*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gấu Gầy

Rầm! Tông vào đuôi xe!

Khi Du Thư Lãng từ trong hỗn loạn tỉnh táo lại, điện thoại di động dưới chân vẫn đang nhắc nhở: Bạn đã lệch khỏi tuyến đường, xin vui lòng quay đầu ở vị trí thích hợp và đi theo lộ trình.

Anh tháo dây an toàn, cúi xuống nhặt điện thoại, việc duỗi người khiến ngực hơi đau nhẹ, anh ấn tay vào xương, có lẽ không bị thương nặng.

Mở cửa bước xuống xe, làn gió mát buổi sáng ùa đến, Du Thư Lãng nhìn về chiếc xe phía trước bị va chạm, ánh mắt dừng lại, khẽ nhíu mày.

Trúng thưởng rồi, siêu xe.

Bước chân dài tiến về phía trước, anh liếc nhìn bảo hiểm xe đã bị tróc ra rồi nhìn đuôi xe bị lõm vào, trong lòng nhanh chóng đánh giá xem bảo hiểm xe của mình có đủ để bồi thường toàn bộ thiệt hại của siêu xe hay không.

Anh trước nay luôn ổn định về mặt cảm xúc, nhưng hiện giờ cũng cảm thấy hơi bức bối. Tuy nhiên trách nhiệm là của anh, không thể trách ai, chỉ trong vài bước, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất, cũng đã suy nghĩ kỹ về cách xử lý.

Đi đến bên cạnh siêu xe, Du Thư Lãng nhẹ nhàng gõ cửa sổ bên ghế lái. Cửa sổ tối màu chặn tầm nhìn, nắng sớm chiếu vào kính không mang đến vẻ đẹp rực rỡ như tưởng tượng, ngược lại tia sáng khúc xạ còn lạnh lùng cắt qua không khí và đôi mắt ái ngại của Du Thư Lãng.

Cửa sổ không hạ xuống ngay lập tức, tư thế cúi thấp người trong chiều cao một mét tám khiến ngực anh hơi đau. Sự kiềm chế không cho phép anh nhìn vào kính chắn gió phía trước để quan sát tình hình bên trong xe, nhưng anh lại lo lắng người lái xe có thể gặp sự cố do va chạm.

Khi anh lại một lần nữa giơ tay định gõ nhẹ vào kính, cửa xe chậm rãi hạ xuống. Dòng hơi ấm từ bên trong xe tràn ra, gặp gió mát buổi sáng quyện vào nhau, hòa thành một thể.

Khi cửa xe từ từ hạ xuống, Du Thư Lãng nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông. Cảm giác đầu tiên đập vào mắt chính là rất đẹp trai. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sắc nét, làn da không trắng lắm mà có màu lúa mạch nhẹ nhàng, thoạt nhìn vừa trầm ổn lại khỏe mạnh.

Du Thư Lãng hơi giật mình, không phải vì vẻ ngoài xuất sắc ngoài dự đoán của người đàn ông, mà vì trong lòng anh đột nhiên nảy sinh cảm giác không được hài hoà, có hơi bất nhất.

Làm chủ nhiệm văn phòng bốn năm, Du Thư Lãng tự nhận mình có bản lĩnh nhìn người.

Nhưng người trước mắt lại mang đến cho anh cảm giác mâu thuẫn.

Vốn là một khuôn mặt sắc sảo mang tính áp đảo, nhưng lại kết hợp với một đôi mắt dịu dàng.

Người đàn ông có mái tóc rũ che nửa khuôn mày, đôi mắt sâu thẳm, giữa lông mày toát lên vẻ ôn hoà. Mái tóc hắn được cơn gió buổi sáng nhẹ nhàng chải qua, bồng bềnh mềm mại, khiến Du Thư Lãng bất chợt nghĩ đến "thanh phong lãng nguyệt"*.

*(gió mát trăng trong, cảnh đẹp tao nhã.)

Lúc này, người đàn ông trên môi nở nụ cười, ánh mắt khoan dung đoan chính, cười nói: "Chúng ta vừa trải qua một tai nạn xe cộ phải không?"

Du Thư Lãng lúc này mới phản ứng lại, cực kỳ áy náy nói: "Là tôi đã phân tâm khi lái xe, đâm vào đuôi xe của ngài, trách nhiệm thuộc về tôi, vô cùng xin lỗi."

Người đàn ông mở cửa xe bước xuống, vẻ mặt lo lắng: "Anh có bị thương không?"

Chiều cao của người đàn ông khiến Du Thư Lãng hơi ngạc nhiên, vóc dáng của anh không thấp, nhưng người trước mặt còn cao hơn anh nửa cái đầu.

