Việc ra khỏi trấn suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên, chỉ cần đi bộ về phía Nam, qua một ngọn núi, không đến hai ngày là có thể đến được nơi mà thuộc hạ của mình đang đợi.
Ngư Đồng đương nhiên rất vui vì lần đầu tiên mọi việc diễn ra suôn sẻ như vậy, Chư Thịnh Chi dường như còn vui hơn cả cô. Trên đường đi, cậu ta nói rất nhiều, liên tục hỏi cô nhiều câu hỏi, như muốn đào bới kinh nghiệm bao năm qua của cô, trau chuốt lại câu chuyện cho cô, và viết thành một cuốn <Ngư Đồng Khoái Tự Truyện> để bán.
Cô bình tĩnh hỏi: "Sao cậu hỏi tôi nhiều chuyện thế?"
Chư Thịnh Chi "a" lên một tiếng, rồi nói xin lỗi: "Là tôi quá đường đột rồi phải không?"
"Cũng không hẳn."
Ngư Đồng có chút xấu hổ, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Chư Thịnh Chi đã thành thật mở lời trước: “Tôi chỉ cảm thấy Ngư Đồng cô nương đã trở thành bộ khoái khi còn trẻ tuổi, con đường này quả thật rất gian nan, cô chắc hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn, gian khổ, tôi không muốn khoét sâu vào vết sẹo của bất cứ ai, chỉ là…chỉ là tôi không kiềm chế được nên đã hỏi thêm vài câu, dù không giải quyết được vấn đề, cũng có thể an ủi một hai câu. Nhưng mà…Ngư Đồng cô nương trái lại một câu uất ức cũng không nói ra."
Không có uất ức ư? Tất nhiên là có rồi.
Là một nữ bộ khoái, cô không được lòng người khác, thường xuyên nghe bên tai những lời đàm tiếu. Chỉ là, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có bị đối xử bất công hay không, cũng không ai quan tâm đến việc liệu cô có bị đối xử bất không hay không.
"Có gì phải uất ức chứ?” Ngư Đồng ngẩng đầu lên, đi về phía trước, sờ mũi của mình nói: “Đây chính là việc mà tôi mong muốn thực hiện, muốn trở thành một nữ bộ khoái mạnh mẽ nhất, bắt hết kẻ xấu trong thiên hạ, sau đó….”
Cô mỉm cười và nói: “Còn phải đón một người về nhà.”
Ngư Đồng quay người lại, Chư Thịnh Chi người mà luôn hỏi cô rất nhiều câu hỏi, không hỏi thêm bất cứ câu nào nữa, cậu chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm và đầy chăm chú, như thể muốn lưu lại hình bóng của cô.
Gió thổi ngang qua khu rừng, hoa đỏ bay tán loạn, xung quanh nhất thời chìm vào im lặng.
Bốn mắt chạm nhau, một khoảnh khắc khiến cảm xúc dâng trào.
Ngư Đồng hoảng sợ lùi lại, không biết mình đã giẫm phải thứ gì, sắc mặt của Chư Thịnh Chi lập tức thay đổi, cậu nhanh chân bước tới ôm cô vào lòng, trước khi một cái bóng màu trắng kịp bỏ chạy vào trong khu rừng rậm rạp, đã bị cậu bóp ch.ế.t trong lòng bàn tay của mình.
Là rắn độc!
Ngư Đồng nhìn kỹ lại, trên cổ tay nhợt nhạt của Chư Thịnh Chi xuất hiện hai cái lỗ có máu đen rất đáng sợ.
Nọc rắn nhanh chóng phát huy tác dụng, Chư Thịnh Chi không lâu sau đó đã ngất đi, Ngư Đồng không mang theo bất kỳ loại thuốc nào nên chỉ có thể quay lại trấn và đến hiệu thuốc để mua thuốc giải độc.
