Lời của Mạnh Thiệu Đình khiến Kỷ Du không có lời nào để chống đỡ.
Rõ ràng là Kỷ Tuyên nhẫn tâm trước, là hai mẹ con bọn họ có lỗi với nàng, hiện nay Mạnh Thiệu Đình chỉ nói mấy câu đã khiến nàng cảm thấy mình rất quá đáng, rất có lỗi với chàng. Quả nhiên nàng đúng là không có tiền đồ, đến cuối cùng vẫn mềm lòng với chàng.

Kỷ Du cúi đầu, lặng im không nói, Mạnh Thiệu Đình thở dài một hơi, ôn tồn nói: “Thật sự không vào nhìn Dung Tu một chút sao?”
Kỷ Du ngẩng đầu, khẽ hỏi: “Hiện giờ hắn như thế nào?”
“Nghỉ ngơi mấy ngày là không còn đáng ngại, có điều miệng vết thương vẫn chưa lành, có lẽ còn phải chịu chút đau khổ.”
Kỷ Du không tiếp lời, khẽ gật đầu một cái rồi mới nói với Mạnh Thiệu Đình: “Mạnh Nhị ca, huynh đừng nói cho hắn là muội đã tới.”
Mạnh Thiệu Đình sửng sốt: “A Du muội…”
“Mạnh Nhị ca, có một số việc huynh không hiểu, muội… Muội cũng không muốn nói, chỉ xin huynh đồng ý với muội.”
Nàng nhíu mày nói, trong mắt tản ra hơi nước, nhìn đặc biệt khiến người thương tiếc, Mạnh Thiệu Đình xưa nay là người mềm lòng, thấy dáng vẻ này của nàng thì đương nhiên không đành lòng trách móc nặng nề gì nữa, cũng không hỏi nhiều mà gật đầu đồng ý.
Từ đó về sau, Kỷ Du vẫn luôn ở viện Uy Nhuy, chưa từng gặp Kỷ Tuyên một lần nào, trái lại thỉnh thoảng nghe được một ít tin tức từ chỗ Cửu hoàng tử.

Ngày về xác định vào ngày mười một tháng tám.

Hôm đó khi Kỷ Du lên xe ngựa cũng không nhìn thấy Kỷ Tuyên, nàng vẫn cùng Tích phi trở về cung, đến buổi trưa mới được đưa về Quận vương phủ. Lúc đó Kỷ Tuyên đã ở trong phủ. Kỷ Du đương nhiên sẽ không đi gặp chàng, chỉ là lúc vào cửa nghe thấy quản sự nhắc tới, nàng cũng không hỏi nhiều.
Khắp Quận vương phủ đều có thể cảm nhận được giữa Quận vương và Tam cô nương xảy ra vấn đề lớn, nhưng đấy là chuyện của hai chủ tử, bọn họ tất nhiên không có tư cách hỏi đến, cho dù là Đổng ma ma cũng không có lá gan mổ xẻ vấn đề. Phàm là người trong Thiều Quang viện đều không dám nhắc tới Kỷ Du trước mặt Kỷ Tuyên, mà nha hoàn trong Linh Miểu uyển cũng hết sức ăn ý tránh nói đến Kỷ Tuyên khi ở gần Kỷ Du.
Người duy nhất trong phủ hiểu rõ nội tình chỉ có Kỷ Thấm. Biết tin Kỷ Du trở về, cô bé vội vàng đến Linh Miểu uyển.
Hai tỷ muội ăn cơm xong, nói chuyện một lát, Kỷ Thấm bèn dè dặt nhắc tới chuyện muốn đi thăm Kỷ Tuyên.
Kỷ Du nghe vậy trên mặt không thay đổi gì, nhưng trong lòng lại siết chặt.
Kỷ Thấm chú ý sắc mặt nàng, thấy biểu cảm của nàng như thường thì rất thất vọng: “Ca ca bị thương ở Tây Sơn, a tỷ biết rồi chứ?”
