Sau khi Khúc Trực rời khách sạn, thì về thẳng công ty. Người máy hỗ trợ người mù cho ga tàu điện ngầm trong tay bọn họ vẫn trong giai đoạn nghiên cứu, thời gian thì ít nhiệm vụ thì nặng, đành tận dụng cả thời gian nghỉ trưa.

Lúc Khúc Trực về tới văn phòng, các đồng nghiệp hầu như đều đang làm việc, nhiệm vụ chính gần đây của Tề Thịnh là bán người máy phục vụ  đồ ăn, nỗ lực kiếm tiền cho công ty. Anh ta cũng không ngờ, một nhân viên nghiên cứu như anh ta, còn phải phụ trách bán hàng.

Anh ta cho rằng mình là người sầu nhất cái công ty này, thế nhưng lại thấy Khúc Trực đi vào cũng mang bộ mặt sầu thảm, anh ta bỗng nổi hứng: “Lão Khúc, ông có chuyện gì phiền lòng hả? Mau nói ra cho tôi vui vẻ coi nào.”

Khúc Trực nhếch mép, đáp lại: “Không có gì.”

Tề Thịnh không tin: “Vậy ông mặt ủ mày chau làm gì, nghĩ gì vậy?”

Khúc Trực đáp: “Trịnh Bảo Châu.”

Tề Thịnh vừa nghe tên này, lại càng phấn khích: “Cô Bảo Châu lại làm sao?”

Đồng nghiệp tóc buộc đuôi ngựa thấp bên cạnh gần đây thường nghe bọn họ nhắc tới cái tên này, bèn hỏi  một câu: “Là người muốn làm nữ minh tinh ấy hả?”

Khúc Trực sững người, liếc qua Tề Thịnh: “Ông nói hả?”

Tề Thịnh chột dạ cười hai tiếng: “Ha ha, tôi chỉ thuận miệng nói một tí…”

Đồng nghiệp nói: “Muốn làm minh tinh cũng có sao, nữ minh tinh có thể ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp, được nhiều người hâm mộ, rất dễ thỏa mãn lòng hư vinh.”

“Cũng không phải thế.” Khúc Trực phản bác một câu, “Nữ minh tinh cũng là một nghề, còn chưa hẳn sẽ dễ hơn những nghề khác, muốn làm được xuất sắc cũng cần bỏ ra rất nhiều cố gắng.”

Đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn anh, dường như không ngờ anh sẽ nói vậy.

Khúc Trực lấy một cuộn bản vẽ ra, đặt lên bàn chậm rãi trải ra: “Nên bàn công việc đi, bản vẽ mặt phẳng của ga điện ngầm tôi đã nhận được, bọn họ vẽ rất tỉ mỉ, nhưng chúng ta vẫn phải đi thực địa một lần.”

Người máy hỗ trợ người mù hợp tác với ga tàu điện ngầm, là thử nghiệm hoàn toàn mới. Sự xuất hiện của tàu điện ngầm khiến việc đi lại của nhiều người trở nên dễ dàng, nhưng không bao gồm hơn một ngàn người mù. Cho dù là người tan ca ngồi tàu điện ngầm hàng ngày, cũng hiếm khi gặp người mù trên tàu điện ngầm.

Theo quy định tương quan của tàu điện ngầm, chó dẫn đường có thể đi tàu, chẳng qua quá trình lên tàu có nhiều vấn đề mà chó dẫn đường không thể giải quyết cho chủ nhân, cho nên người khiếm thị thường do nhân viên đường sắt đưa vào. Lên tàu xong, đến ga lại do nhân viên ở ngoài đưa ra.

Mà thứ bọn Khúc Trực muốn làm, chính là nghiên cứu phát triển một người máy hỗ trợ có thể thay nhân viên đường sắt làm việc này.

Khúc Trực rất coi trọng hạng mục này, bởi nó không chỉ đơn giản là nghiên cứu phát triển một người máy, mà còn là đưa phương thức đi lại bằng tàu điện ngầm vào sinh hoạt của người khiếm thị, để họ cũng có cuộc sống tốt hơn nơi phố thị.

