 
"..."
 
“Anh kéo em đau quá,” Thư Dư giật giật tay, thoát ra, dùng hai tay nắm lấy quần áo của anh, mặt đối mặt nhìn anh, trong đôi mắt mơ hồ, nhìn ai cũng giống như là yêu sâu đậm như biển lớn.

 
Nhưng Phó Tây Từ đã tận tâm ngồi lột tôm cho cô, không uống rượu và tỉnh táo hơn bất kỳ ai khác.
 
Tình sâu như biển lớn là giả, vô tâm là thật.
 
Thư Dư kiều mị nói: "Có bao giờ anh cảm thấy anh thật sự quá đáng không, đã nói rõ là sẽ sinh con, anh đã đồng ý rồi mà, anh lại nói không sinh thì không sinh, hiện tại em cảm thấy mình chính là một người đồng vợ bị lừa cưới!"
 
"Vợ cái gì chứ?"
 
Phó Tây Từkhông hiểu.
 
Khán giả nhiệt tình bên cạnh giải thích: “Đồng vợ chính là nam đồng tính cười vợ về để giấu đầu lòi đuôi cho cả thế giới thấy.”
 
Nói xong, lại liếc mắt nhìn Phó Tây Từ như để tìm bằng chứng, bỗng trong phút chốc như thể đã có thể giải thích hết, thoạt nhìn thật sự không giống người.
 
"..."
 
Số lần Phó Tây Từim lặng, tối nay đặc biệt nhiều.
 
“Không phải không sinh, chỉ là không phải bây giờ.” Anh nói được nửa câu liền cảm thấy cô lại sẽ nói anh nghiêm mặt, hung dữ với cô, nửa câu sau rõ ràng đã chậm lại rất nhiều.
 
"Nhưng cũng đến lúc rồi, nếu tháng này không sinh thì phải đợi tháng sau."
 
Cả khuôn mặt của Thư Dư đều nhăn lại, khuôn mặt đỏ bừng, môi cũng đỏ bừng, đáng thương không thể tả.
 
Một mảnh trái tim của Phó Tây Từsụp đổ.
 
Anh cúi đầu, lấy trong túi ra hộp vòng cổ đã chuẩn bị từ lâu, đưa cho cô, mở ra, một chiếc vòng tay đột nhiên xuất hiện như có ma lực.
 
Đồ vật xinh đẹp bao giờ cũng đặc biệt bắt mắt, Thư Dư bị phân tán lực chú ý, không nhịn được đi tới cầm lên, cẩn thận nhìn một chút: "Là anh chọn sao?"
 
"Thích không?"
 
Thư Dư gật đầu, đưa tay ra, hoàn toàn quên mất chuyện làm cô uất ức vừa rồi, "Vậy anh đeo vào cho em đi.”
 
Chiếc vòng tay mỏng và có ánh kim loại, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, tinh xảo và đẹp mắt, rất hợp với trang phục hôm nay của cô.
 
Thư Dư lại đưa tay ra chiêm ngưỡng.
 
Lúc này, Phó Tây Từ đã tận dụng thời gian gọi điện cho tài xế và bảo anh ấy trực tiếp lái xe qua đây.
 
Chiếc xe đến rất nhanh.
 
Thanh toán xong, Phó Tây Từ đứng dậy đi tới ôm lấy cô, trước khi chạm vào tay cô, anh lại nhìn cô đưa tay giơ chiếc vòng ra, "Em sẽ giữ nó cẩn thận, sau này nó sẽ là bảo vật gia truyền của chúng ta. "
 
Vẻ mặt đầy nghiêm túc và trịnh trọng của cô.
 
"..."
 
Một chiếc vòng tay, ngược lại cũng không đến nỗi.
 

"Gửi đàn con sau này của em, con gái lớn lên em sẽ tặng cho con bé, con trai thì đến lúc thằng bé kết hôn em sẽ đưa cho nó để tặng vợ!"
 
Trong xe, Thư Dư tương đối thành thật, giống như một con gấu túi nằm trên người Phó Tây Từ, không ngừng lẩm bẩm chuyện sinh con.
 
