Ba ngày sau, Du Thư Lãng chuyển đến căn hộ của Phàn Tiêu.
Cạch! Một bản hợp đồng được đập xuống mặt bàn.
"Đây là cái gì?" Phàn Tiêu vừa hỏi vừa cầm tờ giấy trong tay, đợi nhìn rõ chữ trên giấy, ánh mắt trầm xuống, "Hợp đồng bao dưỡng?"
Bốn chữ này đã thành công làm nhạt đi niềm vui trong mắt Phàn Tiêu vì Du Thư Lãng đến.
"Ý nghĩa của nó là gì?"
"Nghĩa trên mặt chữ." Cảnh xuân tháng Tư đã tươi đẹp, Du Thư Lãng thay một chiếc áo khoác, kiểu dáng cổ điển, chất liệu màu đen, làm cho sắc mặt anh càng thêm tái nhợt.
Phàn Tiêu đặt hợp đồng xuống bàn, đẩy ra xa: "Mối quan hệ giữa chúng ta không phải kiểu này."
"Vậy là mối quan hệ gì?" Du Thư Lãng trong mắt rõ ràng có sự chế nhạo, "Sao hả, cậu còn muốn chơi tôi miễn phí?"
Khuôn mặt anh tuấn của Phàn Tiêu phủ lên một tầng mây đen: "Thư Lãng, em chỉ muốn trở lại như trước đây."
Du Thư Lãng lạnh lùng cười nhạo: "Tôi còn muốn trở lại trước khi quen biết cậu, có thể làm được không?"
Nhìn vào ánh mắt thờ ơ của người đối diện, Phàn Tiêu bỗng cảm thấy cả người như mất hết sức lực, hắn chậm rãi ngồi xuống sofa, khuỷu tay chống đầu gối, chôn mặt vào lòng bàn tay: "Thư Lãng, anh có thể hành hạ em, nhưng đừng dùng cách làm nhục bản thân mình như vậy."
"Không tính là làm nhục." Giọng nói của Du Thư Lãng bình tĩnh, thậm chí không nghe ra giận dữ, chỉ còn lại sự trình bày hợp lý, "Tôi chỉ muốn tính toán với cậu một cách rõ ràng, minh bạch."
Phàn Tiêu lau mặt một cái, bỗng nhiên vươn tay kéo lại hợp đồng: "Được, em ký, nhưng phải đổi thành anh bao dưỡng em."
Ngòi bút ký chạm xuống mặt giấy, vừa mới nhả ra một chấm mực, đã bị Du Thư Lãng ngăn lại.
"Tôi không có tiền cho cậu."
"Không cần." Phàn Tiêu nắm chặt bút, "Anh nấu cơm cho em ăn là được."
Du Thư Lãng rút tay khỏi giấy, thái độ lơ đãng: "Nếu là tôi bao dưỡng cậu," anh lật mí mắt, "Tôi muốn làm cậu."
Mực dưới ngòi bút càng lúc càng nhiều, trước khi hình thành dấu vết dơ bẩn, Phàn Tiêu trả lời.
"Được."
Hắn viết tên mình từng nét một, giống như học sinh nghiêm túc với bài kiểm tra của mình.
Du Thư Lãng nén cảm xúc chưa rõ trong mắt, lấy một điếu son từ hộp thuốc trên bàn, kẹp vào miệng, giọng nói mơ hồ.
"Vậy thì xin mời Phàn tổng đi tắm trước."
Khi Phàn Tiêu trở lại với cơ thể ẩm ướt, trong gạt tàn đã có ba điếu thuốc.
Du Thư Lãng lấy tay quạt đi khói thuốc lượn lờ trước mặt, lạnh lùng nói: "Đến đây, quỳ xuống."
Phàn Tiêu giật mình, nhưng chỉ ngẩn ra một chút, rồi đi đến bên cạnh Du Thư Lãng, quỳ xuống dưới chân anh.
Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu như đang kiểm tra một vật phẩm, ánh mắt đi qua người hắn một lượt, "Chậc" một tiếng, không hài lòng nói: "Đi thay đồ vest đi."