Thời gian khi làm việc trôi qua rất nhanh, khi Khúc Trực hoàn hồn, sắc trời bên ngoài đã tối từ lâu. Anh thay quần áo rời khỏi phòng thí nghiệm, gặp được Tề Thịnh đang chờ bên ngoài.

“Chờ tôi à?” Khúc Trực chấm công, rồi bước ra ngoài. Tề Thịnh đi theo, ở bên cạnh nói: “Chờ ông đi ăn tối đó.”

Khúc Trực khẽ hừ: “Tôi thấy ông muốn ăn dưa thì có.”

“….” Thế mà ông cũng phát hiện, “Vậy tôi không giả vờ nữa, tôi thấy ông hôm nay hơi lạ đấy, lại nói đỡ cho cô Bảo Châu?”

Khúc Trực trầm ngâm một lúc, mở miệng: “Tôi không nói đỡ cho cô ấy, tôi chỉ thấy, có lẽ lúc trước tôi có chút thành kiến với cô ấy thật.”

Tề Thịnh trọng bụng hô thằng này giỏi: “Chỉ sợ không chỉ mà một chút?”

Thấy ánh mắt lạnh như băng của Khúc Trực quét tới, Tề Thịnh vội nói: “Có thể nói vì sao ông nghĩ vậy không?”

“…” Khúc Trực đã biết Tề Thịnh bà tám thế nào, hôm nay không thỏa mãn lòng tò mò của anh ta, chắc anh ta sẽ hỏi nhằng nhẵng cả tuần, “Tôi nghe Lương Tuệ Tuệ kể, cô ấy đăng ký lớp tiếng Anh và lớp trang điểm cho bọn họ, không ít nhân viên khách sạn đều học từ số không lên. Một bà chủ khôn khéo sẽ kinh doanh như vậy sao?”

Vốn tính lưu động của nhân viên ngành phục vụ rất lớn, rất có thể bạn vừa đào tạo xong đám nhân viên này, bọn họ liền trở mặt không làm nữa, chứ đừng nói là những lớp Trịnh Bảo Châu đăng ký cho bọn họ, không phải kỹ năng nghề, mà là những kỹ năng căn bản nhân viên phải có khi vào làm.

“Cô ấy không kinh doanh, mà đang làm việc tốt.” Tề Thịnh nghe Khúc Trực nói xong, không khỏi bật cười, “Cô ấy thật lòng muốn giúp những cô gái kia.”

Khúc Trực không đáp, hai người im lặng một lát, Tề Thịnh lại mở lời: “Cô Bảo Châu tốt thế, có lẽ sẵn lòng mua vài con người máy của tôi nhỉ?”

Khúc Trực: “…”

Lúc này Trịnh Bảo Châu đang tập diễn trong phòng, sách có thể đọc dưới lầu, nhưng biểu diễn vẫn phải đóng cửa tự sướng thôi. Nói về đọc sách, cô lại nhớ trưa nay lúc tỉnh ngủ, trên vai đắp một tấm chăn mỏng, chẳng biết là ai đắp cho cô.

Có lẽ là nhân viên khách sạn.

Cô giải phóng bản thân được một nửa, điện thoại bỗng vang lên, cô lại về làm chính mình, đi qua xem xem.

Là Đàm Diệu gọi điện, dạo này vì Trịnh Bảo Châu nhờ anh ta điều tra chuyện của Lý Dật Phàm, hai người thêm phương thức liên hệ của nhau. Từ khi Đàm Diệu thêm wechat của cô, ngày nào cũng phải nhắn hai câu trên đó, chẳng qua đợt này Trịnh Bảo Châu bận, phần lớn thời gian đều trực tiếp bỏ qua.

Hôm nay Đàm Diệu gọi trực tiếp, Trịnh Bảo Châu đoán là có manh mối về Lý Dật Phàm rồi.

Cô tiếp điện thoại, hỏi một câu: “A lô, Đàm Diệu? Có chuyện gì à?”

Đàm Diệu ở đầu kia nói: “Cô Bảo Châu, tôi tra được cậu Lý Dật Phàm cô nhờ rồi, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Giờ tôi đang bận, anh nói qua điện thoại luôn đi.”