Khi xe đi được nửa đường, Phó Tây Từ bảo ngừng xe lại.
 
“Trông chừng cô ấy.”
 
Giao việc xong, anh xuống xe đi bộ đến siêu thị cách đó không xa.
 
Thư Dư không có ai để dựa, đành nằm dài bên cửa sổ, háo hức nhìn bóng người đang đi xa dần.
 
Khi Phó Tây Từ quay lại, cô vẫn có biểu cảm như vậy, nhưng khi anh lên xe từ bên kia, cô cũng quay đầu lại.
 
Anh lấy thuốc giải rượu từ trong túi ra, vặn một chai nước đưa cho cô, "Uống vào ngày mai sẽ không đau đầu nữa."
 
Thư Dư ngoan ngoãn nhận lấy và uống cạn.
 
Uống xong người không còn khô khan như trước, yên tâm dựa vào anh cho đến khi về đến nhà.
 
 “Ôm.” Yêu thú kiều diễm đột nhiên xuất hiện, vươn hai tay, không chịu tự mình giẫm lên mặt đất để đi vào.
 
Phó Tây Từ nhìn cô, từ khóe mắt, anh nhận thấy khuôn mặt nghiêng của người lái xe đang cố gắng nhịn cười, anh bất lực nhướng mày, tự mình cõng yêu thú kiều diễm này đi vào trong.
 
Thư Dư ôm cổ anh, khóe mắt liếc nhìn ghế sô pha, trong lòng không biết đang nghĩ gì, cô ghé vào tai anh thì thầm: “Ra ghế sô pha sinh con đi?”
 
Động tác nhấc chân của Phó Tây Từ ngừng lại.
 
Anh cúi đầu nhìn người trong lòng, trong lúc nhất thời không phân biệt được hiện tại vết đỏ trên mặt là do  rượu, hay là do xấu hổ.
 
Người say rượu không biết xấu hổ, dám dùng ánh mắt trong sáng vô tội nhìn anh.
 
Bị trêu chọc hết lần này đến lần khác, Phó Tây Từkhông phải là một vị thánh không gần nữ sắc, lần này anh nghe theo phản ứng bản năng của cơ thể.
 
Lúc thực sự làm điều đó Thư Dư ngược lại cũng không phải là đơn phương độc mã chiến đâu, cô ôm cổ anh r3n rỉ và khóc, phàn nàn rằng không gian trên ghế sô pha quá nhỏ, cô sợ ngã xuống.
 
Làm được một nửa, anh chỉ có thể cõng cô lên lầu.
 
Cái ôm này càng khiến cô khóc dữ dội hơn.
 
Phó Tây Từ hỏi: "Không phải là em muốn sinh em bé hay sao, khóc cái gì chứ?"
 
Thư Dư vùi đầu vào vai anh, không chịu ngẩng đầu lên nữa, giọng nói chì chiếc vẫn không chịu ngừng lại.
 
Công cuộc sinh con này kéo dài đến tận nửa đêm.
 
Trong lúc tắm, Thư Dư mê man nửa tỉnh nửa mê, cô không muốn nhấc cánh tay mỏi nhừ lên nữa, cô nằm trên thành bồn tắm, thầm nghĩ, bảo bối, mẹ hy sinh rất nhiều mới có được con.
 
Khi chìm vào giấc ngủ, Thư Dư hy vọng rằng cô có thể đánh nhanh thắng nhanh. Dù cho cô đang trong những ngày tháng chờ đợi, nhưng khi cô tỉnh dậy và nhìn thấy ba vật dụng kế hoạch hóa gia đình đã qua sử dụng, cô cảm thấy mình như bị lừa bởi một tên đê tiện.

 
Cô không nhớ đêm qua khi uống say có dùng biện pháp phòng tránh hay không, còn ngây thơ nghĩ rằng nó cũng giống như trước đây.
 
Thư Dư ôm chăn chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy Phó Tây Từ từ phòng tắm đi ra, ăn mặc chỉnh tề, một tên ôn nhu cặn bã.
 
“Em phát hiện ra Phó Tây Từ anh chính là một kẻ đại đại nói dối!” Trong đầu cô tràn ngập những suy nghĩ về sự hy sinh của ngày hôm qua là vô ích.
 
Phó Tây Từ thắt cà vạt, trở lại vẻ mặt thờ ơ thường ngày và hỏi: "Anh lại làm sao?"
 
Thư Dư chỉ vào thùng rác xuất hiện món đồ kế hoạch hóa gia đình, giống như đã làm chuyện tày trời: "Đã nói rõ là sẽ sinh con mà?"
 
Lớp học không phải rất tốt sao? Đồng ý sinh con, nhưng anh lại ném "đứa trẻ" vào thùng rác.
 
Càng nhìn càng giận.
 
Cô cảm thấy mình đã bị lừa dối, cô tức giận đến mức không thể nói nên lời.
 
Phó Tây Từ cũng thấy cô thực sự tức giận, khi anh đi tới, giọng điệu dịu đi rất nhiều, "Ý anh là, sau một thời gian nữa rồi hãy có con, đợi đến lúc anh, em đã chuẩn bị sẵn sàng làm ba, làm mẹ.”
 
“Em đã sẵn sàng rồi.”
 
"Còn anh thì sao? Một đứa trẻ không thể sống thiếu ba đúng không?" Phó Tây Từ yên lặng nhìn cô.
 
Thư Dư: "...?"
 
Cô vẫn còn tức giận và không thể suy nghĩ một cách lí trí được.
 
"Anh đang nói cái thứ ngốc nghếch gì vậy? Anh còn trẻ như vậy, mắc gì để con không có ba hả?”
 
"..."
 
Nghĩ đi nghĩ lại, còn có một khả năng khác, cô mím môi dưới, "Nhưng nếu anh nhất quyết không sinh con, em nghĩ những ngày này ở bên nhau thật sự rất khó, sau đó chúng ta sẽ ly..."
Cô còn chưa kịp nói ra hai chữ ly hôn, một bàn tay trực tiếp áp lên mặt cô, cô theo bản năng dùng hai tay nắm lấy cánh tay anh muốn kéo ra, còn chưa cần anh dùng bất cứ lực nào, bản thân cô như con lật đật ngã ì ạch xuống cùng cái chắn.
 
Khi bạn ngã xuống, muốn đứng dậy sẽ rất khó.
 
Phó Tây Từ nhìn động tác chật vật của cô, nhẹ giọng nói: "Ngủ tiếp đi, còn sớm, anh đi làm trước."
 
Nói xong anh xoay người bỏ đi.
 
Thư Dư không thể tin được ngã xuống giường, bị sốc bởi sự thật rằng tên cẩu nam này không nói lại cô liền động thủ.
 
Mặt người dạ thú, ôn nhu cặn bã, hèn hạ không biết xấu hổ...
 
Cô nguyền rủa với tất cả những thành ngữ dùng để chửi rủa mà cô biết, chửi mãi vẫn không cảm thấy bớt giận được.
 
Kể từ đó, Phó Tây Từ liên tục tăng ca, ăn ở tại công ty, trợ lý nhiều lần đến nhà lấy quần áo.
 
Khi Thư Dư hỏi Phó Tây Từ rằng anh thực sự bận rộn hay giả vờ bận rộn, trợ lý liền lấy điện thoại di động ra, đưa cho cô xem qua lịch trình.
 
Lịch trình như vậy, chắc chỉ có trí tuệ nhân tạo mới đỡ được.
 
Nhưng ngày đặc biệt của cô một tháng chỉ có mười ngày, hai ngày nữa sẽ kết thúc, cô cũng không quan tâm anh bận thật hay giả, cho nên cô thẳng thừng nhấc chân đi tìm anh.
 
Trên đường đi, Thư Dư đã ủ cơn tức cả một năm nay, thầm đọc thuộc đi đọc thuộc lại mấy câu thoại của mình, hôm nay nhất định phải dùng lý lẽ để khiến Phó Tây Từ cảm thấy xấu hổ.
 
Người trợ lý cảm nhận được khí chất của bà chủ cao 2,8 mét, nhưng vì tình huống đặc biệt nên vẫn muốn tiến lên giải thích tình hình với Thư Dư.
 
