Du Thư Lãng không phải là người hay so đo, cũng luôn giữ thái độ nghiêm túc, chỉ là chọc một chút cho Phàn Tiêu cười, làm loãng không khí u ám đau buồn cũng tốt.
Đến khuya, Phàn Tiêu đi tắm.
Hắn dùng kỹ năng diễn xuất xuất sắc của mình, đóng vai một người 'thân tàn chí kiên' tranh thủ bán thảm. Nhưng cũng không dỗ được Du Thư Lãng giúp mình tắm, chỉ nhận được một cái túi nhựa cỡ lớn mà chủ nhiệm Du buộc vào cánh tay phải bị thương.
Vào phòng tắm, Phàn Tiêu vẻ mặt thờ ơ tháo bỏ nẹp tay, dùng tay phải đã hồi phục bình thường để cởi quần, cởi đến nửa chừng, bóng dáng ai đó phản chiếu qua cánh cửa kính.
Du Thư Lãng nhẹ nhàng gõ cửa: "Phàn Tiêu, cậu quên không mang khăn tắm."
Phàn Tiêu kiểu cách, đi đâu cũng mang theo khăn tắm, áo choàng tắm của mình.
Hắn cởi quần, tự nhiên bước đi, kéo ra một khe cửa.
"Cảm ơn." Nhận lấy khăn tắm, Phàn Tiêu còn muốn nói thêm một câu, nhưng chưa kịp thốt lên thì cửa đã bị bên ngoài kéo lại, may mà hắn nhanh nhẹn lùi người về phía sau, thứ to lớn nặng nề mới tránh khỏi nỗi khổ bị kẹp.
Sau khi tắm xong, mở cửa phòng tắm ra lần nữa, Phàn Tiêu quấn khăn tắm giật mình.
Du Thư Lãng cầm một ly rượu vang đỏ tựa vào cạnh cửa, dáng người lỏng lẻo lười biếng, môi cong lên nụ cười hờ hững, ánh mắt nhìn về phía hắn, quyến rũ đến nghẹt thở.
Trái tim Phàn Tiêu đập mạnh, suy nghĩ lệch lạc, trong đầu tìm kiếm vị trí hộp bao cao su trả phí trong phòng.
"Chủ nhiệm Du chịu khui rượu rồi à?"
Rượu vang là Phàn Tiêu mang theo trong hành lý, còn quý hơn cả chai đã tặng cho Lục Trăn. Du Thư Lãng không thích rượu, đã từ chối hai lần, không cho mở.
Rượu vang đỏ chưa kịp đánh thức, tỏa ra vị hơi chua. Du Thư Lãng cười nhẹ: "Uống một ly không?"
Anh nhìn vào bàn tay bị thương của Phàn Tiêu: "Tay này không dùng được, cần tôi phục vụ?"
Giọng điệu nhẹ nhàng, lời nói không ăn nhập. Phàn Tiêu suy nghĩ một chút, thăm dò mở miệng: "Vậy phiền Chủ nhiệm Du rồi."
Du Thư Lãng cười lớn: "Tới đây."
"Ở đây... uống?" Phàn Tiêu liếc nhìn về phía sofa, nhưng vẫn nghe lời tới gần Du Thư Lãng.
Hơi ấm từ cơ thể hai người vừa mới giao hòa, Du Thư Lãng đã nắm lấy cổ áo choàng tắm của Phàn Tiêu, đẩy mạnh hắn vào tường.
Chất lỏng màu đỏ chao đảo kịch liệt trong ly, bắn ra vài giọt, nhuộm đỏ áo choàng tắm trắng của Phàn Tiêu.
Hơi thở giao nhau, nụ cười trong mắt Du Thư Lãng chứa đựng sắc bén: "Phàn tổng, muốn uống thế nào? Một ly hay một ngụm?"
Ngực ép chặt vào ngực, một chân kẹp giữa hai chân, Du Thư Lãng thực hiện tư thế khống chế chuẩn, nhưng Phàn Tiêu trong sự kiểm soát mạnh mẽ này lại... động tình.
"Chủ nhiệm Du nói uống thế nào thì uống thế ấy." Giọng hắn trầm khàn, như sỏi cuốn qua tim, hơi mài mòn.
"Vậy thì uống nhiều một chút."
Hơn nửa ly rượu vang đỏ mạnh mẽ đụng vào môi Phàn Tiêu, thủy tinh đập vào răng, chấn động đến tê dại. Du Thư Lãng lật tay, nâng ly lên, rượu vang chua chát chảy ào ào vào miệng Phàn Tiêu.
Phàn Tiêu không đẩy không tránh, cố nuốt vội vàng, yết hầu không ngừng lăn lên lăn xuống.