Kỷ Du không trả lời, Kỷ Thấm đau khổ nói: “A tỷ, đã qua nhiều ngày như vậy mà tỷ vẫn chưa hết giận sao? Chẳng lẽ… Thật sự mãi mãi cũng không tha thứ cho ca ca sao?”
Kỷ Du nghiêng đầu nhìn cô bé, lạnh lùng nói: “Nếu thật sự ta mãi mãi không tha thứ cho hắn, Niệm Niệm muội sẽ ra sao?”
“Muội đương nhiên sẽ rất khó chịu!” Mày Kỷ Thấm nhăn lại, khó xử nói: “A tỷ không biết đâu, thật ra muội cũng rất giận ca ca, khi muội biết huynh ấy do nương và người khác sinh ra, muội cũng rất tức giận, nhưng mà, nhưng mà… Huynh ấy cũng đã làm ca ca của chúng ta lâu như vậy, sao có thể nói không cần là không cần ngay được!” Kỷ Thấm gục đầu xuống, lẩm bẩm: “Hơn nữa, cẩn thận suy nghĩ lại thì dường như cũng không thể trách lên người ca ca, nói cho cùng cũng là nương sinh ra huynh ấy, muốn nói sai thì cũng là nương sai, ca ca đâu có cách nào chứ?”
Nghe Kỷ Thấm nói xong lời này, Kỷ Du mãi không lên tiếng, tâm trạng phức tạp im lặng hồi lâu.
Kỷ Thấm thấy thế, cho rằng trong lòng nàng xúc động, vì thế vội rèn sắt khi còn nóng: “A tỷ, vết thương của ca ca đến bây giờ vẫn chưa lành đâu, chúng ta đi thăm huynh ấy một chút được không? Ca ca nhìn thấy tỷ, nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Mình muội đi thôi.” Kỷ Du nói: “Ta gặp hắn cũng không có lời nào để nói.”

“A tỷ!” Kỷ Thấm túm tay nàng, kéo dài âm cuối cầu xin, thấy Kỷ Du thờ ơ, đột nhiên nhớ tới cái gì đó nên vội vàng thay đổi cách nói: “A tỷ không có lời nào để nói với ca ca cũng không quan trọng, buổi sáng Mạnh Nhị ca nói hai ngày nữa sẽ dẫn muội đi Ánh Nhiên lâu ăn đồ ăn ngon, không bằng a tỷ cũng đi cùng, muội lại rủ cả ca ca nữa, hai ngày nữa có lẽ vết thương của huynh ấy đã gần ổn rồi, vừa hay kịp, bốn người chúng ta ra ngoài, a tỷ sẽ không cần lo lắng là không có lời nào để nói với ca ca, dù sao còn có muội và Mạnh Nhị ca nữa mà!”
“Niệm Niệm,” Kỷ Du nhíu mày gọi cô bé một tiếng, nghiêm giọng nói: “Không cần phí công làm chuyện như vậy nữa, hiện giờ ta thật sự rất khó ở chung với ca ca muội giống như trước, cho dù bốn người chúng ta đi cùng nhau, chỉ cần có hắn ở đó thì ta sẽ không chơi vui vẻ được, muội hiểu không?”
Niềm mong mỏi trên mặt Kỷ Thấm lập tức biến mất, cô bé cứng mặt gật đầu: “Muội hiểu rồi, vậy muội không rủ ca ca đi nữa, chỉ… Ba chúng ta thôi, như vậy a tỷ sẽ vui vẻ một chút sao?”
“Ừ.” Kỷ Du giơ tay xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Ta biết muội không thích bọn ta biến thành dáng vẻ bây giờ, thế nhưng… A tỷ cũng có chỗ khó xử, Niệm Niệm, xin muội hiều cho a tỷ, được không?”
Kỷ Thấm ngây thơ nhìn nàng, khẽ gật đầu rồi nghiêm túc nói: “A tỷ, muội không làm khó tỷ, tỷ không muốn ở cùng một chỗ với ca ca cũng được, chúng ta chỉ đi ăn ngon cùng Mạnh Nhị ca thôi, đến lúc đó chúng ta chơi thật vui vẻ, muội muốn nhìn thấy tỷ vui lên.”
