Bởi vì Kỷ Tuyên dặn dò nên hơn mười ngày nay Kỷ Du chưa ra khỏi cửa, trong lúc đó Mục Dung Dung có tới hai lần, Kỷ Du đều nói thân thể không khỏe để không phải gặp nàng ta. Lúc rảnh rỗi, Kỷ Du chủ yếu ở thư phòng đọc sách, luyện viết theo bảng chữ mẫu, thỉnh thoảng cũng thêu thùa với mấy người Tuyết Ương, nàng thêu không tệ, đồ vật làm ra tuy không tính là tinh xảo nhưng cũng đủ nhìn.
Mấy ngày này Kỷ Du thêu khăn tay cho Tích phi và Kỷ Thấm, lại làm một cái thắt lưng cho Kỷ Tuyên. Vốn Kỷ Du muốn làm túi tiền cho Kỷ Tuyên, sau lại nhớ tới túi tiền thường được các cô nương tặng cho nam nhân mình mến mộ hoặc là phu quân, vì thế nghĩ vẫn nên để lại cơ hội này cho a tẩu tương lai đi. Ngược lại thắt lưng rất thích hợp, phàm là người thân trong nhà đều có thể đưa.
Không tính đến bộ quần áo làm trước khi xuất giá ở đời trước thì đây vẫn là lần đầu tiên Kỷ Du tự tay làm thứ gì đó cho Kỷ Tuyên, lúc Kỷ Tuyên cầm trong tay, có thể tưởng tượng ra tâm trạng chàng kinh ngạc vui mừng như thế nào. Kỷ Du cũng không ngờ nàng chẳng qua chỉ vì ca ca làm một chút việc nhỏ như vậy mà chàng đã vui vẻ thật lâu, còn giữ nàng ở lại dùng bữa tối, nàng lập tức nghĩ sau này sẽ thường xuyên thêu cho chàng mấy vật nhỏ để chàng vui, dù sao cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Ngoài làm những việc này ra thì thời gian còn lại của Kỷ Du gần như đều dùng để bầu bạn với Kỷ Thấm. Cũng may bỏ công luôn được báo đáp, mấy ngày nay tâm trạng của Kỷ Thấm rõ ràng khá hơn một chút, cũng không hỏi những vấn đề kỳ lạ nữa, chỉ là có chút dính người, cứ tan học là lập tức chạy đến Linh Miểu uyển, có khi buổi tối cũng phải ngủ lại chỗ này, trái lại Kỷ Du tốt tính, mọi thứ đều thuận theo cô bé, chỉ hy vọng cô bé có thể vui vẻ giống trước.
Qua mấy ngày nữa là sẽ đến đêm trước tiết nữ nhi, tiết nữ nhi chính là tết Thất Tịch Khất Xảo, mấy ngày này thành Trường An cực kỳ náo nhiệt, trong chợ phía đông, chợ phía tây đặc biệt mở ra mấy gian hàng chuyên bán đồ dùng trong ngày hội Khất Xảo, còn có xảo quả, các loại bánh ngọt đặc trưng của ngày này, cho nên mấy ngày nay đường phố rất đông người, không khí đón tết nồng đậm.
Kiếp trước, từ khi Kỷ Du mười hai tuổi, hàng năm đều dẫn Kỷ Thấm ra ngoài dạo chợ vào ngày hội Khất Xảo, có khi sẽ còn đồng ý lời mời của tiểu cô nương nhà khác, đi chơi chung với các nàng. Bởi vì ngày hội Khất Xảo chính là ngày hội của các cô nương nên trong thời gian này nữ nhi sẽ tự do hơn so với bình thường một chút, được cho phép ra ngoài chơi đùa, có lúc sẽ còn nhìn thấy ở trên đường có một nhóm công tử cô nương trẻ tuổi cùng nhau ngắm cảnh, đi dạo phố, du hồ, xem kịch, hội thơ, các loại hoạt động vui chơi giải trí đều có.
Năm nay bên ngoài cũng náo nhiệt như trước, đến ngày mùng bốn tháng bảy, Kỷ Du đã nhận được năm sáu tấm thiệp, đều là quý nữ nhà khác mời nàng ra ngoài chơi, trong đó có cả Mục Dung Dung nhưng Kỷ Du đều từ chối.
Nàng vẫn nhớ kỹ lời dặn của Kỷ Tuyên cho nên sẽ không ra ngoài một mình, trái lại định năn nỉ Kỷ Tuyên dẫn nàng và Kỷ Thấm ra ngoài chơi.
Mùng năm tháng bảy, Kỷ Tuyên trở về phủ lúc chạng vạng tối, Kỷ Du đã ở Thiều Quang viện chờ chàng. Nghe xong lời thỉnh cầu của Kỷ Du, chàng vui vẻ đồng ý.
Kỷ Du rất vui mừng trở lại Linh Miểu uyển, nói tin tức tốt này cho Kỷ Thấm, ai ngờ tiểu nha đầu lại thay đổi sắc mặt, bày ra vẻ không tình nguyện.
