Khúc Trực không nói, Trịnh Bảo Châu quả thật không để ý chuỗi tin nhắn phía dưới của Đàm Diệu.
Hơn nữa cũng không thấy ‘không so bốn’ có gì sai.
“Ừ.” Cô đáp một tiếng, lướt lịch sử chat, đọc xong mấy tin Đàm Diệu nhắn vừa nãy, trả lời: “Xem phim chắc không có thời gian, ăn cơm thì được, ăn luôn ở khách sạn của tôi nhé, tôi mời.”
Đàm Diệu khốn khổ chờ đợi: “….”
Không xem phim cùng thôi, cơm cũng ăn ở đấy, còn đâu là không khí!
Đàm Diệu: Cô ngày nào cũng bận gì vậy? Thấy bình thường cô không ở khách sạn.
Trịnh Bảo Châu: Làm nghề tay trái.
“…” Đàm Diệu không ngờ cô có chí tiến thủ như vậy, ở tuổi cô, có thể mở khách sạn như thế, đã giỏi hơn rất nhiều người cùng lứa rồi, “Nghề gì thế?”
Trịnh Bảo Châu: Đợi tôi thành công rồi, anh tự nhiên sẽ biết.
Đàm Diệu: ….Làm gì thần bí thế.
Trịnh Bảo Châu: Haiz, nói ra mà lại thất bại thì xấu hổ lắm. Nếu thành công, tôi sẽ xem nó thành nghề chính.
Trịnh Bảo Châu: Hôm nào anh rảnh? Tôi mời anh ăn cơm.
Đàm Diệu: Tôi thấy cô còn bận hơn tôi, vẫn theo thời gian của cô đi [Che mặt]
Trịnh Bảo Châu: Được, mai tôi không rảnh, ngày kia nhé
Trịnh Bảo Châu trả lời tin nhắn xong ngẩng đầu, trước mặt đã không còn bóng dáng Khúc Trực.
Cậu ta đi lúc nào vậy?
Trịnh Bảo Châu nhướng mày, cầm điện thoại đi thẳng ra lấy xe. Tối nay cô cướp được một thông báo, yêu cầu năm giờ sáng mai tập hợp, Trịnh Bảo Châu đành qua đó trước một đêm, ở lại phòng trọ.
Năm giờ sáng dậy khỏi giường vẫn là một thử thách, nhất là trong ngày đông như thế này. Trịnh Bảo Châu đặt năm cái báo thức cho mình, chỉ sợ ngủ không dậy được, nếu không kịp tập hợp, lại hời cho người khác nhặt bồ câu.
Trước khi ngủ xác nhận một lượt báo thức đã đặt từ bốn rưỡi đến bốn giờ bốn lăm, Trịnh Bảo Châu mới yên tâm đi ngủ.
Hôm sau bốn rưỡi báo thức vang lên, Trịnh Bảo Châu còn đang mơ màng, cô lờ đà lờ đờ một hồi, cái báo thức thứ hai ngay đó vang lên, nghe còn lớn hơn cái báo thức thứ nhất.
Trịnh Bảo Châu ngồi bật dậy, còn chưa hoàn hồn, cái báo thức thứ ba đã kêu ầm lên.
Trịnh Bảo Châu cuối cùng ấn tắt báo thức, xuống giường rửa mặt. Lúc đánh răng cô không nhịn được nghỉ, nếu hồi cấp ba cô có thể học hành ra sức thế này, không chừng giờ cũng là nhân tài cao cấp mà chính phủ mơ ước thiết tha rồi, nào để Khúc Trực cướp mất nhà chứ?
Rửa mặt xong Trịnh Bảo Châu cũng không trang điểm, mang khẩu trang lên là đi luôn. Lúc mới đầu cô còn mang gánh nặng thần tượng, biết rõ thợ trang điểm sẽ tẩy trang cho cô rồi trang điểm lại, nhưng mỗi ngày vẫn phải trang điểm rồi mới đi.
Thời gian dài, cô đã có thể thản nhiên mang khẩu trang để mặt mộc ra ngoài—-cũng coi như bớt thời gian tẩy trang cho thợ trang điểm.
Địa điểm tập hợp gần phim trường, Trịnh Bảo Châu lái xe vài phút là tới. Xuống xe xong, cô thấy Vương Tĩnh Nghệ đang chào mình.
Hai người đã có một đoạn không cùng đoàn làm phim, Vương Tĩnh Nghệ vừa thấy cô là kích động chạy tới….tham quan con xe của cô.
“Oa, lúc trước tớ từng nghe đi Maserati ship hàng, đi Maybach bày quán, hôm nay cũng coi như thấy được đi Porsche làm diễn viên quần chúng!”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Nói như vậy, người có tiền đúng là làm lố!
Không bao gồm cô.
“Đoàn phim chuẩn bị cơm sáng rồi, chúng ta đi lĩnh trước, sau đó cùng đi trang điểm nhé!” Vương Tĩnh Nghệ kéo Trịnh Bảo Châu, đi xếp hàng lĩnh cơm. Cơm sáng của đoàn làm phim hầu hết đều đơn giản, là sữa đậu nành bánh bao các loại, được cái đều nóng hổi, cũng coi như có tình người.
Lúc ăn sáng Trịnh Bảo Châu tháo khẩu trang xuống, Vương Tĩnh Nghệ không phải lần đầu thấy mặt mộc của cô, nhưng vẫn không nén được cảm thán: “Sao da cậu đẹp thế! Vừa trắng vừa mịn!”
Ngũ quan của Trịnh Bảo Châu vốn không có khuyết điểm, nền da cũng tốt, cho dù mặt mộc cũng rất đẹp.
Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, nói với cô nàng: “Có thể do di truyền, nhà tớ da ai cũng đẹp.”
Vương Tĩnh Nghệ trầm cảm, nếu cô nói dùng dưỡng da hoặc đi thẩm mỹ thì còn bắt chước được, còn mà gen tốt…chỉ có thể chờ đầu thai lại thôi. 🙂
Hôm nay lại là một bộ phim cổ trang, Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ lại diễn đệ tử nhỏ trong cùng môn phái, Chẳng qua lần này trang phục của hai cô thần tiên hơn lần trước, tay áo dài bay bay trông đẹp hơn chút.
Ngồi xe buýt tới địa điểm quay, hai cô mới phát hiện đây là đoàn phim của Lâm Tử Khâm.
Vương Tĩnh Nghệ mừng như điên, cảnh diễn hôm nay cô nàng đã nghe nói, cô và Trịnh Bảo Châu diễn hai đệ tử mê trai, không chỉ thét lên khi thấy nam chính, còn cố ý nhào lên người nam chính!
Đúng là ông trời có mắt mà, chuyện tốt như vậy cô cũng gặp được!
“Trời ơiiiii!” Vương Tĩnh Nghệ đã bắt đầu kích động, sung sướng trào dâng thành lời, “Là thật saoooo.”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Cô cảm thấy vai diễn của Vương Tĩnh Nghệ hôm nay là bản sắc của cô nàng.
Vương Tĩnh Nghệ kích động cả ngày, mãi đến chiều mới tới cảnh của hai người. Trước khi quay, Trịnh Bảo Châu kéo Vương Tĩnh Nghệ sang bên phải mình: “Tớ xem rồi, nam chính đi từ bên này tới, cậu đi phía bên này có thể đụng vào anh ta!”
Vương Tĩnh Nghệ túm Trịnh Bảo Châu kích động đến run cả tay: “Tớ tớ tớ tớ có hơi sợ!”
“…..Không sợ!” Trịnh Bảo Châu nói, “Lát nữa chúng mình đi lên trước, tớ đẩy cậu một cái, đẩy vào lòng anh ta!”
“!” Vương Tĩnh Nghệ nhìn Trịnh Bảo Châu, ứa nước mắt, “Chị em, cậu đúng là cha mẹ tái sinh của tớ!”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Khoa trương vậy.
Rất nhanh đạo diễn đã tuyên bố khai máy, nam chính Lâm Tử Khâm từ xa bước tới, Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ trước tiên nhìn anh ta mê mẩn, sau đó cố ý tiến lên định vờ bất cẩn ngã vào lòng người ta.
Trịnh Bảo Châu cũng thấy được Vương Tĩnh Nghệ đang căng thẳng thế nào, bả vai sát bên cô còn run lên khe khẽ!
Mắt thấy Lâm Tử Khâm ngày càng gần bọn họ, Trịnh Bảo Châu nhắm đúng lúc, lấy vai đụng Vương Tĩnh Nghệ một cái, Vương Tĩnh Nghệ loạng choạng, ngã về phía Lâm Tử Khâm. Vai nam chính của Lâm Tử Khâm ở trước mặt những người khác nữ chính, là một núi băng mặt than, cho nên lúc này anh ta đưa tay nhẹ đỡ người đụng tới một cái, ngay cả sắc mặt cũng chẳng đổi, không nói không rằng đi luôn.
“Cắt, cảnh này qua!”
Quay rất thuận lợi, đạo diễn hô cắt xong, Vương Tĩnh Nghệ hẵng còn hồi tưởng lại cái chạm vừa nãy.
Cô thật sự! Chạm vào người Lâm Tử Khâm rồi! Cô chính là fan hạnh phúc nhất!
“Cảm ơn bố!” Cô nàng quay qua Trịnh Bảo Châu kêu một tiếng.
Không cần phải thế đâu.
Từ năm giờ trời đã bắt đầu tối, nhưng hôm nay đoàn phim xong sớm, sáu giờ đã cho các cô về. Đổi lại quần áo của mình xong, Vương Tĩnh Nghệ vừa cùng Trịnh Bảo Châu ra ngoài, vừa khoe khoang chiến tích vĩ đại hôm nay của mình với các chị em khác.
“Bên kia xếp hàng lấy đồ kìa.” Trịnh Bảo Châu vỗ Vương Tĩnh Nghệ, bảo cô nàng nhìn xem, “Đang nhận gì ấy nhỉ?”
Vương Tĩnh Nghệ ngó nghiêng, cũng chẳng nhìn ra nguyên cớ: “Không biết, kệ nó là gì, cứ đi nhận là được rồi!”
Trịnh Bảo Châu: “…”
Cô bị Vương Tĩnh Nghệ kéo qua, có người nhận xong chen ra, Vương Tĩnh Nghệ hỏi một câu, mới biết là Lâm Tử Khâm mời mọi người trong đoàn uống trà sữa ăn ức gà chiên.
“A a a trời ơi, hôm nay không những được chạm vào Lâm Tử Khâm, còn được uống trà sữa ăn gà chiên anh ấy mời! Tớ muốn đặt hôm nay thành ngày may mắn của Vương Tĩnh Nghệ!” Vương Tĩnh Nghệ kích động khoa tay múa chân. Trịnh Bảo Châu cũng đi lên nhận một phần, phát hiện trà sữa và gà chiên đều đang ấm. Cái gọi là lấy của người thì bó tay, ăn của người kín miệng, Trịnh Bảo Châu quyết định từ hôm nay trở đi cô sẽ là fan ngoài lề của Lâm Tử Khâm.
Lúc ngồi xe buýt quay về khách sạn, gần như ai trên xe cũng tay trà tay gà. Vương Tĩnh Nghệ tiếc mãi không ăn, chỉ chụp hình chúng nó, Trịnh Bảo Châu ở trên đường đã ăn xong rồi, Vương Tĩnh Nghệ thấy thế cuống quít la oai oái: “Sao cậu ăn hết vậy?!!”
Trịnh Bảo Châu ngơ ngác: “Không thể ăn hết à?”
“….Calo ấy calo! Sao cậu không có tự giác khi làm sao nữ gì hết vậy?”
Trịnh Bảo Châu: “…..”
À cái đó.
“Yên tâm, tớ ăn không béo.” Trịnh Bảo Châu giải thích.
Vương Tĩnh Nghệ: “….”
Cô nàng muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Trịnh Bảo Châu.
Về khách sạn tẩy trang xong, Trịnh Bảo Châu lại mang khẩu trang lên: “Cậu ở chỗ nào? Tớ tiện đường chở cậu về nhé.”
“Được nha, cảm ơn!” Vương Tĩnh Nghệ ngồi lên xe, không nhịn được tự sướng vài kiểu, “Đúng rồi, cuối tuần lại có cuộc sát hạch diễn viên khách mời đấy, cậu muốn đi đăng ký không?”
Trịnh Bảo Châu ngẫm nghĩ, gật đầu: “Đi, không qua thì lại chờ lần sau.”
Vương Tĩnh Nghệ đáp: “Tớ thấy cậu chắc chắn một lần là qua! Tuy khách mời cần thi đọc thoại với biểu diễn, nhưng bộ dạng đẹp cũng rất quan trọng!”
Trịnh Bảo Châu nói: “Nhưng tớ thấy các chị đẹp trong phim trường rất nhiều.”
“Cậu còn đẹp hơn bọn họ! Cậu có khí chất của ngôi sao, tớ tin tưởng cậu đấy!”
Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, nói với cô nàng: “Cảm ơn, cùng cố gắng nha.”
“Ừ ừ.”
Trịnh Bảo Châu đưa Vương Tĩnh Nghệ về xong, lại lái thẳng về nông trường Ánh Sao. Cô nhớ tối nay Tề Thịnh muốn mời người của khách sạn Định Âu ăn cơm, liền đặc biệt đi nhà hàng xem qua. Cô xếp cho Tề Thịnh một phòng riêng, trong phòng còn đang dùng cơm, cô hỏi người phục vụ ở cửa một câu: “Bọn họ vẫn đang ăn hả?”
“Vâng, nghe bầu không khí có vẻ tốt.”
“Vậy được rồi.”
Trịnh Bảo Châu gật đầu, lại nghe người phục vụ nói: “À đúng rồi cô Bảo Châu, Tuệ Tuệ xin nghỉ hai ngày, bảo là có việc.”
Trịnh Bảo Châu ngớ ra, nhìn cô gái hỏi: “Tuệ Tuệ có nói là đi đâu không?”
“Không ạ.” Đối phương đáp, rồi theo bản năng hạ giọng, dựa gần vào Trịnh Bảo Châu, “Có điều hôm qua em thấy cậu ấy đặt vé máy bay.”
Trịnh Bảo Châu thoáng nhíu mày, Tuệ Tuệ sẽ không chạy đến thành phố H tìm Lý Dật Phàm đó chứ? Sao em ấy lại đi một mình chứ, lại phải thiệt thân!
“Chị biết rồi, lát nữa chị sẽ gọi em ấy.” Trịnh Bảo Châu nói xong lên lầu, giữa đường cô gọi điện cho Lương Tuệ Tuệ, bên kia không bắt máy. Cô đành nhắn tin, kêu em ấy có chuyện cần hỗ trợ thì nhớ tìm cô.
Vào phòng, Trịnh Bảo Châu tháo khẩu trang, trang điểm nhẹ nhàng, rồi tính xuống nhà hàng ăn chút gì đó.
Lúc cô xuống thì phòng Tề Thịnh hình như đang chúc rượu, loại văn hóa trên bàn rượu này tuy khiến người ta ghét, nhưng luôn khó tránh. Nghĩ đến một đám nghiên cứu viên cũng không thể không đối diện với trường hợp này, Trịnh Bảo Châu không khỏi thổn thức—-nhất là Khúc Trực, con người anh ta hay vờ thanh cao nhất, sao chịu được? Cậu ta chớ có không vui, trực tiếp bỏ rượu chạy lấy người đi?
Trịnh Bảo Châu tò mò ngó vào trong một cái, thấy một lão tổng uống đến say mèm đang kêu Khúc Trực uống rượu. Mặt Khúc Trực đã đen như đít nồi, nếu không phải Tề Thịnh bên cạnh kéo lại, Trịnh Bảo Châu chắc chắn anh sẽ bỏ đi ngay.
Thấy Khúc Trực không uống, lại có một người cầm chén rượu đứng lên, tới trước mặt Khúc Trực. Tề Thịnh muốn chắn rượu cho anh, nhưng sếp nhà người ta không chịu, nhất định bắt Khúc Trực uống. Bầu không khí bỗng có hơi căng thẳng, Trịnh Bảo Châu gõ cửa, mỉm cười đi vào: “Các vị khách quý, đồ ăn ổn chứ ạ?”
Mọi người trong phòng đều nhìn về cô, người cứ bắt Khúc Trực uống rượu cũng đánh giá cô mấy lần, hỏi: ”Người đẹp này là?”
“Tôi là bà chủ ở đây, cũng là bạn học cũ của Khúc Trực.” Trịnh Bảo Châu vừa cươi vừa cầm chén rượu lên, “Nghe nói các vị hôm nay đến chỗ tôi ăn cơm, cố ý tới chào.”
“À, hóa ra là bà chủ, không ngờ bà chủ lại xinh đẹp trẻ trung thế.”
“Quá khen, quá khen.” Trịnh Bảo Châu cụng chén với ông ta, “Các vị uống với Khúc Trực có gì vui đâu, để tôi uống với các vị mấy chén nhé.”
“Được.” Lực chú ý của mấy vị sếp bỗng chốc chuyển sang Trịnh Bảo Châu, qua mấy vòng, bọn họ bị Trịnh Bảo Châu uống cho sấp mặt xuống bàn.
Tề Thịnh: “…”
“Cô Bảo Châu, trâu bò.” Anh ta giơ ngón cái với cô.
Trịnh Bảo Châu trông vẫn như thường, giống như có thể uống thêm hai vòng nữa, mà đối diện chỉ còn lại nữ quản lý cấp cao, lúc này còn đứng được. Cô ta cũng không uống với Trịnh Bảo Châu nữa, chỉ xác định với Tề Thịnh về chuyện ký hợp đồng, liền gọi tài xế vào đỡ các vị trên bàn ra ngoài.
Tề Thịnh và Khúc Trực đều ra tiễn, Trịnh Bảo Châu cũng theo, cho đến lúc thấy xe đã đi xa, Tề Thịnh mới thở ra một hơi thật dài: “Trời ạ, cuối cùng cũng xong.”
Khúc Trực ở bên cạnh lạnh mặt nói: “Lần sau những trường hợp này ông đừng mong tôi đi nữa.”
“Được, được, biết hôm nay cậu hi sinh lớn, tôi đã ghi công của cậu rồi, mai sẽ báo lại với giáo sư La!” Tề Thịnh an ủi anh hai câu, lại nhìn qua Trịnh Bảo Châu, “Nhưng công thần lớn nhất hôm nay, chính là cô Bảo Châu! Nếu không có cô ấy, chắc người được dìu đi lúc này là bọn mình ấy chứ.”
Trịnh Bảo Châu nghe anh ta nói xong cũng chẳng có phản ứng gì, Tề Thịnh quai quái nhìn cô, hỏi: “Cô Bảo Châu, sao cô không nói gì thế?”
Trịnh Bảo Châu nghoẹo đầu nhìn anh ta, bất thình lình giơ tay lên, hét lên với bầu trời đêm: “Thủy thủ Mặt trăng —- biến thân!!”
Tề Thịnh: “….”
Khúc Trực: “….”
Trịnh Bảo Châu hét một tiếng xong còn chưa ngừng, còn tự ngâm nga ca khúc chủ đề, bắt đầu khiêu vũ!
Tề Thịnh & Khúc Trực: “….”
Lúc nhỏ Trịnh Bảo Châu có học múa, tuy bây giờ uống đến thần trí mơ hồ, nhưng vẫn múa ra hình ra dáng.
Do quá kinh ngạc, Khúc Trực và Tề Thịnh cứ đứng đực ra, nhìn cô nhảy xong một đoạn không dài.
Tư thế cuối cùng dừng lại ở động tác chiến đấu kinh điển của Thủy thủ Sao Thủy.
Gió đêm thổi qua ba người, hiện trường lại khôi phục yên tĩnh, Tề Thịnh lặng lẽ móc điện thoại ra, mở chế độ quay video: “Cô Bảo Châu, lại lần nữa đi.”
Trịnh Bảo Châu vậy mà làm lại thật.
Khúc Trực: “…”
Anh không đợi Trịnh Bảo Châu nhảy xong, đã đẩy ống kính của Tề Thịnh ra, bước lên đỡ Trịnh Bảo Châu: “Được rồi, quay về rồi từ từ nhảy.”
Tề Thịnh nhìn đoạn video vừa quay, hớn hở theo sau mông bọn họ: “Đợi ngày mai cô ấy tỉnh rượu, tôi phải đưa video cho cô ấy xem ha ha ha ha ha!”
“….” Khúc Trực dìu Trịnh Bảo Châu vào, liếc Tề Thịnh một cái, “Cũng không biết vì ai mà cô ấy mới uống thế này nhỉ.”
“Khụ khụ.” Tề Thịnh ho khan hai cái, cất điện thoại bước tới gần Trịnh Bảo Châu, “Cô Bảo Châu à, lần tới những việc này để tôi, cô đừng uống nữa nhé.”
Trịnh Bảo Châu vừa nghe thấy thế liền không vui: “Là ý gì, coi thường tôi hả?”
“Đâu có, dù sao cô cũng là con gái…”
“Con gái thì làm sao!” Trịnh Bảo Châu bắt đầu tranh luận với anh ta, “Anh cho rằng đấy là chiến trường dành riêng cho cánh đàn ông hả? Không phải chỉ có đàn ông mới cứu được thế giới nhé, cũng có có thể là Thủy thủ Mặt trăng đấy!”
Trịnh Bảo Châu nói đến đây, lại giãy khỏi Khúc Trực, tay phải giơ cao: “Sức mạnh lăng kính mặt trăng—–”
“Thôi thôi thôi”. Tề Thịnh vội vàng kéo tay cô xuống, “Chúng ta không biến nữa, không biến nữa.”
Trịnh Bảo Châu bất mãn nhìn anh ta: “Anh đóng vai ác kiểu gì thế? Sao anh lại cắt ngang lúc tôi làm phép??”
Tề Thịnh: “….”
“Anh không diễn theo kịch bản sẽ bị trừ lương đấy.” Trịnh Bảo Châu bắt đầu lầu bà lầu bầu, Khúc Trực thừa cơ dìu cô vào thang máy. Tề Thịnh không đi cùng, anh ta đi tìm quản lý Ngụy, cùng là con gái anh ta nghĩ sẽ tiện hơn.
Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực ở cùng tầng, Khúc Trực dìu cô tới cửa, nói với cô: “Mở cửa.”
“Hở?” Trịnh Bảo Châu nhìn anh một cái, lại nhìn cánh cửa trước mặt, “Đây là phòng tôi hả?”
“…Không thì sao?”
“Không thể nào, tôi là thủy thủ Mặt trăng, tôi phải ở trên mặt trăng!”
“….” Khúc Trực trực tiếp cầm tay cô, lấy vân tay ngón cái dí vào khóa.
Thế mà mở được thật.
Cửa mở xong, Khúc Trực đỡ Trịnh Bảo Châu tới sô pha. Thả người xuống, Khúc Trực rốt cuộc cũng thở phào, nào biết còn chưa đứng thẳng, Trịnh Bảo Châu đã lật người móc theo cà vạt của anh, kéo anh xuống.
Khúc Trực nhanh mắt nhanh tay chống lên sô pha, trước khi đè lên người Trịnh Bảo Châu đã ổn định thân mình.
Trịnh Bảo Châu hồn nhiên chả biết gì, còn nhắm mắt ngâm nga ca khúc chủ đề của Thủy thủ Mặt trăng.
Khúc Trực nhíu mày, anh thấy Tề Thịnh nói đúng, con gái đúng là không thể uống quá nhiều rượu.
Gương mặt của Trịnh Bảo Châu gần ngay trước mắt, tuy anh và cô biết nhau đã nhiều năm, nhưng chưa từng gần đến thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT