Ngư Đồng thực chất không phải là một thầy bói toán, cô là một bộ khoái của thủ phủ trấn Giang Lăng.

Mười năm trước, chủ nhân của cô đã dẫn quân tiêu diệt Hàn Giang Môn, khi ấy cô còn nhỏ tuổi, nên chỉ tham gia vào cuộc vây bắt cuối cùng, mười năm sau, cô chịu trách nhiệm chỉ huy một phần kế hoạch vây bắt Bất Ngôn Môn.

Trước đó, mật thám truyền tin, báo rằng Bất Ngôn Môn sẽ nhổ neo thuyền vào cuối tháng, chở theo một nhóm các cô nương trẻ để bán sang nơi khác. Để tránh kinh động đến kẻ địch, cô một mình đến trấn Giang Lăng, chờ mật thám trà trộn vào Bất Ngôn Môn, nhờ đó mới biết được nơi mà Bất Ngôn Môn đang giấu người.

Danh tính của mật thám rất bí mật, cô chỉ biết cậu ta là một chàng trai tên Chư Thịnh Chi, là người hầu thân cận bên cạnh môn chủ Bất Ngôn Môn, có một nốt ruồi màu đỏ trên ngón út của bàn tay phải.

“Tôi đã xem bói tay cho rất nhiều người, tôi thực sự không ngờ rằng cậu lại xuất hiện theo cách như thế này.” Ngư Đồng không khỏi nhớ đến cây kim châm kia, cô ấy không hiểu, Chư Thịnh Chi dường như có thể tự bảo vệ được mình, tại sao cậu ta lại chịu khuất phục trước những tên gia đinh chỉ có mấy phần sức lực cơ chứ.

Chư Thịnh Chi dường như biết được sự nghi ngờ của cô, nên đã lập tức giải thích: “Tôi đang lục soát nơi giấu người thì bị phát hiện, chỉ có thể giả vờ trộm đồ, nhân cơ hội để bỏ trốn, nên mới bị đám gia đinh kia truy đuổi. Tôi không tiết lộ thân phận, chỉ mơ hồ nhớ lại nơi sẽ được cô tiếp ứng, thế là tôi chạy đến đó, để thử vận may của mình.”

Nói đến đây, cậu ta ngước mắt lên nhìn Ngư Đồng, khẽ nở nụ cười rồi nói: “Vận may của tôi quả thật rất tốt.”

Ngư Đồng cũng cảm thấy mình may mắn, sau khi hỏi Chư Thịnh Chi vị trí cụ thể nơi Bất Ngôn Môn giấu người, cô lập tức thông báo cho thuộc hạ đang canh giữ ở bến tàu, để thuộc hạ có thể sớm chuẩn bị, họ cũng muốn rời khỏi trấn Giang Lăng, càng sớm càng tốt.

Để an toàn, Ngư Đồng quyết định cải trang thành một người khác, tuy nhiên, một nam một nữ sẽ thường đóng giả thành phu thê, Ngư Đồng có chút xấu hổ, lưỡng lự không dám nói ra.

Chư Thịnh Chi nhanh chóng tiếp lời, xém tý nữa là tự cắn vào lưỡi, sau khi đáp lời, cậu ta đưa ra một đề nghị khác với ánh mắt đầy chân thành: “Các nữ tử ở trấn Giang Lăng đều gọi phu quân là ca, Ngư Đồng cô nương, cô xem….”

Lời đề nghị này có vẻ không có ác ý, nhưng Ngư Đồng cũng không phải tùy ý mà chấp nhận, cô xua tay nói: "Được rồi, tôi sẽ gọi cậu là Chư ca, nếu cậu nhỏ tuổi hơn tôi, cũng đừng nghĩ bản thân thiệt thòi."

"Chư ca?" Chư Thịnh Chi nhếch khóe miệng, sau đó đề nghị: "Nếu thế thì, hay là gọi Thịnh ca đi?"

"Thịnh ca?" Ngư Đồng lẩm bẩm, Chư Thịnh Chi không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy nụ cười trên khuôn mặt cậu ta dần dần hiện rõ hơn, thậm chí hàng lông mày cũng bắt đầu ươn ướt, tựa như hai dòng suối hòa vào nhau, ẩn chứa một thứ tình cảm nào đó rất khó tả.

Ngư Đồng có chút xấu hổ, xoa xoa tóc, dùng tóc che lại hai bên lỗ tai đang nóng bừng, ho hai tiếng rồi nói: "Quên mất là cậu đang bị thương, tôi đỡ cậu?"

“Không cần đâu.” Chư Thịnh Chi lắc đầu, cười nói: “Cô đỡ tôi sẽ dễ bị nghi ngờ hơn, tôi nắm tay cô, dùng sức để giữ chặt, được không?”

Ngư Đồng lập tức đưa tay ra, trong lòng có chút hối hận, nhưng cổ tay Chư Thịnh Chi đã tiến gần đến tay cô, những ngón tay của cậu ta nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cô, những đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu khiến nhiệt độ vành tai cô không hề giảm mà còn tăng lên.

Cô thầm trách mình: Ngươi còn là một tiểu cô nương sao?! Bây giờ là lúc suy nghĩ điều này sao?!

Chỉ là…

Cô đang nhìn gương mặt của Chư Thịnh Chi ở khoảng cách rất gần, cậu ta cẩn thận vuốt ve lông mày của cô với vẻ mặt nghiêm túc và rất tập trung. Cô muốn quay mặt đi, nhưng cằm của cô đã bị tay của Chư Thịnh Chi giữ lại, cô chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

Giọng nói xen lẫn tiếng cười của Chư Thịnh Chi vang lên bên tai cô: “Đây là lần đầu tiên tôi vẽ lông mày cho người khác, cô nhìn tôi thử xem, tay tôi đang run lên không thể làm gì hết.”

Tại sao tay lại run?

Trước đây trong lúc cô đang luyện võ, sư phụ đã nói với cô rằng, tay vững thì tâm phải vững, tâm không vững thì tay ắt sẽ…

Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, nóng đến mức làm cô gần như tan chảy, cô lúng túng đứng dậy, chuyển sang một chủ đề khác dưới ánh mắt ngơ ngác của Chu Thịnh Chi: “Không cần vẽ đâu.” Khi Chư Thịnh Chi đang thu dọn đồ đạc, khóe mắt cô không khỏi liếc nhìn gương mặt cậu ta, hình dáng dịu dàng ấy cứ lặng lẽ lọt vào trong mắt cô.

Rốt cuộc cô vẫn là chỉ một tiểu cô nương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play