Anh vừa mới đứng cách xe rất gần, để lại không gian cho người đàn ông đặt chân xuống xe không nhiều lắm, vì thế hiện giờ cơ thể của họ chỉ cách nhau một nắm tay, làn da của Du Thư Lãng bị thân nhiệt từ người đàn ông làm cho nóng lên, cảm giác không mấy dễ chịu.

Anh âm thầm lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách xã giao phù hợp giữa hai người, khách khí trả lời: "Tôi không có gì đáng ngại, ngài không sao chứ? Nếu không thoải mái thì nên đến bệnh viện kiểm tra kịp thời."

Người đàn ông thần sắc ôn hoà: "Tôi cũng không bị thương."

"Vậy chúng ta hãy xem xét chiếc xe của ngài đi." Du Thư Lãng khẩn thiết nói, "Tông vào đuôi xe là lỗi của tôi hoàn toàn, tôi sẽ bồi thường tổn thất cho ngài."

"Chiếc xe không quan trọng, quan trọng là không ai bị thương trong sự cố." Người đàn ông không hề tỏ ra bực bội, thậm chí còn nói một cách thông cảm, "Tôi vừa mới trở về nước, còn chưa biết cách xử lý tai nạn giao thông, tôi cần phối hợp với anh thế nào?"

Du Thư Lãng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất người đàn ông trước mặt không phải kiểu người khó chịu. Bởi vì phán đoán sai lầm của mình, anh lại càng thêm áy náy: "Bây giờ tôi phải thông báo cho cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm, để họ đến xác định trách nhiệm và thu thập bằng chứng, điều này có thể sẽ làm trễ nãi một chút thời gian của ngài."

Người đàn ông gật đầu: "Không sao, cũng may cảnh sắc gần đây không tệ."

Du Thư Lãng đưa mắt nhìn quanh, anh đã bỏ lỡ biển báo vì nhận cuộc gọi, nên mới đi nhầm vào con đường làng, lúc này xung quanh toàn là đồng ruộng, không có cảnh đẹp nào đáng nói. Anh thu tầm mắt trở về, nhìn thấy trong mắt người kia ánh sao nhỏ vụn.

Du Thư Lãng cúi đầu mỉm cười, chân thành nói một câu "Cảm ơn".

Gọi điện thoại xong, Du Thư Lãng quay sang xử lý công việc, anh đã kết thúc kỳ nghỉ sớm để trở về nước tham gia hội nghị thúc đẩy dự án được triệu tập khẩn cấp. Từ sáng sớm đã bắt đầu vội vã bắt xe, đi máy bay, chạy đua với thời gian, nhưng bây giờ lại xảy ra tai nạn cách công ty không đến mười lăm km. Nhìn vào hiện tại, việc tham gia hội nghị chắc chắn là không kịp, điều này không khỏi khiến anh cảm thấy chán nản.

"Lạnh lắm không?"

Giọng nói từ xa truyền đến, Du Thư Lãng ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông vừa mới ngắm xong "phong cảnh" bước đến từ từ, dù đi trên đường làng nhưng nét mặt vẫn rất điềm đạm, không hề có vẻ chán ghét, dường như mọi thứ phức tạp trên đời đều không lọt vào mắt.

Du Thư Lãng vì vội vàng nên xuống máy bay không kịp thay đồ, hiện giờ vẫn mặc áo polo cộc tay. Buổi sáng tháng Năm, dù không lạnh mấy nhưng cũng chẳng ấm.

Anh vuốt nhẹ lên cánh tay lộ ra ngoài, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: "Cũng được."

"Có ngại mặc tạm áo khoác của tôi một lát không?"

Người đàn ông cởi chiếc áo khoác dài màu đen trên người, vắt lên cánh tay chờ quyết định của Du Thư Lãng, lịch sự có thừa lại không mạo phạm.

Du Thư Lãng thấy người đàn ông bên trong áo khoác vẫn mặc áo tay dài, sau khi suy nghĩ một chút đã hào phóng nhận lời: "Vậy thì cảm ơn ngài, quần áo của tôi đều ở trong vali, lấy ra quả thật không tiện."

Người đàn ông đặt áo khoác lên vai Du Thư Lãng, chiếc áo khoác rất dài, gần như che kín đến chân anh, hoàn toàn bao bọc lấy cơ thể.

Lúc phủ thêm áo khoác, Du Thư Lãng gần như lập tức hối hận, trên áo còn mang theo thân nhiệt của người kia, cùng với mùi nước hoa hương gỗ nhẹ nhàng, cảm giác kích thích giác quan khiến anh cảm thấy cực kỳ không ổn.

