Chương thị thấy nhi tử trầm lặng thì sắc mặt cũng dịu xuống, nhẹ nhàng nói: “Không phải nương không muốn giúp con, ta cũng biết diện mạo Kỷ cô nương rất xinh đẹp, nghe nàng ấy nói chuyện cũng rất thoải mái, là một cô nương tốt, nếu ở trong nhà bình thường thì nương lập tức giúp con làm chủ, nhưng cố tình nàng ấy lại là cô nương của Cảnh Dương Quận vương phủ, con vẫn nên thu lại tâm tư đi, đừng có mơ mộng viển vông nữa.”
Đoạn Thù yên lặng không nói, con ngươi đen nhánh giờ phút này ảm đạm không có ánh sáng, cả người đều suy sụp mấy phần.

Chương thị thở dài một hơi, cũng không nỡ trách móc hắn nặng nề nữa, chỉ nói: “Mau trở về viện đi, xử lý vết thương trước.”
Đoạn Thù rầu rĩ đáp một tiếng, ủ rũ bước đi.
Chương thị nhìn bóng lưng hắn, lắc đầu rồi lại thở dài một hơi.
Lâm ma ma ở bên cạnh nhìn xung quanh, rất có mắt nhìn đi lên phía trước, đỡ lấy tay Chương thị: “Phu nhân đã lo nghĩ nhiều ngày, vẫn nên mau chóng về viện nghỉ ngơi một lát đi.”
Chương thị đáp một tiếng.
Về đến viện, vào phòng ngủ, Lâm ma ma đóng cửa phòng kín mít, lúc này mới mở miệng nói: “Hôm nay phu nhân quả thật quá nóng vội.”

Chương thị “Ôi” một tiếng, ngồi trên giường nhỏ xoa trán, “Còn không phải tại thằng bé kia quá làm người không yên tâm sao! Ngươi nói xem hôm nay nó đi đâu, để ta nói, còn không phải giống phụ thân nó ư, trong mắt trong lòng đều nhìn chằm chằm Kỷ gia kia!”
Nói tới đây, Chương thị vừa tức vừa đau lòng: “Ngươi nói xem, rốt cuộc nữ nhân kia tốt ở chỗ nào chứ? Hiện giờ đi làm ni cô đầu trọc, thế mà lão gia vẫn cứ nhớ nàng ta, nhiều năm như vậy, ta một lòng giúp chồng dạy con, vì ông ấy sinh con dưỡng cái, nhưng trong lòng ông ấy vẫn không thể quên tiện nhân kia, ông ấy đã từng để cho ta một vị trí nào chưa?”

Chương thị càng nghĩ càng uất ức, nhớ tới Đoạn Tuấn nhớ thương nữ nhân kia thì trong lòng vừa ghen ghét vừa căm hận, hàm răng cắn chặt: “Thật không ngờ tiện nhân Thẩm Nùng Nguyệt đó mạng lớn, không phải nói nàng ta đã chết rồi sao? Giờ thì hay rồi, không chỉ sống rất tốt mà còn gả đến Quận vương phủ, ông trời thật đúng là thiên vị nàng ta, ta đúng là ngàn phòng vạn phòng cũng không thể phòng hết mọi chuyện! Lần này tốt rồi, một nhà chúng ta trở về kinh thành, nàng ta cũng ở trong kinh, lại ở ngay dưới mí mắt lão gia, lão gia còn coi ta là người ngu, vẫn tưởng ta không biết ông ấy đi tìm đồ tiện nhân kia đâu, hừ!”
Chương thị nói đến đỏ mặt đỏ mắt, đôi mắt còn rơi vài giọt nước mắt, ngực phập phồng không ngừng, thở phì phì hít mũi, đã hoàn toàn không còn dáng vẻ nhã nhặn yên tĩnh ở trước mặt người khác.
Lâm ma ma ở một bên nghe, tuy cũng sốt ruột nhưng vẫn ôn hòa khuyên giải và an ủi Chương thị, đưa khăn cho bà ta lau mắt: “Phu nhân đừng tức giận, cẩn thận làm hại thân mình, theo nô tỳ thấy, nữ nhân kia hiện giờ chính là quả phụ của Quận vương phủ, lại cạo đầu làm ni cô, có lẽ dù thế nào cũng không thể tạo nên uy hiếp gì với phu nhân đâu! Không phải nói sai, mỗi lần lão gia đến đó cũng chỉ đứng ở bên ngoài một lát thôi, nữ nhân kia cũng chưa từng ra gặp, có lẽ là đã chết tâm với lão gia, không khơi dậy được nhiều sóng to gió lớn đâu ạ.”
Lâm ma ma nói tới đây, thay đổi giọng điệu rồi lại nói: “Hơn nữa người đã sinh hai vị công tử, hai vị cô nương cho Đoạn gia, công lao này lớn đến mức nào chứ, trưởng bối trong tộc hiểu rõ trong lòng, chỉ riêng lão thái gia bên kia đối với người đã là cực kỳ vừa lòng, tuy lão gia không nói nhiều nhưng trong lòng ông ấy tất nhiên cũng để ý đến người, dù sao cũng là phu thê, nữ nhân họ Thẩm đó làm sao so được?”
Nghe bà ta nói như vậy, tuy trong lòng Chương thị đã khoan khoái không ít nhưng chỉ cần nghĩ đến hai ngày trước Đoạn Tuấn lại đến am Sùng Loan thì lập tức dâng lên khó chịu, sắc mặt vẫn cực kỳ kém: “Tuy ta là chủ mẫu của Quốc công phủ này, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì làm sao bây giờ? Trong lòng phu quân ta luôn nhớ thương tình nhân cũ, ta còn phải giả vờ làm kẻ điếc người câm, hỏi cũng không thể hỏi, thế này thì bảo ta nhịn kiểu gì?” Bà ta nói xong thì lại ch ảy nước mắt, cảm xúc kìm nén rất lâu cũng sắp tuôn trào.
“Ôi trời, phu nhân mau nín khóc!” Lâm ma ma vội vàng lau nước mắt cho bà ta: “Người đã mất ngủ nhiều ngày, đôi mắt vốn đã hơi sưng lên, sao có thể khóc tiếp đây, mau thu nước mắt lại đi, bên phía lão gia, tạm thời người chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, lão gia không nói chuyện này với người tức là không muốn người biết, nếu người nói ra, không cho lão gia mặt mũi thì ông ấy nhất định sẽ tức giận, cứ khó chịu cả đời này thì không phải sẽ càng ngày càng xa cách người sao, người không thể làm ra chuyện như vậy được, tránh cho phu thê lục đục, chỉ tiện nghi cho họ Thẩm kia!”

Chương thị nghe lời này của Lâm ma ma thì trong lòng cũng đồng ý. Tuy rằng bà ta tức giận và oán hận, trong lòng bực bội đến mức hận không thể cho nữ nhân kia mấy cái tát ngay trước mặt Đoạn Tuấn, nhưng bà ta cũng biết tuyệt đối không thể xé toạc chuyện này ra với Đoạn Tuấn, nếu không những cố gắng, ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm như vậy của bà ta sẽ uổng phí hoàn toàn, đến lúc đó không vớt vát được nửa phần tốt!
Nghĩ đến đây, tâm trạng Chương thị bình tĩnh hơn một chút, nước mắt cũng ngừng rơi. Bà ta hít vào một hơi, ổn định cảm xúc, nói với Lâm ma ma: “Tạm thời ta vẫn có thể chịu đựng chuyện này, nhưng thằng bé Dận Chi cũng không để người ta bớt lo, bây giờ bên ngoài đang không ngừng đồn đại chuyện đó, thế nhưng nó lại nhớ mãi không quên nha đầu Kỷ gia kia, đúng là cùng một dạng với phụ thân nó, ôi, trời sinh kẻ si tình!”
Chương thị nói tới đây thì lại tức giận: “Ngươi nói xem, ngươi nói xem… Làm sao mà một chuyện hai chuyện đều kéo vào một chỗ với Cảnh Dương Quận vương phủ chứ, ta xung khắc với Kỷ gia bọn họ à, sớm biết vậy thì lúc trước nên nhổ cỏ tận gốc, trực tiếp bảo dượng gi ết chết Thẩm Nùng Nguyệt là được rồi, hiện nay cũng không cần phải hành hạ người như vậy.”
“Phu nhân nói quá nghiêm trọng rồi,” Lâm ma ma xoa lưng Chương thị, giúp bà ta thuận khí: “Dù sao Đại công tử tuổi trẻ khí thịnh, vừa ý cô nương nhà người ta cũng không có gì không đúng, lại nói, biện pháp đó của phu nhân không phải đã có ích rồi sao, tuy Đại công tử còn tồn tại tâm tư nhưng cũng không thể được đáp lại.”
“Vậy trái lại,” Chương thị nghĩ nghĩ, cuối cùng trong lòng cũng có một đường trôi chảy: “Trái lại biện pháp này rất tốt, cũng không uổng công ta suy nghĩ hai ngày! Tuy Đông Cung vốn không có ý này nhưng giờ bên ngoài truyền loạn lên rồi, dù thế nào bọn họ cũng phải băn khoăn đến thể diện của những núi dựa lớn đằng sau Kỷ Du, tuy thiên gia kiêng kị chuyện một nhà độc tôn, không dám để cho nàng làm Hoàng hậu tương lai, thế nhưng thu vào cung làm trắc phi, lương đệ thì chắc chắn là không chạy thoát được, nói cho cùng thì Dận Chi vẫn còn non nớt lắm, chưa biết nhìn đời đâu!”
Bà ta thở dài một tiếng, giữa chân mày lại có chút ý cười tự đắc: “Kỷ Du không muốn vào cung thì sao chứ, Cảnh Dương Quận vương kia có thể bỏ qua cơ hội tốt này sao? Tích Phi nương nương cũng nhất định sẽ thêm dầu vào lửa, đến lúc đó, cho dù nhi tử ngốc của ta đi cầu xin phụ thân nó giúp đỡ thì cũng không có cách nào.”
Lâm ma ma cười một tiếng: “Còn không phải sao? Một chiêu này của phu nhân đúng là quá tốt, tuy lão gia có lòng riêng, muốn kết thân với Quận vương phủ nhưng hiện giờ cũng không làm gì được, phu nhân đánh đòn phủ đầu trước, lúc này Đại công tử và lão gia đều bị động, căn bản không cần nhọc lòng nữa!”
Chương thị nghe lời này, trong lòng thoải mái hẳn ra, nắm khăn đứng dậy: “Hai ngày nay ta lo lắng đến mức không còn tâm trạng ăn cơm, lúc này lại đói bụng rồi, đi ăn một chút thôi.”

Lâm ma ma cười đáp lời, đỡ bà ta đi ra ngoài.
Bên kia, Kỷ Du đang rầu rĩ vì lời đồn đại bên ngoài. Đến buổi chiều, nàng nói qua với Kỷ Tuyên, tuy Kỷ Tuyên cũng có chút lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh hơn nàng. Dù sao chàng làm việc ở trong triều, đều có qua lại với Hoàng thượng và Thái tử, đối với tâm tư của Thiên gia cũng có thể phỏng đoán vài phần. Theo suy đoán của chàng, những lời đồn bên ngoài đó nói chung chỉ là lời đồn nhảm mà thôi, nếu đến lúc đó trong cung thật sự có tâm tư này thì chàng cũng có biện pháp ứng phó.
Sau khi được Kỷ Tuyên an ủi, Kỷ Du cũng không để ý tới việc này nữa. Không ngờ buổi sáng ngày hôm sau lại có người ở trong cung tới, nói là Tích phi phái tới đây đón nàng vào cung.
Kỷ Du không chậm trễ mà lập tức đi vào cung.
Không nằm ngoài dự đoán của nàng, Tích phi đón nàng vào cung đúng là vì chuyện tuyển phi cho Thái tử.
Nói chuyện hết một canh giờ, Tích phi giữ nàng ở lại dùng bữa trưa, lúc trở về phủ đã là buổi chiều.
Kỷ Tuyên ở ngay tại phòng khách ngoài tiền viện đợi nàng.
“Ca ca!” Kỷ Du ở ngoài cửa nhìn thấy chàng, đôi mắt đã mang theo ý cười.
Kỷ Tuyên đi tới, thay nàng lau một lớp mồ hôi mỏng trên trán: “Dì muội đã nói những gì?”
“Còn có thể nói gì nữa?” Kỷ Du nhíu chặt mày: “Thì là chuyện muội lo lắng đấy, dì nói gả cho Thái Tử điện hạ cũng khá tốt, dù sao bà ấy ở trong cung cũng có thể che chở cho muội, nếu muội có ý định này, bà ấy chắc chắn sẽ hết lòng gúp muội, dù thế nào cũng phải để cho muội ngồi vào vị trí Thái tử phi…”

“Vậy muội nói thế nào?” Ánh mắt Kỷ Tuyên hơi trầm xuống.
“Dĩ nhiên muội nói với bà ấy là muội không muốn vào cung, bà ấy nghe xong có vẻ rất thất vọng, khuyên muội suy nghĩ thêm chút nữa, còn nói… Còn nói muội hãy cân nhắc vì bà ấy và bên phía Quan Lũng một chút, cũng nên cân nhắc vì huynh, nói cái gì mà nếu tương lai Thái Tử đăng cơ, cuộc sống của bà ấy và Tiểu Cửu đại khái cũng sẽ không quá tốt, nói sao thì huynh đệ hoàng thất cũng không có bao nhiêu tình cảm, nếu muội làm Thái tử phi, vậy thì không giống nhau rồi, không chỉ bà ấy mà mấy người ngoại tổ phụ cũng sẽ yên tâm hơn, còn có huynh, bà ấy nói đối với huynh cũng có chỗ tốt,” Kỷ Du mím môi, hơi buồn rầu nói: “Bị dì nói như vậy, giống như muội không gả cho Thái tử thì sẽ bị thiệt hại rất nhiều…”
Nói tới đây, nàng thở dài một hơi, ngước mắt nhìn Kỷ Tuyên rồi nói: “Ca ca, nếu trong cung thật sự đưa thiệp tới thì muội phải làm sao đây? Huynh thật sự muốn đưa muội vào cung tham tuyển sao?”
“Không đâu.” Kỷ Tuyên dịu dàng an ủi: “Ta không cam lòng đưa muội cho bất kỳ ai, cho dù là Thái Tử cũng giống vậy.”
Mặt Kỷ Du đỏ lên, rũ mắt nói: “Nhưng muội đã tròn mười bốn, theo lý cũng nằm trong nhóm tham tuyển, trong cung phát thiệp chính là rất công bằng, đến lúc đó đưa tới đây, muội có thể trốn được sao? Còn có… Còn có dì muội nữa, nếu bà ấy tình nguyện giúp muội, nói bên tai Hoàng thượng vài câu, vậy coi như hỏng việc rồi!”
Kỷ Tuyên bóp bóp tay nàng, nói: “Những chuyện này cứ giao cho ta, ta sẽ nói chuyện với Tích Phi nương nương, cũng sẽ đi thăm dò ý tứ bên Đông Cung, tuyệt đối sẽ không để người nào cướp muội đi, muội đừng có vì thế mà hao tổn tinh thần.”
“Vâng.” Kỷ Du khẽ lên tiếng, cười nhìn chàng: “Nghe giống như ca ca đã nắm chắc rồi, cứ thế khẳng định muội không được làm Thái tử phi sao?”
Kỷ Tuyên ngẩn người, ngay sau đó nhìn nàng đầy ẩn ý: “Ta chỉ lo lắng một điều.”
“Điều gì?”
“Nếu trong lòng Yểu Yểu muốn làm Thái tử phi, vậy thì ta cũng không có cách nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play