Đường Ôn Mạn ngồi trong phòng hội đồng viết bản tường trình. Đằng sau là ba cô bạn mếu máo xin lỗi thầy cô rối rít.
Lôi Ánh:" Thầy ơi em biết lỗi rồi thầy đừng gọi phụ huynh em!"
Ngô Hân Vy:" Thầy ơi em viết bản tường trình ba lần trong tháng rồi thầy đừng bắt em viết nữa nhé!"
Mã An An:" Em hứa đây là lần cuối em phạm sai lầm."
Thầy không thèm nghe giải thích nữa. Đã quá nhiều lần bốn cô nhóc này phá trường phá lớp rồi. Trần đời chưa thấy học sinh trường quốc tế nào mà phá đến thế. Suốt ngày thề thốt hứa hẹn thầy giám thị mệt quá rồi.
Đường Ôn Mạn:" Thôi các cậu viết nhanh đi! Chắc chắn thầy ấy không tha đâu!"
Nhìn thấy thái độ thảnh thơi quá đỗi của Đường Ôn Mạn thầy Khương tức giận đi lên trước cô.
" Em đấy Đường Ôn Mạn! Không có bộ dạng hối lỗi chút nào thế hả? "
Đường Ôn Mạn đáp nhẹ:" Vậy nếu em xin lỗi và năn nỉ thầy có tha cho không?"
Thầy Khương:" Tất nhiên không!"
Đường Ôn Mạn:" Thế em mới không xin!"
Rầm một tiếng, cánh cửa vừa được đẩy mạnh ra. Theo sau là tiếng chân mạnh mẽ bước vào. Chưa kịp nhìn rõ mặt người kia mấy đứa bạn cô đã thấy đứa bạn từ nãy ngồi hiên ngang cãi cố với thầy giáo vừa chui tọt xuống gầm bàn.
Thầy Khương thấy bóng dáng người đàn ông to lớn, thân hình vạm vỡ với gương mặt tuấn tú và mái tóc vuốt ngược ra sau. Ba cô bạn của Đường Ôn Mạn đứng ngây ra ngắm nhìn người đàn ông hết sức lôi cuốn kia mà không chớp mắt.
Thấy đằng sau là thầy hiệu trưởng hớt hải đi theo sau hắn thì thầy Khương cười nói tiến đến.
" Thầy hiệu trưởng. Vị này là..!"
Người đàn ông đứng lại đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt hơi giãn ra rồi lại hắng giọng.
" Chui ra đây!"
Thầy Khương ngơ ngác không hiểu hắn nói gì. Ba đứa bạn đứng dàn hàng che cho Đường Ôn Mạn.
Hắn lại một lần nữa lên tiếng:" Đôi giày mà em đặt ship từ Pháp ngay bây giờ chắc là hủy được rồi."
Đường Ôn Mạn trợn mắt giật mình chui ra:" A! Ai cho anh hủy!"
Vì chui ra quá nhanh nên cô bị đập đầu. Thầy Khương cũng gật gù hiểu là đây là phụ huynh của Đường Ôn Mạn. Cô đứng lên, không giám đến gần hắn.
Thượng Âu Dật:" Các thầy có gì muốn dạy bảo Ôn Mạn xin cứ nói với tôi!''
Hắn hạ giọng đề nghị với thầy Khương rồi ba người cùng đến phòng hiệu trưởng nói chuyện. Bốn cô nhóc được ra ngoài tự do. Nhưng ai có phụ huynh đến mới được về.
Ngồi ở băng ghế trước phòng giám thị. Ôn Mạn ngửa cổ lên than trời.
" Trời ơi chắc tối nay mình không được ăn kem vani chân trâu thượng hạng rồi. "
Mã An An:" Mình còn đang sợ ba mẹ mình bỏ mặc mình ở đây quá. "
Lôi Ánh:" Giá như mình không ham ăn bánh bao. Giá như mình không nghe lời dụ dỗ của Mạn Mạn để trốn đi mua bánh bao!"
Ngô Hân Vy kề sát mặt Đường Ôn Mạn:
" Đúng đấy Mạn Mạn. Cậu hại tụi mình rồi!"
Đường Ôn Mạn đẩy mặt Hân Vy ra nhướn mày:" Các cậu cũng đồng ý là muốn ăn bánh bao mà!"
Lôi Ánh:" Điều quan trọng không phải mình trốn ra ngoài mà là cái cổng sau trường cậu bẻ mấy cái thanh chưa sửa xong cậu lại cố phá để tụi mình chui ra mà."
Ngô Hân Vy:" Ba mẹ mình không muốn cho mình chơi với cậu luôn ấy. Trời ơi Mạn ơi là Mạn."
Chẳng là lần gần đây Đường Ôn Mạn cùng đám bạn quậy phá lấy đâu ra cái cưa mà bẻ được mấy cái thanh ở cổng sau vườn trường. Đường Ôn Mạn đến nay là 15 tuổi với bao chiến tích lẫy lừng của sự nghịch phá từ nhỏ đến lớn. Cô nàng dù có phá đến đâu vẫn được cưng chiều yêu thương. Ngay cả thầy cô cũng không dám đả động đến cô nàng này mấy vì cả gia thế lẫn thành tích học tập đỉnh không chê vào đâu được, hơn cả những bạn ngoan ngoãn khác.
Sau khi nói chuyện với hai thầy xong Thượng Âu Dật kéo Đường Ôn Mạn lên chiếc Rolls-Royce Phantom để trở về Thượng gia.
Ngồi trên xe cô không có ý gì là muốn giải thích với hắn cả, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thượng Âu Dật:" Em không muốn nói gì?''
Đường Ôn Mạn gật đầu. Cô còn dám làm vậy, sao không dám quay ra đối diện với hắn đi.
Thượng Âu Dật nhìn xuống khuỷu tay của cô thấy bị xước ra hồng lên thì đầu mày hơi cau lại. Lấy cái balo trên đùi cô vô tình quai cặp quệt qua viết trầy trên đầu gối làm cô kêu khẽ.
Thượng Âu Dật để balo sang một bên kéo cô lại gần nhẹ nhàng thổi vào khuỷu tay cô.
Đường Ôn Mạn nhìn anh, lúc này mới cười nhẹ một cái:" Vẫn còn quan tâm em cơ đấy!"
Thượng Âu Dật dừng động tác một chút rồi hướng mắt lên:" Không quan tâm em thì quan tâm ai?"
Đường Ôn Mạn có chút giận dỗi, chỉ là giả bộ:" Vừa nãy anh còn lớn tiếng với em mà!"
Hắn biết thừa cô lại bắt đầu làm nũng nên không nói gì chỉ im lặng thổi thổi vào vết xước cho cô.
" Em trốn ra ngoài còn không cẩn thận như vậy. Xước chỗ này trầy chỗ kia ông bà Thượng lột da anh quá. Trách anh không quản vợ tốt."
Nghe hắn nói xong cô cười cười tự đắc:
" Ai là vợ anh, em là con dâu được ba mẹ nuôi từ nhỏ cơ Ba mẹ thương em nhất,nhưng thương anh nhì mà, sao mà nỡ."
Thế là trên đường về cô cứ bô bô cái miệng nói chuyện với hắn.