Sau đám cưới được 2 năm Đường Ôn Mạn phát hiện có em bé được 5 tháng. Bụng cô thậm chí chẳng lộ ra mà tới tháng thứ 5 mới nghén dữ dằn nên phát hiện ra. Từ sau khi cưới hai người dọn đến một căn hộ cao cấp gần trung tâm thành phố và tiệm bánh của Đường Ôn Mạn.

Cô chỉ ăn được cá còn lại nghén hết tất cả các món thịt. Thượng Âu Dật dành thời gian nhiều để học nấu chế biến các món cá khác nhau cho cô đỡ ngán. Mang thai một bé gái, cả họ Thượng hãnh diện không thôi. Có con gái bây giờ quý hơn vàng. Ngay cả Thượng Âu Dật trầm mặc bạn bè hắn cũng thay đổi, đi uống rượu xã giao mà cứ lôi ảnh siêu âm con gái ra khoe miết thôi.

Mà ngộ nghịnh thay Đường Ôn Mạn lại cứ thích đi siêu thị sắm đồ sơ sinh buổi sáng. Thời gian hắn không nghỉ làm được. Thế là hai anh vệ sĩ lực lưỡng được hắn cử đi theo cô mọi lúc mọi nơi không có hắn. Nắng ấm buổi sáng khiến cô phải vươn vai hít thở. Bộ váy bầu thời trang tay bồng thiết kế giống váy babydoll màu trắng. Đường Ôn Mạn bước xuống xe, một tay đỡ bụng bầu 8 tháng mấy một tay đeo kính râm lên. Những người đi đường xunh quanh đều ngoái lại. Theo đó là hai người áo đen bước xuống từ chiếc xe đen bóng bên dưới tiến đến cầm túi xách, cầm ô bật ra che nắng cho cô bước vào trung tâm thương mại.

Bộ đồ con nhóc tì sơ sinh nào cô đều là chọn màu hồng. Đồ chơi, dụng cụ cho mẹ bầu cũng chọn màu hồng hết. Cô muốn con gái sinh ra sẽ giống như một nàng công chúa, bước vào cuộc đời được ba mẹ trải màu hồng.

Đường Ôn Mạn ăn vặt liên hồi, luôn miệng không dứt. Tối tắm xong là cô nằm trên giường ăn mận chấm muối, cóc, xoài các thể loại. Vừa xem hài vừa được Thượng Âu Dật nắn bóp tay chân cho, gương mặt mãn nguyện trái xoan tròn lên trông thấy của cô tươi rói. Do ít vận động nên mang bầu cô phải đi lại tập yoga cho dễ sinh. Hắn tối nào ngủ cũng bị đánh thức, không ngon giấc. Lúc thì cô đi vệ sinh liên tục, lúc cô lại bật khóc vì đau người ngủ không nổi. Hắn đau lòng vô cùng, chẳng thể làm gì ngoài đấm bóp cho cô, vỗ về cô vợ nhỏ.

Cô đứng trước gương chống hông xoay qua xoay lại. Miệng chẹp chẹp, lắc lắc đầu.

" Ông xã, em béo lên nhiều rồi anh có muốn bỏ em chưa?"

Thượng Âu Dật đang đeo kính nghe cô hỏi thì gọng suýt thì chọc vào lỗ tai. Hắn đằng hắng nhẹ:" Em bớt xem phim linh tinh rồi hỏi anh vớ va vớ vẩn đi!"

Cô bóp bóp bắp tay mình, bắp chân mình. Đúng là đã béo lên nhưng không quá tròn. Bầu bì như cô dáng đẹp là phải. Có lúc thì cô nằm trong lòng hắn xoa xoa bụng.

" Em nặng quá rồi có phải anh bế sẽ gãy cột sống không?"

Hắn nhắm mắt đang lim dim cung mệt mỏi thở hắt ra, hôn lên chóp mũi cô:" Không gãy không gãy được."



Ngày sinh dự kiến đã được định là mười mấy ngày nữa. Đường Ôn Mạn ôm bụng bầu nằm trên ghế sô pha nhà Thượng gia nhìn bà Thượng và bà Đường xoay lên xoay xuống chạy ngang chạy dọc lấy đồ dự sinh cho cô đặt trong phòng khách. Hai người bắt cô cẩn thận từng bước đi một, từng miếng ăn một.



Mãi mới thoát được bai bà. Muốn đi daoi chút, tự nhiên cô thèm ăn xiên hồ lô. Tay cầm cái túi xách, tay đỡ bụng bầu đi taxi ra chợ. Một mình cô đi bộ quanh chợ, cầm trên tay chục xiên que, vừa đi vừa ăn ngon lành. Muốn đến công ty hắn đưa cho hắn một ít, cô liền đi tới công ty. Mọi người chào phu nhân rồi còn hỏi thăm cô đủ kiểu. Nói sẽ gửi quà cho nhóc tì sớm sớm.

Đứng trong thang máy cô nhấn số tầng cao nhất rồi hăm hở soi gương trong đó. Bỗng nhiên cơn đau từ bụng truyền đến, cô trợn trừng mắt, xiên que lập tức rơi hết. Cô ngồi sụp xuống ôm lấy bụng, miệng thở gấp. Cô hét lớn, đau đớn quằn quại bủa vây lấy cơ thể cô. Mồ hôi túa ra như tắm, Đường Ôn Mạn ấn đại một đống nút để của mở. Cửa thang máy mở ra một tầng bất kỳ có nhân viên đi qua lại thấy cô thì bao nhiêu người chạy tới giúp.

" Vợ tổng giám đốc đấy, ai gọi anh ấy đi!"

" A!!Phu nhân, cô ráng lên, tôi gọi cấp cứu rồi!"

" Cố lên cô, a giám đốc!"

Đó là những câu nói cuối cùng trong đầu cô lúc cô còn ý thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play