Đàm Diệu vẫn chưa quên mình đến ở nông trường Ánh Sao là để tán đổ Trịnh Bảo Châu, cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này: “Nếu cô không tiện ra ngoài, vậy tôi lên phòng tìm cô nhé?”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Cô cúp điện thoại của Đàm Diệu, lại đánh 1 cuộc video call qua.

Đàm Diệu mờ mịt nhận cuộc gọi.

Trịnh Bảo Châu ở bên kia ống kính mỉm cười với anh ta: “Bây giờ xem như gặp mặt rồi nhé? Nói đi.”

Đàm Diệu: “….”

Anh ta hận công nghệ cao, khiến việc giao lưu giữa người với người đếch còn chân thành. 🙂

Trịnh Bảo Châu lại giục một câu, Đàm Diệu mới khô khốc nói: “Em họ tôi tìm bạn học nghe ngóng, nói là cậu Lý Dật Phàm này có tiếng trong khoa bọn họ phết, hình như là thành tích rất tốt, năm nào cũng lấy được học bổng, còn cặp với hoa hậu khoa bọn họ nữa.”

Trịnh Bảo Châu ngớ người: “Gì cơ?”

Đàm Diệu lặp lại lần nữa: “Cậu ta cặp với hoa hậu khoa, nghe em họ tôi nói, lúc ấy cậu ta theo đuổi hoa hậu khoa làm ầm ĩ lắm, tặng không ít đồ.”

“…” Lần này Trịnh Bảo Châu đã nghe rõ, Lý Dật Phàm quả nhiên không đáng tin!

“Tra nam!” Trịnh Bảo Châu gần đây luyện thoại, công lực đi thoại tiến bộ không ít, tiếng ‘tra nam’ mắng to rõ ràng, chan chứa tình cảm, đập thẳng vào mặt Đàm Diệu.

“…” Đàm Diệu quay đầu nhìn đằng sau, “Cô nói ai cơ?”

Kệ nó là ai, dầu sao chắc chắn không phải anh ta.

Trịnh Bảo Châu tự hòa hoãn, hỏi tiếp: “Anh chắc chắn đã tìm đúng người chứ?”

“Chắc chắn.” Đàm Diệu gật đầu, để lấy hảo cảm trước mặt Trịnh Bảo Châu, anh ta đã làm hết sức hết lòng, tuyệt đối không nhầm, “Ở khoa đấy chỉ có một người tên Lý Dật Phàm, thi cao học cũng khớp. A, tôi còn có ảnh bạn học chụp cho đây, tôi gửi cô nhé?”

“Được.”

Đàm Diệu ngắt video call, chọn mấy cái ảnh của Lý Dật Phàm gửi hết cho Trịnh Bảo Châu, còn không quên hỏi một câu: “Lý Dật Phàm này là ai? Họ hàng của cô à?”

Trịnh Bảo Châu không tính nói chuyện của Lương Tuệ Tuệ ra, bèn qua loa: “Ừ, một họ hàng xa.”

Cô nhắn trả lời xong, vừa lúc tải xong ảnh. Ảnh Đàm Diệu gửi ngoài ảnh một mình Lý Dật Phàm ra, còn có ảnh cậu ta và một nữ sinh, cử chỉ thần thái trông rất thân mật, có lẽ là hoa khôi khoa mà Đàm Diệu nói.

Trịnh Bảo Châu: Việc này cảm ơn anh, coi như tôi nợ anh một lần.

Đàm Diệu: Chà, có gì đâu, cần gì khách khí với tôi

Đàm Diệu: Nhưng nếu cô muốn cảm ơn, cũng không phải không được [Đỏ mặt]

Đàm Diệu: Dạo này có một bộ phim mới chiếu, thấy khen lắm, hay là mình đi xem?

Đàm Diệu bừng bừng khí thế độc diễn ở bên kia, Trịnh Bảo Châu lại chả thèm liếc điện thoại một cái. Bây giờ cô đang suy ngẫm một việc lớn, tình huống của Lý Dật Phàm, cô nên nói sao với Lương Tuệ Tuệ đây?

Nếu nói thẳng cho em ấy, em ấy chắc chắc sẽ đau lòng lắm, nhưng không nói lại không được, gã Lý Dật Phàm này lấy tiền của Tuệ Tuệ đi tán hoa khôi khoa, là một thằng đểu.

“Không được, đau dài không bằng đau ngắn, mình sẽ đi tìm Tuệ Tuệ ngay bây giờ!” Trịnh Bảo Châu mở cửa, chuẩn bị nói thẳng với Lương Tuệ Tuệ, nhưng vừa mở cửa lại rén luôn.

“Không không.” Cô đóng cửa, lại rụt về trong phòng, “Mình không thể l ỗ mãng thế được, nói khẳng định phải nói, nhưng cũng cần chú ý phương pháp chứ.”

Trầm tư hai giây, cô thấy chuyện này chẳng có phương pháp nào hay: “Vẫn là nói thẳng đi, dù thế nào đi nữa kết quả cũng như nhau!”

Cô lại hùng dũng hiên ngang mở cửa, sau đó lại rén lần hai, kéo cửa rụt về.

“Tuệ Tuệ trông tùy tùy tiện tiện thế thôi, nhưng tâm tư mẫn cảm, em ấy chắc sẽ không nghĩ quẩn chứ?”

….Trịnh Bảo Châu rầu thúi ruột, đều tại gã đểu cáng kia hết!

Không được, phải nói thôi!

Trịnh Bảo Châu lại mở cửa, Khúc Trực đứng trong hành lang, thấy cô hết mở lại đóng cửa mấy lần, cuối cùng hết nhịn nổi lên tiếng cắt ngang: “Trịnh Bảo Châu, cậu lên cơn à? Cuồng chân à?”

“…” Trịnh Bảo Châu giờ mới chú ý tới Khúc Trực ngoài hành lang, không biết anh đến từ lúc nào. Cô bĩu môi, lại đóng cửa, hai giây sau, cửa mở ra lần nữa, Trịnh Bảo Châu thò đầu từ trong ra: “Khúc Trực.”

Cô gọi Khúc Trực một tiếng.

Khúc Trực nhìn cô một cái, ý bảo có gì nói đi.

Trịnh Bảo Châu vẫy tay với anh, nhỏ giọng: “Cậu qua đây.”

“….” Chân mày Khúc Trực khẽ nhúc nhích, trầm ngâm hai giây, nhấc chân đi qua.

Trịnh Bảo Châu đứng ở cửa, giữa hai người cách nhau một cánh cửa nửa mở nửa khép. Trịnh Bảo Châu không ra hẳn, Khúc Trực cũng chẳng đi vào.

Trịnh Bảo Châu nhìn quanh hành lang, nhỏ giọng nói với Khúc Trực: “Cậu còn nhớ bạn trai của Tuệ Tuệ không, Lý Dật Phàm ấy?”

“Ừ.” Khúc Trực khẽ gật đầu, “Làm sao?”

Trịnh Bảo Châu lòng đầy căm phẫn nói: “Tôi nhờ bạn tìm hiểu, tên đấy đúng là tra nam! Tiêu tiền của Tuệ Tuệ, ở trường tán hoa khôi khoa!”

“Hừ.” Khúc Trực khịt mũi coi thường, “Chẳng bất ngờ.”

Trịnh Bảo Châu nhíu mày: “Nhưng bây giờ phải nói sao với Tuệ Tuệ đây?”

Khúc Trực hỏi cô: “Cậu có chứng cứ không?”

“Có chứ.” Trịnh Bảo Châu định lấy ảnh cho Khúc Trực xem, mới phát hiện mình quên điện thoại trên bàn, “Cậu chờ tí.”

Cô nhanh chân vào phòng lấy điện thoại, lướt tới bức ánh Đàm Diệu gửi cô: “Cậu xem, ảnh cảu thằng chó Lý Dật Phàm với hoa khôi khoa này! Nhìn cái là biết không phải quan hệ bạn bè bình thường nhỉ!”

Khúc Trực liếc nhìn màn hình, hai người trong ảnh quả thật rất thân mật, nhìn là biết một đôi: “Cậu cầm cái ảnh này nói thẳng với Lương Tuệ Tuệ.”

Trịnh Bảo Châu rụt về phía sau: “Nhưng nói thế có trực tiếp quá không? Làm thế Tuệ Tuệ tổn thương lắm!”

Khúc Trực nói: “Làm cô ấy tổn thương là chuyện này, chứ không phải do cậu nói thế nào. Mặc kệ cậu có uyển chuyển thế nào chăng nữa, cô ấy vẫn tổn thương như vậy thôi.”

Trịnh Bảo Châu nhíu mày, cô thấy Khúc Trực nói không sai.

“Thế…cải lương không bằng bạo lực, chúng ta đi nói đi?”

Khúc Trực nhúc nhích chân mày: “Chúng ta?”

“Đi thôi!” Trịnh Bảo Châu không thèm phân bua, kéo Khúc Trực đi cùng cho thêm can đảm.

Khúc Trực: “…”

Hôm nay Lương Tuệ Tuệ làm ca đêm, lúc này đang ở nhà ăn. Trịnh Bảo Châu túm áo khoác của Khúc Trực, kéo anh một đường tới cửa nhà ăn.

Khiến các nhân viên nữ dọc đường mãi hô ‘gặm được rồi, gặm được rồi’.

Lương Tuệ Tuệ và Tề Thịnh đang nói chuyện trước cửa nhà ăn, thấy Trịnh Bảo Châu tới, Lương Tuệ Tuệ vui vẻ gọi cô: “Cô Bảo Châu, chị tới rồi? Anh Tề đang định đặt bữa tối mai đấy ạ.”

Tề Thịnh nhìn tư thế của Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, cười tủm tỉm nói: “Ngày mai người bên khách sạn lớn Định Âu muốn tới xem công ty bọn tôi, giáo sư La kêu tôi mời họ bữa tối, tất phải lấy được đơn hàng lớn này. Tôi nghĩ đơn giản đặt ở đây luôn, vừa gần vừa ăn ngon.”

Bọn họ kẻ xướng người họa, khiến Trịnh Bảo Châu tạm thời quên mất việc chính: “Khách sạn lớn Định Âu? Muốn mua người máy của các anh à?”

“Đúng.” Tề Thịnh gật đầu, “Bọn họ là khách sạn năm sao đấy, trước mắt còn chưa mua người máy phục vụ đồ ăn, nhu cầu rất lớn. Nếu có thể bàn bạc thuận lợi, sẽ là một khoản thu nhập khả quan!”

Cho nên giáo sư La hạ quân lệnh.

Tề Thịnh lại lần nữa nghi ngờ vị trí của mình trong công ty.

Lương Tuệ Tuệ từ mấy câu ngắn ngủn của anh ta, đã bắt được tin tức quan trọng: “Người máy phục vụ đồ ăn?”

“Đúng nha.” Lúc này Tề Thịnh vẫn chưa nhận ra vấn đề.

Nụ cười thường treo trên mặt Lương Tuệ Tuệ biến mất, ánh mắt nhìn Tề Thịnh tràn ngập phòng bị và ghét bỏ: “Anh là người nghiên cứu người máy phục vụ đồ ăn à? Còn bán ra các khách sạn?”

Tề Thịnh: “….”

Anh ta cuối cùng đã phát hiện bất thường.

“Không phải, người máy của bọn tôi ấy à, chủ yếu là ship đồ ăn cho khách, không xung đột với công việc của các cô.”

Lương Tuệ Tuệ hỏi: “Vậy bọn họ có thể đưa đồ ăn cho khách ở nhà hàng không?”

“…Cũng không phải không thể.”

Lương Tuệ Tuệ lớn tiếng nói: “Anh nghiên cứu loại người máy ấy, có từng nghĩ con người sẽ ra sao không! Bọn tôi ra ngoài làm công không những phải cạnh tranh với người, giờ còn phải cạnh tranh với người máy nữa! Còn để người ta sống nữa không!”

Tề Thịnh: “…”

“Cái này, em gái em bình tĩnh.” Tề Thịnh kiên nhẫn giải thích, “Cơ khí dần dần thay thế vị trí của một bộ phận nhân loại, chuyện này là chắc chắn. Một số công việc đơn nhất lặp lại, ví dụ như người phục vụ, giao dịch viên ngân hàng….”

“Cả giao dịch viên ngân hàng anh cũng không tha?!”

Tề Thịnh: “….”

Anh ta quay đầu nhìn Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực: “Hai người xuống đây làm gì thế?”

Tuy chuyển đề tài sượng trân, nhưng rốt cuộc làm Trịnh Bảo Châu nhớ ra mục đích tới đây.

“Ấy…” Trịnh Bảo Châu  nhìn Lương Tuệ Tuệ, kéo cô nàng đến gần cửa sổ vắng người, “Tuệ Tuệ, em xem đây có phải Lý Dật Phàm không?”

Cô mở ảnh một mình Lý Dật Phàm ra trước, xác nhận với Lương Tuệ Tuệ. Lương Tuệ Tuệ chẳng hiểu mô tê gì cúi đầu nhìn, ảnh chụp tuy không rõ lắm, nhưng đúng là Lý Dật Phàm: “Đúng ạ, cô Bảo Châu, sao chị lại có ảnh của Lý Dật Phàm?”

Trịnh Bảo Châu lặng đi một lúc, xong vẫn mở ảnh của Lý Dật Phàm và hoa khôi khoa ra: “Chị nghe bạn học đại học H nói, hình như cậu ta đang cặp với hoa khôi của khoa.”

Lương Tuệ Tuệ ngẩn ra, cứ như không nghe hiểu cô nói gì, chỉ cúi đầu ngơ ngác nhìn bức ảnh.

Trịnh Bảo Châu rất lo tin tức này quá đả kích, định an ủi mấy câu, Lương Tuệ Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Cô Bảo Châu, bọn họ có nhầm không? Bức ảnh này cũng chẳng nói lên gì cả.”

“….A” Trịnh Bảo Châu châm chước câu từ, “Nhưng Lý Dật Phàm đang…”

“Cô Bảo Châu, em sẽ hỏi Lý Dật Phàm.” Lương Tuệ Tuệ lên tiếng cắt lời cô, “Hôm nay em tan ca trước nhé.”

Khúc Trực thấy Lương Tuệ Tuệ cuống quít bỏ đi, bèn đi lên hỏi Trịnh Bảo Châu: “Sao rồi?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Hình như em ấy không tin, bảo về hỏi Lý Dật Phàm.”

Đáp án này Khúc Trực cũng không bất ngờ: “Gặp chuyện không muốn chấp nhận, chạy trốn cũng là bản năng con người. Cho cô ấy chút thời gian.”

“Ừ.” Trịnh Bảo Châu đáp một tiếng, lại không yên tâm, “Nhưng tôi sợ Lý Dật Phàm lại lừa em ấy.”

“Tên đó chắc chắn sẽ không dễ dàng thừa nhận, nhưng chuyện này thật ra ai cũng rõ, chẳng qua có muốn đối mặt vấn đề hay không thôi.”

Tề Thịnh lúc này mới tò mò sán lại: “Hai người nói chuyện gì thế? Em gái lúc nãy sao thế?”

Khúc Trực liếc anh ta một cái: “Ông có thời gian rảnh thế, không bằng nghĩ xem ngày mai làm thế nào để ký hợp đồng?”

Tề Thịnh nói: “Vấn đề này tôi đã nghĩ rồi.”

“Ồ?” Khúc Trực tỏ vẻ muốn nghe rõ ràng.

Tề Thịnh nói: “Chính là mang ông đi cùng, tôi đã nghe ngóng rồi, trong đoàn ngày mai có một nữ quản lý cấp cao.”

Khúc Trực: “…”

“Thế cô Bảo Châu, bữa cơm tối liền nhờ cô nhé!” Tề Thịnh xem thời gian, nói với Trịnh Bảo Châu, “Vậy tôi về trước!”

“Ừ,ừ, yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Tề Thịnh lúc này mới yên tâm rời đi, sau khi anh ta đi, Khúc Trực cũng tính về phòng. Trước khi xoay người, anh nhìn điện thoại trong tay Trịnh Bảo Châu một cái: “Gã ‘không so bốn’ kia, đang hẹn cậu ăn cơm xem phim kìa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play