Nhưng cô đã lường trước sẽ có chuyện như này, nhất định là Phó Tây Từ không muốn gặp cô, cho nên mới nhờ trợ lý ngăn lại, ánh mắt lạnh lùng liếc qua: "Không có chuyện của cậu.”

 
Hôm nay là yêu hận tình thù giữa Thư Dư và Phó Tây Từ, không phải là anh chết thì chính là cậu chết.
 
Người trợ lý theo bản năng lùi lại một bước, bị ánh mắt đó làm cho giật mình.
 
Đang lúc anh ngẩn người, Thư Dư đã đi trước mấy bước, tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất không hiểu sao khiến anh nhớ tới tiếng trống trận, đặc biệt uy nghiêm mà khích lệ.
 
Lơ đãng một hồi, Thư Dư đã tới văn phòng, không cần gõ cửa, cô chỉ đẩy cửa đi vào.
 
"Tiểu Thư?"
 
Phó Tây Từ ngước mắt lên và cau mày.
 
Khí thế của Thư Dư đã có từ trước khi cô bước vào tòa nhà văn phòng, điều đó không khó, chỉ cần cô nghĩ về những gì Phó Tây Từđã làm, cô đi thẳng đến trước mặt anh, chống tay lên bàn, nhìn anh với tư thế cao cao tại thượng, bàn về khí thế cô thắng rồi.
 
“Tiểu Thư, anh ở đây.”
 
"Em biết anh rất là bận, em cũng đã xem qua lịch trình của anh, không phải em căn bản không hiểu anh, nhưng anh có hiểu em không? Chính là mười ngày anh chỉ cần về năm ngày là được rồi, như thế mà anh cũng làm không được sao?”
 
"Anh ngày nào cũng tăng ca, cực kì không tốt cho sức khỏe. Anh có biết em lo lắng thế nào không? Anh thì biết cái mông gì, mỗi ngày anh chỉ biết có công việc thôi!"
 
“Giai đoạn cố gắng thụ thai, đàn ông mà thức khuya, hút thuốc và uống rượu sẽ ảnh hưởng đến chất lượng gen của anh ta, vậy thì gen em mà có tốt cũng đâu để làm gì. Thế thì sau này thằng bé chỉ có thể là một mỹ nhân ngu ngốc kế thừa nhan sắc của mẹ nó mà thôi.”
 
"..."
 
May mà cô đã học thuộc lời thoại của mình trước đó, vì vậy lúc này cô nói rất trôi chảy và chính xác, không cho Phó Tây Từ bất kỳ cơ hội nào để phản bác.
 
Điểm trừ duy nhất là lời thoại có hơi nhiều, nói hết một tràng có hơi khô họng.
 
Thư Dư thở ra một hơi dài và hếch cằm lên, làm ra vẻ mặt như thể "Anh có thể nói rồi đấy".
 
Phó Tây Từ cau mày, với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
 
Em mới không sơn đấy, vì vậy khi họ nhìn nhau, cái điệu bộ khí thế này cô vẫn duy trì ổn định.
 
"Thư Dư."
 
Phó Tây Từ im lặng một lúc rồi nói.
 
"Ừm."
 
Thư Dư tức giận đáp.
 
“Cuộc họp video." Phó Tây Từ nói.
 
Dù không nhìn thấy người của vợ anh nhưng họ có thể nghe rõ cuộc nói chuyện vừa rồi của vợ rất cao hứng, bởi vì sự việc quá đột ngột nên anh chưa kịp tắt máy.
 
Cái gì?
 
Thư Dư cảm thấy bàn tay đang đặt bàn của mình trở nên mềm nhũn, tiếp theo là bước chân đi giày cao gót.
 
Cô làm động tác nuốt nước bọt, bình tĩnh vén tóc tai, giọng điệu hống hách đòi hỏi phiền toái đã biến mất mà thay vào đó là giọng nói dịu dàng đến ch ảy nước miếng.
 
“Ông xã ơi anh có mệt không, ông xã em vất vả quá rồi!”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play