Quần tây ôm sát đôi chân dài thon gọn, áo sơ mi đen mở hai nút áo dưới cổ, lấp ló cơ ngực đầy đặn. Bờ vai rộng, cánh tay chắc khỏe, cơ bắp mơ hồ nổi lên, khiến người đàn ông trước mặt trở nên sang trọng quyền lực nhưng cũng đầy khát khao hoang dã.
Phàn Tiêu bước đến, như một con báo săn điềm tĩnh và thanh lịch.
Sau đó hắn đứng yên nhìn Du Thư Lãng, ánh mắt chứa đựng sự mộ đạo bệnh hoạn. Một đầu gối từ từ quỳ xuống, tiếp theo là đầu gối kia. Dưới ánh đèn mờ ảo, kẻ thượng đẳng luôn đứng trên người khác, dù quỳ gối cũng mang theo ba phần nguy hiểm.
Du Thư Lãng rũ mắt, nhìn người đàn ông vẫn thẳng tắp quỳ trước mặt, đặt tay lên vai hắn, từ từ xoa lên, ngón tay lướt qua cổ họng, bất ngờ nắm lấy cằm hắn.
Giọng nói nhẹ nhàng mỉa mai: "Tất cả đều tốt, ngoại trừ khuôn mặt này, nhìn vào khiến người ta khó chịu."
Anh vốn quen thuộc với căn hộ của Phàn Tiêu, mở ngăn kéo bàn nhỏ bên cạnh ghế sofa, lấy ra một chiếc mặt nạ quỷ dữ.
Đây là kỷ niệm phẩm mà Du Thư Lãng đã mua khi đi du lịch ở Thái Lan và tham gia lễ hội mặt nạ quỷ Lôi Phủ. Cũng chính kỳ nghỉ đó, khi trở về nước, trên con đường hoang vắng gần sân bay, anh đã lái xe đâm vào đuôi xe của Phàn Tiêu.
Giống như số phận an bài, linh hồn quỷ dữ đến từ địa ngục kể từ lúc đó cũng bắt đầu bám theo như hình với bóng.
Vật này, khi hai người còn tốt đẹp, từng được Phàn Tiêu đòi chơi, nhưng hứng thú cũng chỉ duy trì được một lúc, sau đó hắn liền ném nó vào ngăn kéo.
Bây giờ, nửa khuôn mặt quỷ này đeo trên mặt Phàn Tiêu, mặt xanh nanh nhọn, âm trầm đáng sợ.
Nhưng Du Thư Lãng lại tỏ ra hài lòng, vỗ nhẹ sau gáy Phàn Tiêu, rồi nói: "Bú ra cho tôi."
Phàn Tiêu không phải chưa từng làm những chuyện như vậy, ngược lại, hắn say mê mọi cách thức kiểm soát cơ thể Du Thư Lãng.
Nhưng hắn không quen với Du Thư Lãng lạnh lùng như vậy; không quen với việc một mặt bắt mình bú, một mặt chuyển kênh xem ti vi của Du Thư Lãng.
Trong ti vi đang phát chương trình thế giới động vật. Nơi mà cuộc sống của kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu được thể hiện một cách rõ ràng nhất.
Gen thú dữ trong cơ thể bỗng nhiên được đánh thức, một cú nút sâu, mạnh mẽ áp xuống, bất ngờ khiến Du Thư Lãng phát ra một tiếng thở dốc.
Liên tiếp là vài động tác lặp lại, thành công khiến Du Thư Lãng không còn ở trong tình trạng thả lỏng, cơ thể căng thẳng.
Nhưng cũng khiến người ta tức giận, tóc Phàn Tiêu bị Du Thư Lãng túm lấy, trên khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông lộ ra chút ửng đỏ, biểu cảm bị kích thích trở nên tức giận và lúng túng.
"Phục vụ không tốt sao?" Phàn Tiêu đeo mặt nạ quỷ chậm rãi hỏi, đôi môi quyến rũ ướt át, khuôn cằm sắc bén kết hợp với mặt nạ quỷ âm trầm, bất chợt lộ ra vẻ đẹp xâm lược.
"Phục vụ tốt lắm." Du Thư Lãng khàn giọng nói, "Bây giờ lên giường chờ tôi!"