Nhưng mà trả lại thì lại giống như làm màu.

"Phàn Tiêu." Người đàn ông lúc này đưa tay ra, cười nói, "Đừng gọi tôi là 'ngài' nữa, nghe rất áp lực."

Du Thư Lãng kìm nén cảm giác lạ trong lòng, cũng đưa tay ra giới thiệu tên mình: "Du Thư Lãng. Mặc dù nói như vầy trước một tai nạn có vẻ không ổn, nhưng tôi vẫn muốn nói, rất vui được biết anh."

Nụ cười ấm áp một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt người đàn ông, bàn tay nắm lấy nhau hơi siết chặt: "Gặp được anh, tôi cũng rất vui."

Hôm nay nhiều mây, bầu trời lúc sáng lúc tối, ánh nắng lúc này xuyên qua đám mây chiếu thẳng vào người đàn ông, Du Thư Lãng bị ánh sáng phản chiếu từ mặt dây chuyền bằng kim loại trên cổ hắn làm cho nheo mắt lại.

"Đó là Phật Tứ Diện (Phật Bốn Mặt)." Người đàn ông nghiêng người tránh ánh sáng, "Tôi lớn lên ở Thái Lan, đây là vị thần mà chúng tôi thờ phụng."

*Hình ảnh Phật Tứ Diện.



Đợi phản ứng kích thích của mắt dần dần biến mất, Du Thư Lãng mới nhìn rõ mặt dây chuyền không nhỏ kia, khác với Phật Tứ Diện mà anh đã nhìn thấy khi du lịch Thái Lan, khuôn mặt của tượng Phật này không hề từ bi, thậm chí có chút hung tợn.

Anh đúng lúc thu hồi ánh mắt, cười nói: "Có vẻ như chúng ta cùng ngồi một chuyến bay trở về nước, anh cũng nhầm đường à?"

Người đàn ông chưa kịp trả lời, chuông điện thoại của Du Thư Lãng đã reo lên. Anh nhìn thoáng qua màn hình, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút." Anh nói.

Là Lục Trăn. Người yêu của Du Thư Lãng.

Thanh niên vừa tỉnh dậy có hơi làm nũng, còn đang giận dỗi việc Du Thư Lãng bỏ mình về nước trước. Du Thư Lãng tốt tính dỗ dành vài câu, giọng điệu dịu dàng khiến người khác không nỡ trách móc.

Cúp điện thoại, người đàn ông tự động tránh đi lại vòng trở về cười hỏi: "Bạn gái à? Du tiên sinh thật là dịu dàng."

Du Thư Lãng không tỏ ý kiến, nhìn đèn báo nhấp nháy của xe cảnh sát xa xa nói: "Cuối cùng cũng đến."

Sau khi xử lý xong các vấn đề liên quan, Du Thư Lãng và Phàn Tiêu trao đổi thông tin liên lạc, vì công việc khẩn cấp nên anh đã đi trước một bước, xe lăn bánh, trong gương chiếu hậu là hình ảnh người đàn ông cao lớn, tay treo chiếc áo khoác mà anh vừa trả lại, khuôn mặt nhu hoà, nụ cười ấm áp giống như một cơn gió xuân buổi sớm.

Từ túi quần lấy ra hộp thuốc lá, ngón tay thon dài hữu lực rút ra một điếu thuốc, hắn dùng răng cắn và ngậm trong miệng, nhưng chưa châm lửa.

Chiếc áo khoác đắt tiền trong tay bị vứt bừa vào cánh đồng bên cạnh, đôi tay chán ghét vỗ vỗ vào nhau như muốn phủi đi bụi bẩn khó chịu.

Xoay người tựa vào đuôi xe bị tông đến biến dạng, tiếng ấn phím điện thoại vang lên trên đường quê vắng vẻ, tiếp theo là âm thanh chờ đợi cuộc gọi được kết nối, nhưng chỉ sau một tiếng ngắn ngủi, người bên kia đã nhanh chóng bắt máy.

Giọng nói trầm thấp tản mạn vang lên, âm đuôi dài lạnh lẽo không hề ấm áp.

"Hồ A68S57, chiếc Audi màu trắng, đụng vào xe tao."

"Đụng đến mức nào ư?" Người đàn ông giơ tay lên, chiếc đồng hồ quý hiếm trượt xuống cổ tay, "Hắn làm tao tốn mất 38 phút 42 giây."

Ánh nắng bỗng nhiên trở nên chói chang, tượng Phật Tứ Diện sáng vàng rực rỡ....

—--------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play