Ngực Kỷ Tuyên lên xuống không ngừng, Kỷ Du bị chàng ấn vào trong ngực, gò má dán vào ngực trái của chàng, ở nơi này tim đập vừa nhanh vừa mạnh, một tiếng lại một tiếng truyền vào trong tai nàng, lấn át hết tiếng chim kêu quỷ dị ở xung quanh.
Chàng ôm rất chặt, hai tay ôm vai nàng, giam cả người nàng ở trước ngực, giữa bóng đêm thâm trầm, chỉ có duy nhất một cây đuốc chiếu sáng yếu ớt bây giờ cũng mất, chỉ có ánh trăng mỏng manh len lỏi qua chỗ lá cây thưa thớt.
“Yểu Yểu…” Giọng chàng khàn đặc kèm theo vài tiếng th ở dốc, Kỷ Du không rõ giờ khắc này vì sao mình lại dịu ngoan như thế, không giãy giụa, cũng không đẩy chàng ra.
Có lẽ là quá mệt mỏi, mệt đến không còn sức lực. Nàng phải tìm một cái cớ cho mình.
Qua một lúc lâu Kỷ Tuyên mới buông nàng ra, mượn ánh trăng yếu ớt nhìn kỹ nàng, nhưng mà ngoại trừ đường nét mơ hồ thì cái gì cũng không nhìn rõ.
Lúc này Kỷ Du mới lui về sau một bước, đau đớn trên chân trái bỗng nhiên đánh úp lại, nàng lảo đảo một cái, đau đến “Á” một tiếng, động tác của Kỷ Tuyên cực nhanh, cánh tay dài đỡ lấy nàng, một tay ôm bả vai nàng một tay nắm cổ tay nàng: “Muội làm sao vậy? Chân bị thương ư?”
Kỷ Du hít một hơi, giãy giụa muốn hất tay chàng ra, nhưng mà sức lực hai người cách xa, về điểm này sức lực của nàng sao có thể địch nổi Kỷ Tuyên? Nàng không trả lời, Kỷ Tuyên cũng không chờ câu trả lời của nàng, không nói lời nào mà lập tức bế ngang nàng lên.
“Ngươi buông ta ra!” Bị chàng ôm vào trong ngực, nàng rốt cuộc thở hổn hển mở miệng, hai tay dùng sức đẩy lồ ng ngực rắn chắc của chàng.
Kỷ Tuyên chẳng những không buông ra, ngược lại càng ôm chặt hơn, chàng di chuyển tầm mắt nhìn xung quanh một chút, khắp nơi đều là một mảnh đen kịt, đừng nhắc tới tìm được đường ra mà ngay cả phương hướng đại khái cũng không phân biệt rõ, tuy lúc trước chàng đã để lại ký hiệu nhưng trong đêm tối này cũng không dùng được, nếu muốn đi ra ngoài, sợ rằng phải chờ đến khi trời sáng.
Tiểu cô nương trong ngực vẫn đang giãy giụa, chàng siết chặt hai tay, vừa đi tới chỗ có nhiều ánh trăng vừa hạ giọng nói: “Yểu Yểu, ta biết muội hận ta, một khắc cũng không muốn ở cùng ta, nhưng muội bị thương, hiện nay chúng ta không ra ngoài được, phải chờ đến khi trời sáng mới có thể tìm đường trở về, hiện giờ không có cách nào khác, muội chịu đựng nốt lần này thôi, đợi ngày mai chúng ta rời khỏi đây, ta…” Chàng dừng một chút, giọng nói càng trầm khàn: “Ta sẽ không làm chướng mắt muội nữa, muội cũng không cần tránh ta, muội về nhà đi, Niệm Niệm rất nhớ muội, đó vốn là nhà của muội, người nên đi là ta.”
Kỷ Du đang giãy giụa đột nhiên cứng đờ người, Kỷ Tuyên bước càng nhanh, gió đêm thổi tới làm lá cây trong rừng xào xạc, tiếng chim kêu quái dị từ đầu đến cuối chưa từng ngừng lại, nhưng mà Kỷ Du lại chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến ――
“… Muội cứ yên tâm trở về, ta sẽ đi.”
Ngươi muốn đi đâu?
Nàng thiếu chút nữa đã bật thốt ra câu hỏi này, may mà vào thời khắc mấu chốt đã kịp kéo về, lời này bị nàng đè chặt dưới đầu lưỡi, cứ thế không thể chui ra ngoài.
Người trong lồ ng ngực đột nhiên ngoan ngoãn, không còn giãy giụa nữa, Kỷ Tuyên đoán là bởi vì chàng nói ra lời nàng muốn nghe, làm nàng vừa lòng. Quả nhiên chàng sớm nên tự giác một chút, chủ động rời đi. Chàng vô liêm sỉ sinh sống ở nhà nàng hai mươi năm, kế thừa tước vị Quận vương, bá chiếm thân phận gia chủ, bất luận nói như thế nào thì chàng cũng là một kẻ tham lam đáng giận, hễ là người biết được chân tướng, cho dù ai nhìn cũng sẽ đều chán ghét chàng. Huống chi chàng còn lấy oán trả ơn mà làm hại nàng.
Kỷ Du hơi ngẩng đầu, ở trong bóng đêm mờ mịt nhìn mặt chàng, đập vào mắt chỉ có hình dáng lạnh lùng không rõ nét, nàng không nhìn rõ gương mặt chàng, không biết được biểu cảm lúc này của chàng ra sao, cũng không phán đoán được lời nói của chàng là thật hay giả.
Đối với mấy lời chàng vừa nói ra, trong lòng nàng chắc chắn là giật mình sợ hãi.
Chàng và Tôn thị trăm phương ngàn kế đi đến bước này, còn không phải là nhìn trúng quyền lực và phú quý của Quận vương phủ sao? Quyền lực có thể giúp bọn họ trả thù Đoạn gia, phú quý có thể cho bọn họ cả đời không lo không nghĩ, nếu đã ngồi trên vị trí này, hưởng thụ cuộc sống cao sang quyền quý nhiều năm, chàng đương nhiên muốn vững vàng bá chiếm tất cả những thứ này, sao lại cam lòng cho được chứ?
Đây vốn là vấn đề nàng nên nghĩ tới đầu tiên, nàng vốn nên mỉa mai châm chọc chàng, nghi ngờ chàng, nói ra những lời khó nghe để nhục mạ chàng, thế nhưng nàng không có, phản ứng đầu tiên của nàng lại là không nhịn được muốn hỏi chàng sẽ đi đâu.
Kỷ Du bỗng nhiên vô cùng uể oải, lặng lẽ gục đầu xuống, trong lòng hỗn loạn quay cuồng.
Kỷ Tuyên không biết suy nghĩ của nàng, cảm giác được nàng yên tĩnh lại, chàng bước nhanh hơn, dưới ánh trăng mờ ảo không rõ rất nhanh đã nhìn thấy một vùng đất bằng phảng hơi lõm xuống, chàng bế Kỷ Du tới đó, tìm một vị trí tránh gió rồi đặt Kỷ Du xuống, để cho nàng ngồi lên rễ cây trồi lên mặt đất, cởi áo choàng đen trên người ra khoác lên người nàng.
Kỷ Du không muốn khoác áo của chàng, giơ tay kéo áo choàng xuống, ném trả về cho chàng.
Kỷ Tuyên không ép nàng, đặt áo choàng bên cạnh rễ cây, sau đó lập tức đứng dậy đi xung quanh nhặt một đống lá và nhánh cây khô về nhóm lửa.
Kỷ Du ôm gối ngồi một bên, nhìn chàng thêm củi vào đống lửa, tạo thành một ngọn lửa cháy sáng rừng rực, xung quanh ấm lên không ít.
Chàng không hề nghỉ ngơi, chốc lát lại đứng dậy lấy thêm nhiều cành khô về. Ban đêm còn rất dài, giữa núi rừng hết sức âm u lạnh lẽo, chàng biết Kỷ Du sợ nhất là lạnh, đống lửa này phải luôn cháy rực, nếu không ban đêm nàng nhất định không chịu nổi.
Nhặt củi xong, Kỷ Tuyên đi đến bên cạnh nàng rồi nói: “Muội đói không? Ta đi tìm chút thức ăn, muội không cần sợ hãi, ta ở ngay gần đây, nếu có chuyện gì thì lớn tiếng gọi ta, nếu lửa nhỏ, muội bỏ thêm củi vào là được.” Dứt lời, chàng xoay người đi vào bóng đêm.
“Ta không đói bụng.” Kỷ Du im lặng một lúc lâu bỗng nhiên lên tiếng.
Kỷ Tuyên đi được mấy bước lập tức dừng lại, xoay người nhìn nàng: “Muội ra ngoài từ trưa, bây giờ đã là đêm khuya, sao lại không đói bụng chứ?”
Kỷ Du muốn tranh luận nhưng chàng đã quay đầu đi rồi.
Chàng vừa đi, Kỷ Du bắt đầu sợ sệt. Tuy trước mặt đốt một đống lửa lớn, chiếu bốn phía sáng bừng nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Lá gan nàng vốn dĩ đã không lớn.
Nàng nhìn trái nhìn phải, nhìn đông nhìn tây, cảm giác không chỉ những tiếng chim kêu quái dị đó dọa người mà những bóng cây lay động theo gió ở xung quanh cũng đáng sợ giống như ma quỷ. Nàng véo tay mình, không có tiền đồ mà chờ đợi người kia mau chóng trở về.
Khi Kỷ Du chuyển mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy áo choàng lúc nãy nàng ném trở về cho Kỷ Tuyên. Nàng do dự nhìn chằm chằm cái áo choàng đen xì đó một lúc lâu, cuối cùng duỗi tay lấy nó tới phủ lên gối, đầu chôn vào giữa hai đầu gối.
Trên áo choàng có mùi hương Kỷ Tuyên thường dùng, chàng thích hương hoa lan nhàn nhạt, nha hoàn phòng giặt biết rõ sở thích của chàng, quần áo của chàng chỉ dùng hương hoa lan để xông, hương vị thanh nhã dễ ngửi, Kỷ Du cũng thích.
Hương vị quen thuộc làm nàng không sợ hãi như trước nữa.
Tín nhiệm và ỷ lại mà nàng đặt trên người chàng đến nay vẫn không thu về được.
Đây đã là sự thật rõ ràng, cho dù Kỷ Du không hề muốn thừa nhận nhưng nàng cũng đã ý thức được điều này.