“Được.” Kỷ Du cười véo má cô bé một cái.
Qua hai ngày, vừa vặn vào trước hôm Trung thu, bên ngoài rất náo nhiệt. Mạnh Thiệu Đình đã sớm tới Ánh Nhiên lâu đặt phòng, sau đó mới đi đến Nam Nha, tới buổi trưa, hắn sắp xếp xe ngựa đúng giờ đến Quận vương phủ đón Kỷ Thấm.
Mạnh Thiệu Đình vốn chỉ mời một mình Kỷ Thấm, bởi vì hắn cũng không dự tính đến Kỷ Du sẽ trở về Quận vương phủ, chỉ nghĩ nàng vẫn còn tức giận Kỷ Tuyên nên sẽ tiếp tục ở trong cung. Thế nên khi thấy Kỷ Du và Kỷ Thấm cùng nhau xuất hiện ở Ánh Nhiên lâu, Mạnh Thiệu Đình hơi kinh ngạc, nhưng chỉ một lát hắn đã phản ứng lại, âm thầm cảm thấy đây là dấu hiệu tốt, nếu Kỷ Du đã về nhà, có lẽ rất nhanh sẽ hòa thuận với Kỷ Tuyên, cứ như vậy, vui mừng nhất chính là Kỷ Thấm, hắn cũng không cần thay đổi biện pháp để dỗ tiểu nha đầu này vui vẻ nữa.
Kỷ Du và Kỷ Thấm đi theo Mạnh Thiệu Đình vào phòng hắn đã đặt trước, ở lại dùng bữa trưa gần một canh giờ, ba người đều ăn rất no, hết sức thỏa mãn đi ra ngoài. Bởi vì Kỷ Thấm còn muốn ăn điểm tâm của Ngọc Soạn trai nên Mạnh Thiệu Đình để hai nàng lên xe ngựa chờ hắn.
Xe ngựa các nàng ngồi có rèm che màu đen, trên nóc là màu xanh da trời, dừng ngay bên ngoài Ánh Nhiên lâu, bên cạnh có một xe ngựa mái vòm màu vàng.
Lúc Kỷ Du đang định đi lên, Kỷ Thấm ở bên cạnh bị người ta đẩy một cái, suýt chút nữa ngã xuống. Kỷ Du đỡ cô bé, nghiêng đầu nhìn cô nương vừa đụng vào Kỷ Thấm. Vừa nhìn một cái thì không khỏi sững sờ.
Cô nương mặc váy lụa màu xanh biếc đó không phải ai khác mà chính là tiểu cô (em chồng) kiếp trước của nàng, Nhị cô nương Đoạn Nhu của phủ Thành Quốc công.

Trong lúc Kỷ Du còn đang kinh ngạc thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng truyền vào tai ――
“Nhu nha đầu, đây là thế nào?”
“Nương,” Giọng nói của Đoạn Nhu véo von như chim vàng anh: “Là con không cẩn thận đụng vào người ta.”
“Vậy còn không mau nhận lỗi với người ta đi?” Chương thị mới nhậm chức chủ mẫu của phủ Thành Quốc công được đại nữ nhi dìu đến, bước nhanh đi tới.
Đoạn Nhu lập tức nghe lời nói xin lỗi với Kỷ Thấm.
“Không sao đâu, cô cũng là không cẩn thận.” Kỷ Thấm thông cảm trả lời.
Lúc này Chương thị và Đoạn Đại cô nương đã đi tới gần, Kỷ Du nhìn Chương thị một cái, nhớ tới kiếp trước, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Chương thị cũng nhìn về phía hai nàng, thấy hai tiểu cô nương này đều mi thanh mục tú, dịu dàng xinh đẹp thì ôn hòa cười một tiếng: “Tiểu nữ xưa nay gấp gáp lỗ m ãng, vừa rồi đụng phải hai người, thật là xin lỗi.”
“Phu nhân nói quá lời,” Kỷ Du thuận theo, nhẹ nhàng nói tiếp: “Không sao đâu.”