Cuối cùng cũng có lúc không thể nuốt trôi, chất lỏng màu đỏ sậm chảy xuống khóe môi, trượt dọc theo đường cong cổ, vẽ ra một đường thẳng, cuối cùng chìm vào trong chiếc áo ngủ đã rối bời.
Sự gợi cảm vô tình, quyến rũ đến chết người.
Du Thư Lãng hô hấp không thông, sức mạnh kìm hãm giảm bớt, dời ánh mắt khỏi cổ áo choàng tắm, anh nhìn thẳng vào mắt Phàn Tiêu.
Đó là đôi mắt của một con thú dữ, mạnh mẽ, tham lam, chứa đựng khát khao không đáy.
Một ngọn lửa ẩn bắt đầu cháy lên trong cơ thể Du Thư Lãng, anh không thể ngờ mình lại bị người đàn ông mạnh mẽ như vậy kích thích dục vọng!
Phàn Tiêu đẩy ly rượu trên mép môi ra, vừa định cúi người dán qua, Du Thư Lãng đã rút lui trước một bước.
Sau khi lùi ra xa, anh cụp mắt hỏi: "Tay khỏi khi nào?"
Phàn Tiêu ngạc nhiên, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Hóa ra là tức giận vì chuyện này à."
Chết tiệt, hắn hơi bực bội, đã không cẩn thận.
"Cũng không lâu lắm, mới hai ba ngày thôi."
"Chơi khăm tôi thú vị lắm sao?" Du Thư Lãng lập tức xua tan những ý nghĩ không nên có, lạnh lùng hỏi, "Hay là dịch vụ rẻ tiền của tôi khiến Phàn Tổng rất hài lòng?"
"Đương nhiên hài lòng." Phàn Tiêu hạ mi, bày ra chút cô đơn nhàn nhạt, "Đúng là có ý định lừa anh, từ khi tôi bảy tuổi đến nay không còn ai tận tâm chăm sóc tôi như vậy nữa, trách mình quá tham lam."
Du Thư Lãng im lặng một lúc, thấy Phàn Tiêu đang cởi nẹp, anh bước tới, vén tay trái của người đàn ông trông không mấy linh hoạt.
"Thích tôi chăm sóc cậu à?"
Giọng điệu rất nhẹ, tự dưng nghe ra có mùi nguy hiểm.
Phàn Tiêu vô thức ngả người về phía sau, nhưng không thể lùi thêm được nữa.
"Vậy để tôi giúp cậu tháo ra nhé."
Du Thư Lãng đột nhiên dùng sức, cắt ngược cánh tay phải của Phàn Tiêu đè hắn vào góc hẹp, hất văng thanh nẹp.
Tấm nhựa rơi xuống đất phát ra tiếng động, Du Thư Lãng cúi người thì thầm bên tai Phàn Tiêu: "Vừa rồi Thi Lực Hoa gọi điện không được cho cậu, đã gọi cho tôi, cậu đoán xem cậu ấy nói gì với tôi? Nói lúc cậu mười sáu tuổi tham gia Esport (thể thao điện tử) bằng tay trái, đã giành được hạng nhất."
Vừa dứt lời, Du Thư Lãng liền nhấc chân, dùng mũi chân gõ mạnh vào phía sau đầu gối bên phải của Phàn Tiêu!
Thiếu đi sự hỗ trợ của một bên, Phàn Tiêu đột nhiên quỳ một gối xuống. Hắn chống hai tay xuống đất, trông có vẻ chật vật, nhưng lại cong khoé môi, theo đà ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
"Du Thư Lãng, anh tin hay không cũng được, tôi không có bỡn cợt anh, cũng không có coi thường anh. Phải đấy, tôi chỉ muốn anh quay quanh tôi, muốn trong mắt anh chỉ có mình tôi.". m điệu càng trầm càng chậm, "Anh nói xem, tại sao lại như vậy?"
Trong lòng run lên, Du Thư Lãng chậm rãi nhíu mày, anh và Phàn Tiêu nhìn nhau, ánh mắt dần sâu, phức tạp khó hiểu.
"Không biết, cũng không muốn biết."
Du Thư Lãng quay người: "Ngày mai cậu kéo vali, sắp xếp tài liệu, bây giờ đứng dậy đi ngủ."
Phía sau anh, Phàn Tiêu nhếch khóe môi, ánh mắt sâu thẳm tối tăm dán lên bóng lưng của người trước mặt, hàn ý và mãnh liệt xen kẽ cuộn trào, khát vọng chiếm hữu điên cuồng trỗi dậy.
"Được thôi." Hắn nhẹ nhàng đáp.
—------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT