Kỷ Du viết thư vô cùng đơn giản, chỉ có ba chữ, nhưng quả thật có ích hơn mấy lá thư của Mạnh Thiệu Đình nhiều.
Kỷ Tuyên về đến kinh thành vào ngày mười tám tháng ba. Lúc chàng trở về Quận vương phủ thì vừa qua canh tư, trời vẫn còn tối, bên ngoài đang lác đác mưa.

Có lẽ người gác cửa nhìn thấy Quận vương rời khỏi nhà quá lâu đột nhiên trở về nên hết sức kích động, hoặc là thời gian này bọn họ thấy Tam cô nương làm chủ đã quen, cũng không biết là ai mà giữa đêm đen mù mịt này vui vẻ chạy tới Linh Miểu uyển báo tin Kỷ Tuyên đã trở về.
Lúc Kỷ Du tới thì Kỷ Tuyên vừa mới thay áo ngoài, đang định đi đến phòng tắm.
Bởi vì lúc ra ngoài hơi vội vàng nên Kỷ Du không búi tóc, trên người chỉ khoác một cái áo mỏng, Sương Thanh cầm ô đi bên cạnh nàng.
Kỷ Tuyên không ngờ nàng sẽ đến, đến khi nhìn thấy bóng người đang đi trên hành lang thì lập tức ngây ra, bước chân dừng lại. Trái lại Hàn Nghiệp ở bên cạnh chàng nhìn thấy thì hết sức vui vẻ nói: “Quận vương, là Tam cô nương tới!”
Dứt lời, trông thấy Kỷ Du đến gần, hắn vội hành lễ: “Tam cô nương.”
Lúc này Sương Thanh cũng nhanh chóng làm lễ với Kỷ Tuyên.
“Sương Thanh, ngươi bảo các nàng mang thuốc đã sắc tới trước.” Kỷ Du nghiêng người căn dặn một câu, Sương Thanh theo lời rời đi.
“Hàn Nghiệp, phòng bếp nhỏ có chuẩn bị thức ăn không?”

Hàn Nghiệp sửng sốt, ngay sau đó vội vàng nói: “Vốn bảo các nàng chuẩn bị, nhưng Quận vương nói không cần, cho nên…” Hắn vừa nói vừa lén nhìn Kỷ Tuyên, lại thấy hai mắt chàng chỉ nhìn Kỷ Du, căn bản không định lên tiếng.

“Vậy bây giờ chuẩn bị luôn đi, mang vài món ăn nhẹ tới.” Giọng nói của Kỷ Du hết sức ôn hòa, cũng không có ý trách móc, Hàn Nghiệp nghe vậy thì vội vàng vâng lời rồi lập tức chuồn tới nhà bếp.
Trong hành lang đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.
Hai người đối mặt nhau, đứng cách nhau hơn nửa trượng. Có điều hơn nửa năm không gặp, hôm nay gặp lại nhau, ở dưới ánh đèn mờ ảm đạm, cả hai đều có cảm giác giống như đã cách một đời.
Tuy ánh sáng chẳng hề rõ ràng nhưng Kỷ Du vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như thiêu như đốt của Kỷ Tuyên. Nhưng nàng cũng không lảng tránh, tầm mắt xoay chuyển một vòng trên thân hình rõ ràng đã gầy đi rất nhiều của chàng, chậm rãi nói: “Mạnh Nhị ca nói huynh bị bệnh, ta đã bảo người chuẩn bị thuốc rồi, huynh uống xong rồi nghỉ ngơi đi.” Nàng nói xong, cũng không chờ chàng trả lời mà đã xoay người đi dọc theo hành lang về phía trước.
Kỷ Tuyên sững sờ một lúc lâu, thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.
“Yểu Yểu…” Giọng nói gấp gáp từ phía sau truyền tới, Kỷ Du dừng chân, cho rằng chàng muốn nói gì đó, ai ngờ nàng vừa quay lại đã đụng phải người chàng.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, Kỷ Tuyên mặc không nhiều lắm, áo choàng vừa thay ra vẫn còn hơi ấm, tỏa ra hương hoa lan nhàn nhạt. Chàng gầy hơn trước, ngực lại càng rắn chắc hơn, Kỷ Du không có phòng bị mà đâm đầu vào, thật sự có chút đau.