Giường chính của Phàn Tiêu vừa rộng vừa lớn, ga trải giường bằng lụa tơ tằm màu đen, phản chiếu ánh sáng mờ ảo và sâu thẳm, giống như vực sâu dục vọng không có điểm dừng.
Người đàn ông vẫn mặc trang phục chỉnh tề, chỉ là nút áo sơ mi được tháo ra vài cái, cơ bắp rõ ràng, ngay cả dưới ánh sáng mờ ảo cũng đặc biệt chói mắt. Hắn lười biếng tựa nửa người trên giường, kẹp một điếu thuốc giữa ngón tay, tay kia lơi lỏng cầm thắt lưng da, mặt nạ bị vứt bên cạnh, vẫn quỷ dị doạ người.
Phàn Tiêu nhìn Du Thư Lãng đẩy cửa phòng ngủ, nâng giọng hỏi: "Còn đeo mặt nạ không?"
Giọng hắn khàn đục và trầm thấp, rõ ràng đã quá sức trong quá trình vừa rồi.
Du Thư Lãng chậm rãi đi vào phòng ngủ: "Không cần đeo nữa, dù sao thì đeo hay không đeo bản chất cũng như nhau."
Hơi thở của Phàn Tiêu bỗng ngừng lại, vô thức sờ lên ngực, mới lại một lần nữa nhớ ra tượng Phật Tứ Diện của mình đã sớm bị Du Thư Lãng ném vào thùng rác.
Trái tim trống rỗng, lại nhói đau. Hai cảm giác mâu thuẫn này xen kẽ vào nhau, khiến Phàn Tiêu cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.
Hắn từng nghĩ rằng chỉ cần đưa Du Thư Lãng trở lại bên mình là có thể thoát khỏi cảm giác tồi tệ này, nhưng bây giờ, người mà hắn luôn nhớ nhung đang đứng trước mặt, hắn lại càng thêm khổ sở.
"Quần áo thì sao? Em tự cởi hay là anh cởi?" Phàn Tiêu kìm nén sự u ám, cố gắng làm mình trở nên quyến rũ.
Du Thư Lãng đi đến cạnh giường, liếc nhìn bàn tay dài rộng của Phàn Tiêu: "Tự cởi, sau đó nằm sấp trên giường."
Ngón tay dài vẫn kẹp điếu thuốc, Phàn Tiêu chậm rãi cởi bỏ nút áo của mình. Khói thuốc từ từ bay lên, tàn thuốc thỉnh thoảng rơi xuống lồng ngực rộng lớn, kéo theo mùi hoocmon tràn ngập.
Quần áo cuối cùng cũng rơi xuống đất, thân hình cường tráng hiện ra trước mắt Du Thư Lãng.
Phàn Tiêu quay người nằm sấp trên giường, bờ vai tấm lưng rộng lớn dẻo dai giống như sư tử.
Du Thư Lãng hình như chưa bao giờ từ góc độ này ngắm nhìn Phàn Tiêu. Ngay cả khi thực hiện tư thế nhận lấy này, Phàn Tiêu vẫn giữ được vẻ đẹp mạnh mẽ sẵn sàng phát động.
Du Thư Lãng cúi người tiến lên, trên làn da màu lúa mạch săn chắc tròn trịa, anh vỗ mạnh một cái.
"Hạ thấp hông." Anh lạnh lùng ra lệnh.
Hai cơ thể cuối cùng đã sát lại gần nhau, Du Thư Lãng giữ chặt lấy vòng eo săn chắc của Phàn Tiêu.
Không có sự hứng tình và nóng bỏng như sắp chinh phạt, Du Thư Lãng nhìn vào cơ bắp căng thẳng của Phàn Tiêu, cảm thấy bi đát trong lòng.
Người mà anh từng yêu không hề lưỡng lự, người mà anh đã đối xử với tất cả dịu dàng, người mà anh tự nguyện chấp nhận nằm dưới, giờ đây lại đi đến tình cảnh này với anh.
Niềm vui trên giường. Anh và Phàn Tiêu từng rất hòa hợp.
Nhưng bây giờ, giữa chiếc giường không còn niềm vui, chỉ còn lại tổn thương.
