Biết Tam cô nương tỉnh lại, tất cả mọi người trong Quận vương phủ đều thở phào nhẹ nhõm.
Chưởng sự hậu trạch là Từ ma ma lập tức bỏ xuống công việc đang làm, căn dặn phòng bếp ngày ngày hầm huyết yến thượng hạng, sớm tối hai lần đưa đến Linh Miểu uyển, tiếp theo lại thúc giục nha hoàn sắc thuốc canh chừng thật cẩn thận, dặn dò hết một lượt rồi mới chạy đến thăm Kỷ Du.
Sau khi Kỷ Du tỉnh lại đã uống một chén thuốc, Tuyết Ương lại đút cho nàng mấy thìa cháo trắng, hiện nay tinh thần tốt lên nhiều, nàng đang ôm lấy chăn mỏng dựa vào giường nói chuyện cùng Kỷ Thấm.
Sương Thanh tiến vào bẩm báo một tiếng, Kỷ Du đồng ý, không bao lâu đã thấy Từ ma ma dẫn một nha hoàn mặt tròn vào phòng, Tuyết Ương thoáng nhìn thấy trong tay nha hoàn kia bưng một chén canh sâm đang tỏa hơi nóng nghi ngút.
“Cuối cùng Tam cô nương đã tỉnh, thật tốt quá!” Từ ma ma đi đến bên giường, cười nói.
Vóc người bà hơi mập, lại thêm gương mặt tròn trịa, tuy rằng lớn tuổi, lúc cười lộ ra nhiều nếp nhăn nhưng tướng mạo của bà thắng ở vẻ phúc hậu hiền lành, khiến người khác chỉ cần nhìn một cái là cảm thấy gần gũi, hạ nhân trong phủ đều rất thích bà, cũng phục tùng sự quản lý của bà. Từ ma ma vốn là người hầu của Kỷ phủ, từng hầu hạ Quận vương quá cố, có điều khi đó Quận vương còn chưa được phong vương, Quận vương phủ này vẫn là Thịnh Mân Hầu phủ.
Trong cuộc nội loạn ở Kiếm Nam năm Càn Nguyên thứ mười sáu, Thịnh Mân Hầu Kỷ Hành vì hộ giá nên bỏ mạng, Nguyên Khang Đế cảm kích sự trung thành dũng cảm nên truy phong cho ông làm Quận vương, thụy hiệu (1) “Vũ Bình”, đặc biệt cho phép con cháu đời sau kế thừa tước vị, không cần hạ cấp.
(1) Thụy hiệu: hay tên thụy, là danh hiệu sau khi chết của vua, quan.
Thịnh Mân Hầu chỉ có một nhi tử do kế thất Tôn thị sinh ra.
Tôn thị vốn là thiếp thất của Thịnh Mân Hầu, năm đó có thể vào Hầu phủ là nhờ chính thất Ninh Hoằng Quận chúa tự mình làm chủ, chỉ vì Ninh Hoằng Quận chúa đã vào phủ nhiều năm mà vẫn không mang thai. Sau khi Tôn thị gả tới đây rất nhanh đã có thai, sinh ra thứ tử Kỷ Tuyên. Sáu năm sau, Ninh Hoằng Quận chúa có thai nhưng lại khó sinh, dùng hết sức lực sinh ra Tam cô nương Kỷ Du, trước khi lâm chung đã kiên quyết kéo chút hơi tàn để nâng Tôn thị lên làm chính thất, chỉ hy vọng Tôn thị có thể đối xử với nữ nhi của mình thật tốt.
Bởi vậy, Kỷ Tuyên trở thành đích trưởng tử của Kỷ phủ, lại là nhi tử duy nhất nên đương nhiên có đủ tư cách để kế thừa tước vị.
Năm Càn Nguyên thứ mười sáu, Kỷ Tuyên mười lăm tuổi, kế thừa tước vị Quận vương, trở thành gia chủ của Quận vương phủ.