“Đúng vậy, nàng ấy cũng không phải cố ý, ta không trách nàng ấy.” Kỷ Thấm nói xen vào, giọng nói giòn tan còn mang theo vẻ non nớt của bé gái, nghe cực kỳ đáng yêu, Chương thị không khỏi liếc mắt nhìn cô bé nhiều thêm một cái.
Nhưng mà cái nhìn này lại khiến bà ta đột nhiên thất thần, ánh mắt kinh ngạc dừng trên mặt Kỷ Thấm, một lúc lâu cũng không di chuyển. Cho đến khi Đoạn Nhu gọi một tiếng, Chương thị mới lấy lại tinh thần, thế nhưng trái tim trong lồ ng ngực lại nhảy liên hồi, nghi ngờ không chắc, trái lại nhắm mắt lại, cố làm ổn định tâm trạng xao động vừa đột ngột dâng lên.
Chỉ là… Dáng vẻ có chút tương tự mà thôi…
Không tính là gì.
Chương thị âm thầm nói với chính mình, chẳng mấy chốc đã đ è xuống cảm xúc trong lòng, trên mặt không có biểu cảm gì quá mức, không ngờ vào đúng lúc này lại nghe thấy Đoạn Nhu hô lên: “Nương, phụ thân tới kìa!”

Chương thị giật mình, dịch người theo bản năng, che Kỷ Thấm ở phía sau, cười xoay người nhìn nam nhân trung niên đang đi tới.
Đoạn Tuấn mặc áo bào tay rộng, chân đi ủng đen, dáng người cao lớn tuấn tú, tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng phong thái vẫn không giảm, mấy ngày trước phụ thân cáo lão, ông ta vừa mới kế thừa tước vị, chính thức trở thành gia chủ mới của phủ Thành Quốc công, thanh danh vang xa ở kinh thành. Bởi vì ngoại phóng nhiều năm, mấy năm nay ông ta chưa từng ở lâu trong kinh thành, nếu không phải kiếp trước Kỷ Du đã từng gặp thì hiện giờ cũng không biết ông.
Hai vị cô nương Đoạn gia nhìn thấy phụ thân, đều thân mật đến gần, gọi một tiếng “Phụ thân”.
Đoạn Tuấn nhìn hai nữ nhi, đáy mắt nổi lên ý cười: “Hôm nay ăn ngon không?”
Đoạn Nhu gật đầu liên tục: “Ngon lắm ạ! Phụ thân không đi ăn cùng bọn con, thật là quá đáng tiếc!”
Đoạn Tuấn cười nói: “Nhu nha đầu đúng là mèo nhỏ ham ăn!”
Ông ta vừa nói ra khỏi miệng, mấy mẹ con Chương thị đồng thời cười.
Kỷ Du đứng phía sau Đoạn Nhu, nhìn thấy hình ảnh hòa thuận vui vẻ này thì không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới chuyện xưa ngày ấy Tôn thị nói ở biệt viện.
Ông ta gần gũi với nữ nhi của mình như vậy, trong mắt không che giấu chút cưng chiều nào, đích thị là một phụ thân tốt yêu thương con cái. Ở trong trí nhớ của Kỷ Du, kiếp trước Đoạn Tuấn ngay thẳng thật thà, trước sau như một, đối xử với mọi người hiền lành hòa nhã, để lại cho nàng ấn tượng không tính là kém.
Kỷ Du không hiểu rõ lắm vị cha chồng kiếp trước này, chẳng qua là nhìn cách ông ta đối xử với thê tử thì thật sự rất khó làm người ta liên tưởng đến người bạc tình bạc nghĩa trong miệng Tôn thị.
Kiếp trước, ở trong lòng Kỷ Du, Đoạn Tuấn chỉ có một thân phận là phụ thân của Đoạn Thù, cha chồng nàng. Mà đời này, nàng lại biết được ông ta không chỉ là phụ thân của Đoạn Thù mà còn là phụ thân của Kỷ Tuyên.
Cảm giác này thật là vi diệu.
Không biết Kỷ Tuyên nhìn thấy ông ấy sẽ có cảm giác gì?
Kỷ Du nhếch môi, không nhận ra mình đang nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play