Kỷ Tuyên hiển nhiên cũng không ngờ rằng chàng mới gọi một tiếng mà nàng đã dừng lại, hai người cứ như vậy đụng phải nhau.
Tóc nàng tản ra lưng, đã dài chấm eo, nhưng người nàng vẫn gầy như vậy, nhỏ như vậy, chàng chỉ cần hơi khép tay là có thể ôm trọn cả người nàng. Nhưng hiện giờ chàng lại không dám ôm nàng, chỉ hờ hững đỡ bả vai nàng một chút mà thôi.
“Yểu Yểu, đụng đau không?” Chàng nói rất nhanh, cũng rất nhẹ, dường như sợ dọa nàng chạy mất.
Thái độ của chàng rất cẩn thận, trong giọng nói còn mang theo một tia luống cuống làm Kỷ Du đau xót.
“Ta không sao.” Nàng cúi đầu thoát ra khỏi ngực chàng: “Vừa nãy huynh muốn nói gì?”
“Ta…” Kỷ Tuyên không biết phải nói gì. Thật ra chàng cũng không muốn nói gì, chỉ là sợ nàng cứ đi như vậy nên nhất thời sốt ruột mà thôi.

“Muội, muội phải về sao?” Chàng thấp giọng hỏi.
Kỷ Du ngước mắt: “Ta chỉ muốn đến nhà chính thôi, huynh không phải đi tắm à?”
“Không vội, ta tắm gội muộn một chút cũng không sao,” Kỷ Tuyên lập tức tiếp lời, giọng nói mang theo vui mừng, chẳng mấy chốc giọng điệu lại khẩn trương, hết sức cẩn thận nói: “Ta đi cùng muội đến nhà chính, được không?”
Kỷ Du nhìn chàng một cái, nhẹ nhàng gật đầu, Kỷ Tuyên lại có chút không thể tin được, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nhưng chàng không dám hỏi nhiều, rất sợ nói sai một câu thì sẽ lập tức phá hỏng thời khắc này.
Hai người không nói gì mà đi thẳng đến nhà chính, ngồi xuống cách nhau một cái bàn.
Ánh đèn trong sảnh sáng rõ, lúc này Kỷ Du mới nhìn ra sắc mặt Kỷ Tuyên có chút tiều tụy, sắc môi tái nhợt, rõ ràng là bộ dạng của người bị bệnh.
Nhớ tới lời Mạnh Thiệu Đình, nàng hơi nhíu mày nói: “Bệnh của huynh sao rồi? Thường xuyên ho gay gắt sao?”
Sự quan tâm trong câu nói này đã hết sức rõ ràng, Kỷ Tuyên vừa mừng vừa lo, mắt phượng thâm thúy giống như có vì sao nhỏ rơi xuống làm xua tan hết mọi bệnh tật, lúc nhìn nàng, ánh mắt ấy nóng bỏng sáng ngời.
Kỷ Du không địch nổi cái nhìn chăm chú của chàng, hơi mất tự nhiên quay mặt đi, tầm mắt liếc về phía cửa, thờ ơ nói: “Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
“Chỉ là bệnh nhỏ, không có gì đáng ngại.” Trong mắt Kỷ Tuyên hiện lên vui mừng, giọng nói dịu dàng đến kỳ cục.
Kỷ Du “Ừ” một tiếng, tầm mắt trước sau không có quay lại, đúng lúc này nha hoàn bưng đồ ăn vào.
“Huynh ăn trước một ít, đợi lát nữa uống thuốc là được.”

Đã từ rất lâu Kỷ Tuyên không được nghe giọng nói dịu dàng mềm mại của nàng nói chuyện với mình, giờ phút này Kỷ Du nói cái gì chàng cũng muốn nghe, đừng nói là ăn cơm uống thuốc, cho dù bảo chàng uống thuốc độc thì chàng cũng vui vẻ bằng lòng. Cho nên tuy rằng chàng không thấy đói bụng nhưng vẫn hết sức vui vẻ ăn không ít.
Chẳng mấy chốc thuốc đã được đưa tới.
Kỷ Du bảo Sương Thanh đặt bát thuốc xuống, lại bảo nàng ấy ra ngoài cửa chờ rồi nói với Kỷ Tuyên: “Mới ăn xong, đợi thêm một khắc nữa hãy uống thuốc, huynh uống xong thì đi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại mời đại phu tới bắt mạch.” Dứt lời, nàng đứng dậy bước đi.
Kỷ Tuyên nhìn thấy nàng đứng lên thì không kịp phản ứng, mãi đến khi nhìn thấy nàng bước ra ngoài, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, bỗng đứng lên, duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng, “Yểu Yểu?” Giọng nói một khắc trước còn lộ ra vui mừng nhưng lúc này lại trở nên hoang mang lo sợ.
Kỷ Du dừng chân, nghiêng đầu nhìn cánh tay bị chàng nắm chặt.
Kỷ Tuyên nhận ra tầm mắt nàng, liếc nhìn tay mình rồi cuống quít buông ra.
Kỷ Du khẽ nghiêng người, chuyển mắt sang, thu hết bộ dạng luống cuống tay chân của chàng vào trong mắt, mỗi một chỗ trong lòng đột nhiên mềm đến phát đau.
Nàng thở dài một tiếng, rũ mắt nhìn mặt đất chằm chằm, khẽ nói: “Ta không muốn nghĩ lại chuyện lúc trước nữa, huynh cũng để nó qua đi, không cần như vậy…”
Không cần thật cẩn thận như vậy.
Nàng không nói hết, hơi ngước mắt, quả nhiên trông thấy vẻ mặt hết sức ngạc nhiên của Kỷ Tuyên, bỗng nhiên hé môi cười gọi chàng: “Ca ca.”
Kỷ Tuyên đứng ngơ ngác, sống lưng cứng đờ, nghe được một tiếng này thì cơ thể run lên, tất cả cảm xúc hỗn loạn khó nén trào dâng trong lòng, từ lồ ng ngực đến cổ họng đều căng tràn khó chịu. Im lặng nhìn nàng hồi lâu, chàng đột nhiên quay mặt sang chỗ khác, hơi khom người rồi đưa tay lau mắt, qua một lát mà ngực vẫn phập phồng không yên.
“Huynh… Nghỉ ngơi sớm đi.” Trong mắt Kỷ Du cũng hiện lên đau xót, cố đè nén tâm trạng của mình rồi xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Tuyên còn đang ngủ thì Kỷ Thấm đã tới Thiều Quang viện. Nàng vốn muốn chạy vào phòng ngủ của Kỷ Tuyên nhưng may mà được Hàn Nghiệp khuyên ở lại, lúc này Kỷ Tuyên mới có thể ngủ một giấc ngon lành.
Đầu giờ Tỵ, Kỷ Tuyên rời giường, cuối cùng Kỷ Thấm cũng nhìn thấy chàng. Tiểu nha đầu đúng là quá mức kích động, vừa khóc vừa cười, dày vò hết một trận mới yên tĩnh lại rồi cùng chàng ăn sáng.
Tới buổi trưa, Kỷ Du đang định sai người đi mời đại phu thì hai vị thái y trong cung đã tới, nói là phụng mệnh của Tứ điện hạ đến khám bệnh cho Cảnh Dương Quận vương.

Kỷ Du nhận được tin cũng đi tới Thiều Quang viện.
Sau khi thái y khám xong, chỉ nói là tim phổi bị tổn thương, lại tích tụ lâu ngày cho nên bị tổn hại tận bên trong, vào sáng sớm hoặc trời lạnh là lúc dễ bị ho nhất, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, không nên tức giận hay sợ hãi quá độ, hơn nữa còn phải chú ý giữ ấm. Cũng may hiện giờ đã đến tháng ba, thời tiết sẽ càng ngày càng ấm, ngược lại thích hợp để điều dưỡng.
Sau khi thái y về cung không lâu, trong cung lập tức ban thưởng rất nhiều thứ đến, trong đó có không ít dược liệu dưỡng sinh và đồ bổ, Kỷ Du cho người mang tất cả đến Thiều Quang viện, lại bảo phòng bếp hàng ngày hầm thuốc bổ dựa theo lời dặn của thái y.
Kỷ Thấm đi theo bên cạnh nàng, thấy thái độ của nàng thay đổi không còn như lúc trước thì hết sức ngạc nhiên, liên tiếp “ồ”, “ồ” vài tiếng, Kỷ Du làm như không nghe thấy, làm hại Kỷ Thấm càng thêm tò mò, ngược lại chạy tới hỏi thăm Kỷ Tuyên. Ai ngờ Kỷ Tuyên chẳng những không nói ra tin tức hữu dụng mà trái lại còn dò hỏi nàng.
Nhưng bởi vì Kỷ Du cố ý giấu giếm, Kỷ Thấm cũng không hề biết chuyện giữa Kỷ Du và Tôn thị, thế nên bảo nàng trả lời Kỷ Tuyên thế nào đây?
Có điều hiện giờ Kỷ Tuyên cũng không quá mức để ý nguyên nhân trong đó. Những lời hôm qua Kỷ Du nói khiến chàng vui mừng ngoài ý muốn. Từ khi Kỷ Du biết chân tướng, chàng chưa từng hy vọng xa vời rằng nàng có thể tha thứ cho chàng, càng không dám tham lam mà trông đợi nàng có thể buông xuống mọi thứ. Thế nên hôm qua nghe được Kỷ Du nói ra những lời đó thì chàng đã hết sức thỏa mãn, mặc dù nàng đã đi một lúc lâu nhưng chàng vẫn kích động đến khó có thể tự kiềm chế, mãi cho đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ.
Chàng không nỡ phá hỏng cục diện lúc này, cho nên tuyệt đối sẽ không lắm miệng đi hỏi nàng.
Như vậy qua nửa ngày, lúc chạng vạng, Mạnh Thiệu Đình làm xong việc thì cố ý tới thăm Kỷ Tuyên, bốn người cùng nhau dùng bữa tối ở Thiều Quang viện.
Sau khi ăn xong, Kỷ Du dẫn Kỷ Thấm đi, Mạnh Thiệu Đình nói chuyện với Kỷ Tuyên đến giờ Tuất, khi màn đêm buông xuống thì chọn luôn một gian phòng ở Thiều Quang viện để tá túc một đêm, sáng sớm ngày hôm sau mới đi.
Bởi vì Kỷ Tuyên vừa mới về kinh, hơn nữa lại mang theo bệnh, Hoàng Thượng tạm thời không để chàng quản lý công việc của cấm vệ ở Nam Nha. Rảnh rỗi qua vài ngày, đến ngày mười bốn tháng ba, ý vua ban xuống, định ra Thái tử mà triều đình và hậu cung quan tâm nhất, như đại đa số triều thần dự đoán, không thể nghi ngờ gì chính là Tứ hoàng tử. Cùng lúc đó, vài vị hoàng tử khác cũng đồng loạt được phong tước vị thân vương, trong vòng mấy ngày tất cả đều phải rời cung ra phủ riêng.
Người kế vị được Thánh thượng chỉ định mặc dù không tính là ngoài dự đoán của mọi người, nhưng xảy ra vào lúc này thì lại vượt qua dự tính của các triều thần, vốn mọi người cho rằng còn phải đợi thêm vài năm, không nghĩ tới ý vua như sấm rền gió cuốn, nhanh như vậy đã hạ chỉ, trong lúc này, hướng gió trong triều rõ ràng cũng có chút điều chỉnh.
Chuyện quốc gia đại sự như vậy vốn không có bao nhiêu liên quan tới Kỷ Du, nhưng ai mà ngờ được việc chọn Thái tử phi cho Thái tử cũng lập tức được đưa ra thảo luận.
Cũng không biết là người nào nhiều chuyện thả ra tiếng gió, trong giới quý tộc ở kinh thành lại đồn Kỷ Tam cô nương của Cảnh Dương Quận vương phủ là người có khả năng được chọn làm Thái Tử Phi nhất. Tin tức này chưa đến mấy ngày đã càn quét khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành, mà ngay cả các sòng bạc lớn cũng bắt đầu lấy việc này ra đặt cược.
Lúc chuyện này truyền tới tai Kỷ Du thì nàng đang uống trà, nghe xong lập tức kinh sợ phun hết nước trà lên mặt Kỷ Thấm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play