Hiện giờ Quận vương phủ không có chủ mẫu quản lý, bởi vì từ sau khi Quận vương qua đời thì tính tình Tôn thị biến đổi cực lớn, mấy năm trước đã không nhúng tay vào chuyện nhà, ngay cả tiểu nữ nhi mới sáu tuổi cũng không chăm sóc, một mình dọn đến biệt viện ở ngoại thành, cả ngày ở Phật đường làm bạn với nhang đèn mõ gỗ.
Hiện nay, ở tiền viện của Quận vương phủ có Triệu quản gia trông nom, hậu trạch có hai ma ma chưởng sự, một người là Từ ma ma, một người khác là Đổng ma ma được Ninh Hoằng Quận chúa mang từ nhà mẹ đẻ là Bình Bắc Vương phủ tới. Lúc bình thường, việc lớn việc nhỏ trong phủ đều do Triệu quản gia và hai vị ma ma phụ trách, tất nhiên bọn họ nghe theo lệnh của gia chủ là Cảnh Dương Quận vương.
Kỷ Du thấy Từ ma ma tới thì thân thể khẽ lay động, ánh mắt vượt qua người Kỷ Thấm nhìn sang, sắc mặt nàng tái nhợt lộ rõ vẻ bệnh tật, cơ thể nhỏ gầy vùi trong chăn đệm, nhỏ bé co rúm lại một góc, nhìn thế nào cũng thấy là một đứa trẻ chưa lớn. Năm nay nàng mười ba tuổi nhưng không được chăm sóc tốt như Kỷ Thấm, tuy cao hơn Kỷ Thấm một cái đầu nhưng lại gầy hơn rất nhiều, dáng người mảnh khảnh giống như Ninh Hoằng Quận chúa, có nuôi thế nào đi nữa thì vẫn rất gầy.
Từ ma ma đi lên phía trước hai bước, tới bên cạnh giường nhìn Kỷ Du, vẻ mặt đầy quan tâm nói: “Ôi, nhìn khuôn mặt nhỏ này, mới hôn mê mấy ngày mà đã gầy mất một vòng rồi, mau uống bát canh sâm để bồi bổ thân thể trước đã.” Vừa dứt lời lập tức gọi nha hoàn phía sau đi lên.
“Ma ma,” Kỷ Du gọi một tiếng, Từ ma ma quay mặt sang thì nghe thấy Kỷ Du nói, “Ta vừa ăn mấy thìa cháo nên bây giờ còn no, không uống thêm được nữa, cứ để đấy đi.” Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn Tuyết Ương, Tuyết Ương lập tức hiểu ý nên đi lên nhận thấy bát thuốc trong tay nha hoàn kia đặt lên bàn trà.
“Ma ma, sao không thấy Đổng ma ma tới?” Kỷ Du hỏi.
“Ôi trời, xem đầu óc lão nô này, suýt nữa thì quên mất,” Từ ma ma cười cười, “Bây giờ không phải là lúc may quần áo mùa xuân sao, hôm trước Đổng ma ma đã hẹn với chưởng quỹ của Cẩm Tú các đến xem vải, vốn là Tam cô nương xảy ra chuyện, lão nô thấy việc này không thể nào so sánh được với Tam cô nương thế nên cứ khất lần mãi, đến khi Tam cô nương tỉnh lại rồi đi xem cũng không muộn, nhưng Đổng ma ma sốt ruột, cứ nhất quyết phải đi vào hôm nay, đây này, vừa mới sáng là đi luôn, bây giờ bà ấy vẫn chưa biết Tam cô nương tỉnh đâu!”
“Vậy à.” Kỷ Du gật đầu, trên mặt không thay đổi gì, thuận miệng nói, “Đổng ma ma trước nay làm việc gì cũng cực kỳ nghiêm túc, không có thói dây dưa lề mề, ta thấy hôm nay nắng gắt, ngược lại khiến bà ấy vất vả, về sau mấy việc vặt như này phiền Từ ma ma giúp đỡ một chút, dù sao Đổng ma ma cũng lớn tuổi hơn bà, chân cẳng không còn linh hoạt, mấy việc đi lại như vậy vẫn cần bà giúp đỡ, có điều, đầu óc bà ấy vẫn còn nhanh nhạy, lại tính toán tốt, dù sao lúc trước cũng từng theo học với nương ta, việc phân phát tiền lương hàng tháng cũng như sổ sách chi tiêu mua sắm nên để bà ấy xem một chút, ma ma thấy thế nào?”