Tình thế rất cấp bách, Ngư Đồng không có thời gian để suy nghĩ nhiều nên vội vàng chữa trị vết thương cho Chư Thịnh Chi, rồi lập tức sử dụng khinh công để nhanh chóng xuống núi, may mắn thay, chủ hiệu thuốc cho biết độc của loài rắn này không quá nguy hiểm, nên chỉ cần uống thuốc giải độc và nghỉ ngơi vài canh giờ là sẽ khỏe.
Ngư Đồng tìm một cái hang để cho Chư Thịnh Chi uống thuốc và nghỉ ngơi, cô lại thấy có chút lo lắng, mơ hồ nhớ lại cảm giác dường như có ai đó đang theo dõi mình khi ở trong trấn, mặc dù cô đã cố gắng để đi đường vòng nhưng cô vẫn lo lắng cho Chư Thịnh Chi, vì vậy đã chọn con đường nhanh nhất.
Đợi sau khi Chư Thịnh Chi tỉnh dậy, họ sẽ phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Ngư Đồng cúi đầu, nhìn đôi lông mày đang nhíu lại của cậu ta, không khỏi mỉm cười: “Cậu đã phải chịu đựng không ít uất ức rồi mà? Trong mơ cũng đừng nhướng mày như thế, vậy thì làm sao có một giấc mộng đẹp được chứ?”
Có lẽ sau khi nghe được những lời của cô, Chư Thịnh Chi đã thả lỏng lông mày ra, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Vô tình, Ngư Đồng cũng ngủ thiếp đi, trong giấc mộng, đứa trẻ mà đã rất lâu rồi cô không gặp đi đến trước mặt cô và cười nói với cô: “Ngô Đồng tỷ, đệ quay về rồi.”
Cô đi đến chỗ cậu ta, nhưng đột nhiên lại giật mình tỉnh dậy, khi mở mắt ra, cô nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Chư Thịnh Chi.
Cậu ta đưa ngón tay ra ấn vào môi cô, “Suỵt”, lúc này cô mới nghe thấy có tiếng người lạ đang nói chuyện bên ngoài.
—— Cô thực sự đã bị người khác theo dõi lúc ở trấn!
Ngư Đồng nghiến răng, quyết định ra ngoài để dụ người đi, cho dù cô không đến được bến tàu, cũng có những người chỉ huy khác có thể thay thế cô, nhưng Chư Thịnh Chi vốn dĩ là kẻ đang chạy trốn, nếu bị bắt lại, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng Ngư Đồng còn chưa kịp mở lời, Chư Thịnh Chi đã nắm lấy tay cô trước, cô đột nhiên cảm thấy những đầu ngón tay tê dại, cô kinh ngạc nhìn Chư Thịnh Chi, cậu ta nhìn cô tỏ ra vẻ thất vọng, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ thực sự không nhớ ta ư, Ngô Đồng tỷ? Tỷ đừng lo, ta sẽ đưa tỷ ra ngoài.”
Suy nghĩ rơi vào hỗn loạn, Ngư Đồng nhìn Chư Thịnh Chi bước ra khỏi hang động, âm thanh trong tai dần dần trở nên mơ hồ.
“Gần đây quan phủ tiến hành điều tra rất nghiêm ngặt, thuộc hạ lo lắng cho an nguy của môn chủ nên mới đến đây để đón môn chủ về.”
“Ngô Phong Đường Chủ ngược lại còn có tầm ảnh hưởng hơn cả hơn quan phủ, vậy thì ngươi hãy đưa ta và người của ta cùng quay về đi.”
Môn chủ? Sao có thể…một gián điệp cung cấp thông tin cho quan phủ lại là môn chủ của Bất Ngôn Môn? Tại sao hắn ta lại tiếp cận quan phủ với tư cách là một người hầu?
Ngư Đồng nghĩ mãi cũng không hiểu được.
Chư Thịnh Chi…Sơ Nhật…
Tại sao lại là cậu ta? Làm sao có thể là cậu ta được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT