Sau khi trêu chọc Kỷ cô nương, ngày hôm sau Thái tử lập tức mang theo lời nhắn của nàng rời khỏi Trường An.
Mà lúc này Kiếm Nam đã vô cùng náo nhiệt. Tĩnh Vương và Kỷ Tuyên vẫn đang dẫn đội ngũ đưa dâu đi tìm công chúa nhưng vị Ngũ công chúa mất tích kia vẫn không có bất kỳ tin tức gì như cũ.
Ngoài bọn họ ra thì quan viên ở Kiếm Nam đương nhiên cũng không nhàn rỗi, bọn họ đã phái ra ngoài không ít nhân thủ. Nhưng mà trọng điểm mọi người thật sự quan tâm hiển nhiên cũng không ở chỗ này. Mấy ngày nay, cho dù là Tiết độ sứ Kiếm Nam Đông Xuyên hay là Tri phủ Thành Đô đều vội đến sứt đầu mẻ trán, bậc cửa của Thần Vương phủ cũng bị giẫm nát. Mấy ngày qua các châu, phủ đóng quân ở Kiếm Nam thường xuyên điều động, động tĩnh như vậy khiến ngay cả dân chúng bình thường cũng có thể cảm giác được khác thường.
Tin tức Thái tử phụng chỉ xuôi nam đã được đưa tới vào mấy ngày trước.
Nếu Thần Vương không có hành động thì đó mới là trạng thái khác thường.
Từ sau khi Ngũ công chúa mất tích, Kỷ Tuyên và Tĩnh Vương tạm thời ở lại trạm dịch của phủ Thành Đô.
Là cháu trai của Thần Vương, Tĩnh Vương vốn phải tiếp nhận ý tốt của Thập Nhị thúc công (1) của hắn, đến Thần Vương phủ ở tạm, nhưng không biết Kỷ Tuyên nói gì đó với hắn mà sau cùng hắn vẫn uyển chuyển từ chối khéo lời mời của Thần Vương để ở lại trạm dịch cùng Kỷ Tuyên.
(1) Thúc công: ông chú (chú của cha).
Chớp mắt đã qua mười ngày. Mùng tám tháng sáu, Kỷ Tuyên nhận được thư mật từ Sơn Nam. Sáng sớm ngày hôm sau chàng lập tức tới Thần Vương phủ giao thư mật cho Thần Vương.
Thần Vương đọc xong thì hơi nhướn mày, mắt lộ ra lo lắng: “Thái tử điện hạ bị bệnh?”
“Vâng,” Kỷ Tuyên gật đầu, “Thái Tử điện hạ buồn lo quá mức, lần này bị bệnh, hẳn là phải ở lại phủ Hưng Nguyên mấy ngày.”
Thần Vương khẽ thở dài một hơi: “Hiện giờ thật đúng là thời buổi rối loạn, Tiểu Ngũ còn chưa có tin tức, theo Bản vương thấy, có lẽ là gian tế Đột Quyết gây nên hòng ngăn cản triều ta qua lại thân thiết với Tây Nhung, lần này Hoàng thượng lệnh trữ quân đích thân tới là có thể thấy cực kỳ coi trọng việc này, chúng ta không được khinh thường.”
Kỷ Tuyên lại gật đầu lần nữa: “Vương gia nói rất phải, cho nên Dung Tu đang định cáo biệt Vương gia để về kinh.”
“Về kinh?” Thần Vương hơi kinh ngạc: “Sớm nghe nói Cảnh Dương Quận vương chính là cánh tay đắc lực của Thái tử, cớ sao Dung Tu rời đi lúc này?”
Kỷ Tuyên trịnh trọng nói: “Không dối gạt Vương gia, lần này tình hình nghiêm trọng, Thái tử điện hạ một mình tiến đến, trong tay chỉ có mấy ngàn cấm vệ quân. Hiện giờ lại bởi vì bệnh tật vây hãm nên phải ở lại Sơn Nam, thêm chuyện ở Kiếm Nam cứ kéo dài như vậy thì nhất định việc liên hôn với Tây Nhung sẽ gặp trở ngại. Tuy triều đình đã phái sứ đoàn đi thương lượng nhưng nếu thật sự có liên quan tới Đột Quyết, cứ kéo dài việc liên hôn như vậy không phải là để bọn chúng được như ý sao? Dung Tu tự cho rằng việc khẩn cấp trước mắt là chọn một vị con cháu hoàng thất khác để đưa đến Tây Nhung kết thân.”
Thần Vương nghe xong thì đáy mắt lóe lên một tia sắc sảo, ông ta rũ mắt trầm ngâm một lát rồi khen ngợi: “Dung Tu quả nhiên suy nghĩ chu đáo, hành động cả đôi đường như vậy, tất nhiên là cực kỳ tốt.”
Sau đó hai người lại nói thêm vài câu rồi Kỷ Tuyên mới cáo từ.
Chiều hôm đó Kỷ Tuyên lập tức rời khỏi Thành Đô, một mình đi lên phía bắc. Tĩnh Vương và đội ngũ đưa dâu vẫn ở lại Thành Đô, chờ sau khi Thái tử điện hạ khỏi bệnh sẽ đến tụ họp.
Bảy ngày sau Thái tử điện hạ khỏi bệnh, dẫn bốn ngàn cấm vệ quân từ phủ Hưng Nguyên vội vã lên đường tới Kiếm Nam.
Hôm tới Thành Đô, bầu trời giăng đầy mây đen, không tới buổi trưa trời đã bắt đầu đổ mưa.
Thần Vương dẫn một đám quan viên địa phương ra ngoài cửa thành nghênh đón trữ quân.
Ngày này là mười một tháng tám.
Một đêm này, phủ Thành Đô giông tố đan xen.
Mà ở Thần Vương phủ lại là cảnh tượng máu chảy thành sông.
Kiếm Nam vệ Đại tướng quân đích thân dẫn hai vạn đại quân bao vây Thần Vương phủ, Tiết độ sứ Kiếm Nam Đông Xuyên, Tri phủ Thành Đô đều tự che tai nhắm mắt, hoàn toàn không có nửa phần hành động.
Bốn ngàn cấm vệ quân Thái tử mang đến đã tổn thất toàn bộ.
Thái Tử và Tĩnh Vương bị chế ngự, hiện giờ hai người đang bị giam giữ trong tư ngục của Thần Vương phủ.
Một đêm này Kiếm Nam đã đảo điên trời đất.
Trong nhà lao bí mật của Thần Vương phủ, Tĩnh Vương bị giam giữ đơn độc đang cao giọng mắng ――
“Triệu Đình, tên nghịch tặc nhà ngươi, ngươi dám động vào Tứ ca ta, phụ hoàng ta sẽ chém ngươi ――”
“Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, loạn thần tặc tử, uổng công bọn ta gọi ngươi là Hoàng thúc công nhiều năm như vậy, đồ hèn hạ ――”
Hắn ra sức mắng chửi, hận đến mức đấm tường nhưng không hề nhận được nửa câu đáp lại mà chỉ có thể nghe thấy tiếng roi quất đi quất lại nhiều lần ở một gian địa lao khác.
Người được hắn gọi là Tứ ca ở ngay tại đó.
“Tiểu Tứ Nhi, Hoàng thúc công thật không ngờ tiểu tử ngươi lại là một cây xương cứng đấy! Quả nhiên có phong thái của phụ thân ngươi, trái lại cháu trai Hoàng đế kia của ta là một người có phúc!” Thần Vương nhìn nam nhân trẻ tuổi ở trước mặt bị treo lên đánh tới nỗi khắp người đều là vết thương, cười ha ha hai tiếng.
Thấy tiểu tử kia không hề có phản ứng, tròng mắt Thần Vương đột nhiên lạnh ngắt, ánh mắt ông ta vừa chuyển thì lập tức lại có người giơ roi lên quất một cái.
Nghe được một tiếng kêu r3n của người nọ, trong lòng Thần Vương dâng lên một trận sảng khoái: “Thế nào, loại đau khổ này không dễ chịu đâu nhỉ, ngươi còn có thể chịu mấy ngày? Hoàng thúc công cho ngươi một con đường, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp để ta thâu tóm được Sơn Nam và Lũng Hữu thì ta lập tức thả ngươi, không chỉ như vậy, ta sẽ còn chia cho ngươi một nửa giang sơn, ngươi trở về làm Thái tử điện hạ của ngươi như cũ, đợi đến khi cháu trai ta băng hà, chúng ta sẽ lập tức phân chia cai quản thiên hạ này, ngươi làm Hoàng đế của ngươi, ta làm Hoàng đế của ta, nước sông không phạm nước giếng, thế nào?”
Thần Vương nói tới đây, người bị đánh đến máu thịt mơ hồ đó cuối cùng cũng nâng mí mắt, ánh mắt hơi tan rã đột nhiên ổn định: “Thì ra… Đây là dã tâm của ngươi? Nửa giang sơn đã đủ rồi? Ha…” Hắn cười khẽ, mắt lộ ra vẻ châm chọc nhưng lại không nói một câu nào nữa.
Thái dương Thần Vương giật giật, mặt lặng như nước, chỉ một cái ra hiệu, roi da dính máu kia lại lập tức quất tới.
Nhưng mà ai cũng không ngờ tới trận biến loạn ở Thần Vương phủ chỉ mới qua ba ngày thì Kiếm Nam lại đảo lộn một lần nữa.
Không ai có thể nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Tiết độ sứ Kiếm Nam Đông Xuyên đột nhiên phản bội Thần Vương, bên trong phủ Thành Đô đại loạn. Mà cùng lúc đó Tử Châu, Toại Châu và Phổ Châu đồng thời bị tấn công. Bởi vì lúc trước Kiếm Nam vệ đã điều động hai vạn quân đóng ở các châu nên hiện giờ phần lớn quân đội vẫn tập trung ở Thành Đô, ngay cả Kiếm Nam vệ Đại tướng quân cũng đang ở Thần Vương phủ, phòng vệ ở Tử Châu là yếu ớt nhất trong ba châu, vì thế liên tục thất thủ.
Tập kích bất ngờ như vậy khiến Thần Vương không kịp trở tay, ông ta điều binh dồn dập nhưng khó có thể chú ý tất cả các nơi.
Ngay vào lúc này, tin tức Thần Vương mưu phản nổ ra ầm ầm, cuối cùng đã truyền ra các địa phương bên ngoài Kiếm Nam. Chưa tới mười ngày, Sơn Nam vệ Đại tướng quân Diêu Khánh Hậu đã dẫn binh tấn công Thành Đô.
Vào lúc binh lính đóng quân ở Kiếm Nam vệ đang ngoan cố chống lại thì một tin tức giật gân truyền đến, đó chính là Thái tử điện hạ đích thân dẫn binh xuất chiến, chinh phạt bè cánh phản loạn.
Tin tức này vừa truyền ra, bên trong phủ Thành Đô loạn như ong vỡ tổ.
Thái Tử rõ ràng đã bị Thần Vương khống chế, bây giờ đang giam trong địa lao của Thần Vương phủ, bị đánh đến không còn dư lại mấy hơi thở, làm sao có thể dẫn binh thân chinh?
Phản quân chỉ cho rằng đây là quỷ kế của Diêu Khánh Hậu, đến tận khi hai bên đối chiến, Thái Tử xuất hiện như người trời thì Kiếm Nam vệ Đại tướng quân mới kinh hãi đến mức ngã ngựa ngay tại chỗ. Suốt mấy ngày qua hắn vốn đã bị đủ loại tập kích bất ngờ làm cho không còn sức lực, trong lòng đã dao động, chỉ có điều hắn đã đi tới bước này thì không dễ quay đầu lại, lại cho rằng Thái Tử ở trong tay Thần Vương, bất luận như thế nào đây cũng là một lần đặt cuộc đắt giá, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu, ai ngờ vào lúc này Thái Tử đột nhiên khỏe mạnh nhảy ra khiến hắn lập tức bị dọa sợ trắng mặt.
Lúc này người ở trong phủ Thần Vương cũng bị một loạt phản kích làm cho đứng ngồi không yên. Nhưng đúng vào lúc này ở địa lao lại truyền đến một tin tức có tính bùng nổ cực lớn ――
Thái Tử đã chết trong ngục rồi.
Thần Vương sợ đến ngây người.
Nhưng mà điều ông ta không nghĩ tới chính là Kiếm Nam vệ Đại tướng quân đã dẫn phản quân còn sót lại thật sự đầu hàng Thái Tử.
Giờ Mùi chiều ngày hôm ấy, Thái Tử mang theo thánh chỉ vào Thần Vương phủ.
Chưa tới một canh giờ thì tòa vương phủ rộng lớn này đã trải qua thay đổi lớn đến long trời lở đất.
Ngay đêm đó Thái Tử lấy một ly rượu độc tiễn Hoàng thúc công của hắn về trời.
Ngày hôm sau mọi người mới biết vị “Thái tử” đã chết trong tư ngục của Thần Vương phủ thật ra chỉ là một thế thân.
Nhưng người đó cũng không phải một thế thân bình thường, thân phận thật của người đó là Cảnh Dương Quận vương Kỷ Tuyên.
************
Bè cánh phản loạn ở Kiếm Nam bị quét sạch hoàn toàn đã là chuyện của một tháng sau.
Trong lúc đó, Ngũ công chúa vẫn luôn bị giấu ở Tương Châu tiếp tục được Tĩnh Vương dẫn binh hộ tống đi Tây Nhung.
Đầu tháng mười Thái tử về kinh.
Tháng mười năm Càn Nguyên thứ hai mươi hai, Hoàng đế bệ hạ ra chiếu thư có viết Cảnh Dương Quận vương Kỷ Tuyên nổi danh trung nghĩa, anh dũng hi sinh vì đất nước, đặc biệt truy phong tước vị Thân vương, thụy Trung Túc.
Ngày hôm sau chiếu thư được bổ sung, theo đó phong Kỷ Du làm An Hòa Quận chúa, Kỷ Thấm làm Cẩm Huệ Quận chúa.
Ngày hai mươi mốt tháng mười năm Càn Nguyên thứ hai mươi hai, kim thượng thoái vị, chuyển đến Đông Nội an tâm tĩnh dưỡng, Thái tử đăng cơ, sửa niên hiệu thành “Thừa Minh”.
**********
Chẳng mấy chốc đã tới tháng chạp, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Kỷ Du mặc đồ tang mùa đông màu xanh nhạt, cực kỳ mộc mạc thuần khiết, trên đầu cũng không đeo đồ trang sức mà chỉ búi tóc đơn giản.
Tuyết Ương thấy nàng đứng ở bên cửa sổ nửa canh giờ mà vẫn không nhúc nhích, sợ nàng bị cảm lạnh nên lấy áo khoác phủ thêm cho nàng.
Thấy nàng không có phản ứng gì, Tuyết Ương hơi nhíu mày, lo lắng nhìn nàng.
Từ sau khi Quận vương ra đi, ngắn ngủi hai tháng, không chỉ có hai vị cô nương thay đổi mà ngay cả trong phủ cũng thay đổi hoàn toàn. Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lần trước Triệu quản sự và Đổng ma ma thay đổi tất cả người làm trong phủ. Kể cả những người hầu đã làm trong phủ nhiều năm cũng được nhét cho số tiền lớn rồi thả ra ngoài, hiện giờ người cũ ở lại ngoại trừ Hàn Nghiệp của Thiều Quang viện thì cũng chỉ có hai người là nàng và Sương Thanh.
Người mới mua vào không nhiều lắm, bây giờ trong phủ cũng chỉ có hai vị chủ tử, người làm ngược lại không thiếu, chỉ có điều là càng thêm vắng lặng.
Trong lòng Tuyết Ương cũng lạnh tanh, nhìn bóng lưng Kỷ Du, nàng cảm thấy trong lòng càng không dễ chịu. Tuy Hoàng thượng ban thưởng cho phủ rất nhiều thứ, hai vị cô nương cũng được phong làm Quận chúa nhưng Quận vương phủ lớn như vậy lại không có Quận vương, hai vị cô nương cũng không còn huynh trưởng.
Tuyết Ương suy nghĩ một chút, đôi mắt lập tức cay cay.
Nhớ tới ngày tin dữ truyền đến, dáng vẻ hai vị cô nương đau lòng muốn chết, đến bây giờ nàng vẫn còn có chút tiếc thương.
Tuy Thái tử điện hạ rất quan tâm, còn đích thân tới phủ an ủi cô nương nhưng cảm xúc của cô nương cũng chỉ khá hơn một ít, tuy không tiếp tục khóc nữa nhưng tâm tình lại buồn bực, mãi đến hôm nay cũng chưa khôi phục như cũ.
Tuyết Ương rất muốn an ủi nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Nỗi đau mất ca ca hẳn là rất khó xoa dịu.
Tuyết Ương đang mặt ủ mày ê suy nghĩ thì lại nghe thấy Kỷ Du đột nhiên mở miệng: “Thay quần áo cho ta.”
“Cô nương?” Tuyết Ương ngẩn người, “Cô nương muốn thay bộ nào?”
“Ngươi chọn một bộ giản dị, thích hợp để mặc vào cung.” Kỷ Du hờ hững nói.
Tuyết Ương kinh ngạc: “Cô nương muốn vào cung sao? Nhưng người…” Vẫn còn đang để tang mà.
Nghiêm khắc mà nói thì thời kỳ để tang phải kiêng ra ngoài. Cái này Kỷ Du cũng biết, nhưng nàng thật sự không có cách nào để tiếp tục chờ đợi mòn mỏi như vậy nữa.
Nàng muốn đi tìm Hoàng Thượng hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc hiện giờ ca ca nàng ở chỗ nào, còn bao lâu nữa mới có thể trở về?
Nàng nhớ chàng đến phát hoảng, thậm chí đã bắt đầu hoài nghi những lời nói đó của Hoàng thượng chỉ là lừa gạt nàng.