“À… vâng, vâng,” Trên mặt Từ ma ma vẫn nở nụ cười nhưng vẻ mặt rõ ràng có chút cứng ngắc, hơi nghi ngờ nhìn Kỷ Du, ngoài miệng lại liên tục đáp lời, “Tam cô nương nói đúng lắm, nên thế, nên thế.”
“Được rồi, bà lui ra đi, trong nhà nhiều việc, bà cũng không cần ngày ngày tới chỗ ta, trong phòng có nha hoàn chăm sóc, vết thương nhỏ của ta không có gì đáng ngại, chắc hai ngày nữa ca ca sẽ về, nên làm gì thì cứ làm,” Kỷ Du hơi nhíu mày, tiếp tục nói, “Xem lá trà ca ca thích uống có còn không, nếu không còn mới thì đi mua thêm một chút, mấy việc vặt này ta không hiểu rõ bằng ma ma, còn phải phiền ma ma để tâm nhiều hơn, ta thay ca ca cảm ơn bà.”
“Ôi trời, Tam cô nương nói gì vậy, thật là đề cao lão nô, đây đều là việc lão nô phải làm, Tam cô nương không cần lo lắng.”
Từ ma ma cúi đầu, cung kính đáp lời, trên trán lại không khỏi toát ra vài giọt mồ hôi, trong lòng càng thêm nghi ngờ sợ hãi, đột nhiên cảm thấy Tam cô nương không giống ngày thường chút nào. Mỗi một câu nói của ngày hôm nay đều có ý dạy dỗ làm người ta hoảng sợ, bình thường tiểu nha đầu ngây thơ hiền lành đó đâu có quản những việc này? Thật là kỳ quái…
Không chỉ có Từ ma ma nghi hoặc mà cả đám nha hoàn trong phòng cộng thêm Kỷ Thấm cũng khá kinh ngạc nhìn Kỷ Du.
Đến khi Từ ma ma lo lắng không yên lui ra ngoài, Kỷ Thấm lập tức hỏi: “Hôm nay tỷ tỷ làm sao vậy? Lời nói cứ kỳ lạ thế nào ấy, giọng điệu cũng là lạ…” Mấy nha hoàn ở bên cạnh nhất trí gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Kỷ Du lại cười: “Muội cảm thấy tỷ làm sao? Đầu óc bị đụng hỏng rồi ư?”
“Nếu không thì sao?” Kỷ Thấm nghiêng đầu, chân mày nhăn lại, vẻ mặt khẩn trương, “Tỷ sẽ không thật sự bị đụng hỏng đầu rồi chứ? Tỷ không giống tỷ tỷ của muội đâu…”
Kỷ Du sờ đầu cô bé, buồn cười hỏi: “Nếu ta không phải tỷ tỷ của muội thì sao nhận ra muội? Ta nhớ rõ lúc muội ba tuổi còn tè dầm đấy, làm ướt hết chăn đệm của ta!”
“Ha ha ha――” bọn nha hoàn nghe được lời này, cả đám không nhịn được đều cười rộ lên.
“Tỷ tỷ!” Kỷ Thấm lập tức xấu hổ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, duỗi tay muốn che miệng Kỷ Du nhưng bị Kỷ Du bắt được.
“Được rồi, không nghịch nữa.” Kỷ Du bỗng nhiên thu lại nụ cười, “Đầu tỷ không bị làm sao, chỉ cảm thấy giống như vừa ngủ một giấc thật dài, có nhiều chuyện cũng hiểu rõ ràng…”
Tất nhiên vẫn còn một số chuyện chưa hiểu rõ, ví dụ như ――
Rốt cuộc là ai hại chết nàng?
Vấn đề này, Kỷ Du nghĩ đến đau đầu nhưng vẫn không ra đáp án chính xác, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Còn những người có thể là hung thủ, một đời này nàng sẽ tránh hết, không có bất kỳ liên quan gì tới bọn họ, như vậy… Cuối cùng có thể giữ được mạng nhỏ này chứ?
*****************
Kỷ Thấm lân la ở Linh Miểu uyển đến quá trưa, bị Kỷ Du thúc giục nên mới về phòng nghỉ ngơi, hai ngày nay cô bé lo lắng cho tỷ tỷ nên gần như không có một giấc ngủ ngon, bây giờ Kỷ Du đã tỉnh lại, trong lòng cô bé ổn định, sau khi về Lam Hạc viện thì lập tức nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi.
Trong sương phòng, Kỷ Du lại uống một bát thuốc, không bao lâu, Đổng ma ma đã trở về, biết Tam cô nương tỉnh lại, bà lập tức vui mừng chạy tới.
Khi Kỷ Du còn bé tuy được nuôi dưỡng ở chỗ Tôn thị nhưng vẫn rất thân thiết với Đổng ma ma. Kỷ Du sinh ra đã không có mẹ ruột, ngay cả dáng vẻ bà ấy như thế nào cũng chưa nhìn qua, ngoại trừ đã từng thấy một bức tranh trong thư phòng phụ thân thì những tưởng tượng khác của nàng đều xuất phát từ lời kể của Đổng ma ma.
Lúc Kỷ Du ba tuổi đã biết Tôn thị không phải mẹ ruột của nàng, từ khi đó nàng bắt đầu gọi Tôn thị là “mẫu thân”, còn tiếng “nương” thân thuộc thì dành cho người mẹ đẻ mà nàng chưa từng gặp.
Có một khoảng thời gian, Kỷ Du thích nhất là đi tìm Đổng ma ma để hỏi về nương của mình, Đổng ma ma không ngại phiền phức luôn kể hết mọi chuyện cho nàng nghe, tuy nhiên nói được một lúc bà lại không nhịn được rơi nước mắt, từ khi Kỷ Du hiểu chuyện thì không hỏi nữa, sau này lại càng ít nhắc tới nương, bởi vì mỗi lần Đổng ma ma nghe nàng nhắc tới đều rơm rớm nước mắt, còn phụ thân lại nhíu chặt mày, thậm chí có lúc còn nhốt mình trong thư phòng không ra.
Sau khi Kỷ Du lớn lên đã hiểu ra mỗi lần nhắc tới nương sẽ làm bọn họ đau lòng, Đổng ma ma rất nhớ nương, phụ thân cũng vậy.
Tuy rằng bên cạnh phụ thân có mẫu thân bầu bạn, nhưng phụ thân vẫn rất nhớ nương.
Sau đó phụ thân cũng không còn nữa, mẫu thân thay đổi giống như một người khác, không hề quan tâm đ ến bọn họ, trong phủ cũng chỉ có ca ca, nàng và Niệm Niệm. Đương nhiên còn có người nàng không thích là Thẩm di nương và hai thứ tỷ.
Khi đó, nàng từng hỏi ca ca là mẫu thân bị làm sao, nhưng ca ca không nói cho nàng, chỉ bảo nàng đừng hỏi nữa, thế nên từ đó nàng không bao giờ nhắc lại.
Đổng ma ma mang điểm tâm của Ngọc Soạn Trai tới, Kỷ Du rất vui mừng, ăn mấy miếng liền, Đổng ma ma cười híp mắt nhìn nàng.
Kỷ Du nhìn bà, nhớ tới kiếp trước mình u mê đần độn bị Từ ma ma xúi giục nên hiểu lầm Đổng ma ma mấy lần, còn để cho ca ca thu lại vị trí chưởng sự của bà, mãi đến khi xảy ra chuyện mới nhìn rõ bộ mặt thật của Từ ma ma, nhưng khi đó sức khỏe Đổng ma ma đã không còn tốt, không thể làm chưởng sự được nữa. Nghĩ đến chuyện này, Kỷ Du rất áy náy.
Cũng may lần này nàng không có hồ đồ như vậy.
“Ma ma, người cũng ăn đi.” Kỷ Du cầm một khối điểm tâm đưa cho Đổng ma ma.
Lúc này có một nha hoàn từ ngoài đi vào, báo là Tống Thế tử của An Lăng Hầu phủ tới.
Kỷ Du nghe được lời này thì hai tay run lên, điểm tâm rơi xuống đất.