Kỷ Du chỉ nghĩ là cô bé lại nhớ tới lần bị uất ức ở chỗ mẫu thân, đem bất mãn này giận lây sang ca ca, dù sao cũng là huynh muội ruột thịt nhưng mẫu thân lại đối xử khác nhau, trong lòng không cân bằng cũng có thể hiểu. Kỷ Du ngon ngọt dỗ dành vài câu, lại giúp Kỷ Tuyên nói vài lời tốt, cuối cùng Kỷ Thấm cũng miễn cưỡng gật đầu.
Tới ngày mùng sáu tháng bảy, Kỷ Du dậy từ sớm, Kỷ Thấm ngủ cùng nàng, tiểu nha đầu ngủ rất say, Kỷ Du không lập tức gọi cô bé mà đi rửa mặt chải đầu, bảo nha hoàn chuẩn bị đồ ăn sáng rồi mới đánh thức Kỷ Thấm.
Kỷ Du chọn một bộ váy mới của mùa này, là váy lụa màu đỏ nhạt, nhẹ nhàng tươi đẹp, mặc lên người lộ ra vẻ hoạt bát đầy sức sống. Nàng chọn cho Kỷ Thấm một bộ váy đỏ thêu hoa hải đường bằng chỉ bạc, chính là kiểu dáng của tiểu cô nương, rất đáng yêu, hai tỷ muội thay váy áo xong, đứng cùng một chỗ, dáng vẻ lung linh xinh đẹp đều khiến người ta không dời mắt được, mấy nha hoàn nhìn thấy thì khen không ngớt miệng, Kỷ Thấm nghe xong ngược lại rất vui vẻ, tinh thần lúc trước khôi phục không ít.
Ăn sáng xong, hai người lập tức tới Thiều Quang viện. Bởi vì đi cùng Kỷ Tuyên ra ngoài, Kỷ Du theo kinh nghiệm lúc trước nên không mang theo nha hoàn, trong lòng nghĩ dù sao có ca ca ở đó rồi, không cần thiết phải dẫn nhiều người đi cùng như vậy.
Tới cửa Thiều Quang viện, loáng thoáng nghe thấy trong viện có tiếng nói chuyện, đến gần nhìn một cái, thì ra là Mạnh Thiệu Đình tới.
Đã một thời gian Kỷ Du không gặp Mạnh Thiệu Đình, vào dịp sinh thần của hắn, nàng vẫn luôn ở hậu viện Mạnh gia, còn uống nhiều rượu, lúc gần đi mơ mơ màng màng nên cũng không nhìn thấy hắn. Hiện giờ đột nhiên nhìn thấy bóng người mặc áo bào tím đứng ở kia thì hơi có chút kinh ngạc, vội kéo tay Kỷ Thấm đi lên.
“Mạnh Nhị ca!” Kỷ Du chào hỏi hắn trước, Kỷ Thấm cũng gọi theo một tiếng.
Mạnh Thiệu Đình xoay người, trên gương mặt tuấn tú hiện ra biểu cảm ngoài ý muốn, thấy hai tiểu cô nương xinh đẹp rực rỡ đi tới, đôi mắt hắn lập tức tràn đầy ý cười: “A Du, Niệm Niệm!” Dứt lời, hắn đi lên trước, hết sức thuận tay sờ đầu Kỷ Thấm một cái, “Tiểu nha đầu lại cao hơn rồi!”
Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Thấm đỏ lên, rụt đầu nói: “Mạnh Nhị ca lại sờ đầu muội…”
“Sờ đầu muội thì làm sao?” Mạnh Thiệu Đình nhướn mày cười: “Bây giờ muội còn nhỏ, sau này muội lớn thành đại cô nương thì ta sẽ không sờ đầu muội nữa, để tránh bị ca ca muội đánh chết!”
“Vậy phải lớn đến đâu chứ?” Kỷ Thấm bất mãn bĩu môi.
“À thì, lớn giống tỷ tỷ muội là được.” Mạnh Thiệu Đình chỉ chỉ Kỷ Du.
“Hả?” Kỷ Thấm nhăn mặt, ngay cả sống mũi xinh xắn trắng nõn cũng nhíu lại: “Còn hẳn ba năm…”
Kỷ Du ở một bên nhìn, che miệng cười khẽ, trông thấy Kỷ Thấm nhìn qua thì vội vàng trưng ra vẻ mặt đứng đắn, nghiêm trang nhìn Mạnh Thiệu Đình: “Mạnh Nhị ca tới tìm ca ca sao?”
Mạnh Thiệu Đình gật đầu nói: “Đúng vậy, hôm nay trên phố náo nhiệt, ta tới rủ Dung Tu đi xem một chút, hai muội thì sao?” Vừa nói vừa chần chừ nhìn trên người hai nàng một cái, cười nói: “Mặc đẹp như vậy, chắc cũng phải đi ra ngoài chơi chứ?”
“Đúng vậy.” Trên mặt Kỷ Du lộ ra vẻ hưng phấn: “Ca ca đồng ý hôm nay dẫn bọn muội đi chợ chơi, Mạnh Nhị ca cũng đi cùng nhé!”
“Hay lắm!” Mạnh Thiệu Đình vỗ tay đồng ý, bỗng chần chờ: “Nhưng mấy huynh muội bọn muội đi chơi, ta là người ngoài, có lẽ không thích hợp?”
Kỷ Du vừa muốn nói tiếp thì giọng của Kỷ Tuyên đã truyền tới: “Đương nhiên không thích hợp.”
Kỷ Du nghe tiếng nhìn sang, gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười: “Ca ca!”
Mạnh Thiệu Đình cũng xoay người, gọi một tiếng “Dung Tu”, Kỷ Tuyên đi tới, nhìn Kỷ Du trước rồi nhìn Kỷ Thấm, cuối cùng mới chuyển ánh mắt lên người Mạnh Thiệu Đình, nhíu mày nói: “Vết thương lành rồi à? Lúc này đã chạy loạn?”
Kỷ Du nghe vậy thì kinh sợ: “Mạnh Nhị ca bị thương sao?”
“Vết thương nhỏ thôi, đã sớm khỏi rồi.” Mạnh Thiệu Đình thờ ơ xua tay, cười nhạt nhìn Kỷ Tuyên, hơi bất mãn nói: “Huynh vừa nói không thích hợp là thật hả? Hai muội muội của huynh cũng đều là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, nói thế nào thì các nàng cũng gọi ta một tiếng Mạnh Nhị ca, cùng nhau ra ngoài ngắm cảnh không tính là vượt quá phép tắc chứ?”
“Đã là như thế, huynh cần gì phải giả vờ giả vịt hỏi nhiều như vậy?” Kỷ Tuyên liếc hắn một cái, quay đầu nói với Kỷ Du và Kỷ Thấm: “Chúng ta đi thôi.”
“Ồ?” Mạnh Thiệu Đình lắc đầu thở dài, cười mỉa theo sau.
Bốn người cùng nhau ra ngoài, Mạnh Thiệu Đình và Kỷ Tuyên cưỡi ngựa, Kỷ Du và Kỷ Thấm ngồi xe ngựa, ngoại trừ một phu xe thì không mang theo hạ nhân khác.
Tới chợ, trước tiên bọn họ đi đến chỗ dừng xe ngựa, để hai con ngựa to lớn và một xe ngựa ở đó, bốn người chậm rãi đi dạo, vừa đi vừa nhìn khung cảnh dọc đường.
Đại khái bởi vì ngày mai chính là ngày hội Khất Xảo cho nên hôm nay trên đường đặc biệt đông người, liếc mắt nhìn một cái, nơi nơi đều là các cô nương trẻ tuổi xinh đẹp rực rỡ cùng các công tử nho nhã lễ độ, còn có những người bày bán đủ loại đồ chơi thú vị, náo nhiệt vô cùng.
Từ khi Kỷ Thấm nhìn thấy Kỷ Tuyên thì vẫn luôn không hào hứng lắm, nhưng dù sao cũng là một cô bé mười tuổi, lại là người ham chơi, lúc này ở trong khu chợ đông vui náo nhiệt thì lập tức phấn chấn hẳn lên, tạm thời quên hết những chuyện phiền lòng kia, kéo Kỷ Du lúc thì nhìn cái này, lúc lại chọn chọn cái kia, cực kỳ hưng phấn.
Kỷ Tuyên và Mạnh Thiệu Đình đi theo sau các nàng, hễ là đồ vật các nàng thích thì Kỷ Tuyên đều mua một ít, đi dạo được nửa ngày, trong tay hai nam nhân đã xách đầy đồ ăn vặt và mấy món đồ chơi nhỏ.
Tới buổi trưa, bốn người tới Vọng Hương lâu dùng bữa, ăn xong lại đi dạo một con phố khác. Đến một cái sạp nhỏ chơi “ném vòng đổi quà”, Kỷ Thấm chơi đến cực kỳ vui vẻ, lân la ở đó tận hai khắc.
Kỷ Tuyên và Mạnh Thiệu Đình một trái một phải đứng bên cạnh cô bé, cười tủm tỉm nhìn cô bé chơi.
Mà Kỷ Du thì đứng bên tay trái Kỷ Tuyên, đang ăn một túi kẹo đường. Kẹo đường chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon, nàng có thể ăn một mạch ba túi. Vào lúc nàng đang ăn đến vui vẻ, không ngờ bên cạnh bỗng nhiên có người va phải nàng, cánh tay nàng run lên, kẹo đường trong tay rơi đầy đất.
Kỷ Du đau lòng không thôi, rất tức giận xoay người, muốn nhìn cho rõ là người nào lỗ m ãng như vậy. Nào biết được vừa quay đầu lại thì nàng lập tức ngây người.
Đứng trước mặt nàng là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú nho nhã, mặt đầy áy náy, không phải Đoạn Thù thì là ai?