Tổn thương và bị tổn thương thực sự đều đau. Trong cuộc làm tình này, Du Thư Lãng nhìn như chiếm được ưu thế, nhưng lại bị thanh kiếm hai lưỡi cắt một vết thương lên trái tim mình.
Vết thương đẫm máu khiến sự mong đợi của Du Thư Lãng nhanh chóng tan biến, cơ thể cũng không còn tràn đầy sức sống.
Vì gần gũi, Phàn Tiêu cảm nhận rõ ràng sự thay đổi này, hắn quay đầu nhìn về phía sau, thấy sự chua xót trong mắt Du Thư Lãng chưa kịp thu lại, và cơn lạnh lẽo nhanh chóng lan tràn.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.
"Tôi thực sự không có hứng thú với cậu, cậu khiến tôi cảm thấy buồn nôn."
Du Thư Lãng rút cơ thể ra, cúi đầu sửa sang lại quần áo, bỏ lỡ ánh mắt càng lúc càng âm trầm của Phàn Tiêu.
"Hôm nay dừng lại ở đây thôi." Du Thư Lãng đi về phía cửa. Nhưng anh chưa nói hết câu, cổ tay đã bị người ta bất ngờ nắm chặt.
"Kim chủ phải có dáng vẻ của một kim chủ." Phàn Tiêu đẹp trai như thần thánh trong bức họa phương Tây, lời nói quỷ mị của hắn quấn lấy Du Thư Lãng, "Làm sao người được bao dưỡng như em có thể để kim chủ ra đi trong tiếc nuối?"
Bất ngờ kéo mạnh, Phàn Tiêu ném Du Thư Lãng lên giường, nhanh chóng đè lên người mà hắm ngày nhớ đêm mong.
"Em sẽ làm cho anh hạnh phúc."
Dứt lời, ngón tay dài kẹp chặt cằm của Du Thư Lãng, Phàn Tiêu cúi xuống hôn mạnh lên môi!
Không có nụ hôn nào tàn bạo và đẫm máu như vậy. Phàn Tiêu gần như đang liều lĩnh bị cắn đứt lưỡi, cố hôn Du Thư Lãng.
Bàn tay di chuyển tự do trên làn da trắng mịn, Phàn Tiêu phải dùng toàn bộ sức lực mới áp chế được Du Thư Lãng dưới thân mình.
Quần áo bị lột ra từng mảnh, vứt bừa bãi trên sàn. Khi Phàn Tiêu cuối cùng cũng đâm vào nơi ấm áp, mọi sự vùng vẫy đều dừng lại...
Du Thư Lãng từ dưới nhìn lên mắt Phàn Tiêu, thấy sự điên cuồng trong đôi mắt dần dần biến mất, từng chút từng chút đổi thành hoảng sợ.
Anh được người đàn ông run rẩy ôm chặt vào lòng, lắng nghe những lời xin lỗi bối rối, đón nhận những nụ hôn vụng về.
"Nhấp nhanh lên, tôi mệt rồi."
Giọng nói lạnh lùng của Du Thư Lãng đã thành công trong việc ngăn chặn lời nói hỗn loạn của Phàn Tiêu.
Họ nhìn nhau rất lâu, Phàn Tiêu thở dài một tiếng, trầm người bắt đầu động tác.
Đây là một cuộc ái ân im lặng và kéo dài. Không có tiếng cười đùa trêu ghẹo của Phàn Tiêu, cũng không có tiếng rên rỉ quyến rũ của Du Thư Lãng.
Du Thư Lãng giống như một con rối, hoàn toàn vô hồn mà để mặc. Phàn Tiêu không cam lòng, lại càng ra sức, hắn hiểu rõ cơ thể này nhất, biết làm thế nào để nó vui vẻ.
Những khoảnh khắc vui sướng ngày xưa, mồ hôi và sự si cuồng trong những phút giây nồng nhiệt, dù lý trí không ngừng kêu gào quên đi, nhưng cơ thể vẫn luôn nhớ kỹ.
Cuối cùng Du Thư Lãng cũng có phản ứng, anh có thể cắn chặt răng, nhưng không thể kiềm chế được giọt nước mắt chậm rãi chảy vào tóc mai....
—-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT