Thời tiết càng thêm ấm áp, hoa cỏ cây cối trong vườn sinh trưởng càng lúc càng tươi tốt, tâm trạng Kỷ Du không tồi, nhờ có lời xin lỗi của Kỷ Tuyên nên chút không vui ngày hôm trước rất nhanh đã bị nàng vứt ra sau đầu.
Hôm nay là ngày Kỷ Thấm được nghỉ. Ăn trưa xong, mới ngủ trưa một lát đã thấy Kỷ Thấm chạy tới Linh Miểu uyển, cô bé van nài Kỷ Du đi tản bộ trong vườn.
Kỷ Thấm kéo tay nàng, vừa đi vừa than phiền thái độ nghiêm khắc của phu tử, Kỷ Du nghe xong chỉ cười, thỉnh thoảng lên tiếng bảo cô bé cố gắng một chút, nghe lời phu tử nhiều hơn, Kỷ Thấm ngược lại ngoan ngoãn đáp lời, chỉ là nghe như vậy quá nhiều nên không tránh khỏi phải nói “A tỷ dài dòng”. Thường thường đến lúc này Kỷ Du sẽ gõ trán cô bé một cái, Kỷ Thấm lập tức không còn lời gì để nói.
Hai tỷ muội đi dạo khoảng một khắc, Kỷ Du đếm ngày tháng, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó nên quay đầu hỏi: “Đã cuối tháng rồi, tháng này định ngày nào đi thăm mẫu thân?”
Kỷ Thấm dừng lại, sắc mặt thay đổi: “Không đi.”
“Sao lại thế, không phải lúc trước luôn mong đợi được đi sao?” Kỷ Du kinh ngạc.
Kỷ Thấm bĩu môi: “Ca ca nói không đi, muội cầu xin mấy câu thì huynh ấy lập tức đen mặt, muội nghĩ là thôi bỏ đi, dù sao… Dù sao nương cũng không muốn nhìn thấy muội.”
“Nói bậy gì đó?” Kỷ Du nghiêm mặt: “Nói cho cùng muội là nữ nhi ruột của mẫu thân, bà ấy rất yêu thương muội. Chỉ là mẫu thân sợ ồn ào, ta có thể không đi nhưng muội thì không được, bà ấy sẽ đau lòng.” Thật ra mấy năm trước Kỷ Du cũng xin xỏ muốn đi, nhưng sau đó trưởng thành thì nàng đã biết nhìn sắc mặt người khác, cũng nhìn ra Tôn thị đại khái là thật sự không muốn nhìn thấy quá nhiều người, nàng cũng cảm nhận được Tôn thị đối xử xa cách với nàng nên lập tức theo ý muốn của Tôn thị không đến đó nữa.
“A tỷ!” Kỷ Thấm ngửa mặt nhìn nàng: “Tỷ không cảm thấy mẫu thân căn bản không thèm để ý tới chúng ta sao? Bà ấy luôn nói là không muốn tỷ đến thăm, những năm gần đây bà ấy chỉ đồng ý gặp ca ca, lần nào cũng là muội cầu xin ca ca mang muội đi, từ trước đến nay mẫu thân đối xử với muội rất lạnh nhạt, cho dù muội rất nhớ bà ấy thì bà ấy cũng sẽ không để ý.”
“Niệm Niệm,” Kỷ Du nhíu mày: “Bà ấy có thể đối xử lạnh nhạt với muội nhưng muội lại không thể đánh mất tấm lòng của nữ nhi, hai chúng ta… Không giống nhau.”
“Sao lại không giống nhau? Là bởi vì tỷ không phải do nương sinh ra sao?” Ánh mắt Kỷ Thấm sáng rõ: “Nhưng a tỷ à, từ trước đến nay muội đều coi tỷ là a tỷ ruột.”
Ánh mắt Kỷ Du trở nên ấm áp, nàng duỗi tay xoa đầu cô bé: “Đương nhiên ta biết điều này.”
“Cho nên hai chúng ta giống nhau, nương đã sớm không cần muội, tuy muội muốn gặp bà ấy nhưng bây giờ ca ca không đi, cũng không cho muội đi, muội phải làm sao bây giờ?” Kỷ Thấm cụp mắt, nét mặt có vài phần chán nản.
Kỷ Du thấy cô bé như vậy thì hơi đau lòng, nàng im lặng một lúc mới cười nói: “Như vậy đi, chuyện này a tỷ giải quyết giúp muội, ngày mai ta phải vào cung, đến lúc đó ta xin ca ca đi cùng ta, bên phía quản sự ta sẽ dặn dò trước để ông ấy sắp xếp người và chuẩn bị xe đưa muội đi, trước khi bọn ta trở về cũng sẽ đưa muội về, như vậy ca ca sẽ không quản được.”
“Như vậy có được không?” Kỷ Thấm có chút hoài nghi: “Bị ca ca biết được, sẽ không bị mắng chứ?”
“Không đâu, bây giờ ca ca không giống trước kia, không đáng sợ như vậy, cứ quyết định vậy đi.” Kỷ Du dứt khoát ra quyết định.
Qua một ngày, Kỷ Du quả nhiên sắp xếp xong xuôi mọi thứ, lại cầu xin Kỷ Tuyên bồi nàng vào cung. Lần trước bởi vì có Lục công chúa nên Kỷ Du không nói chuyện từ hôn với Tích phi, lần này vào cung chủ yếu là vì chuyện này.
Kỷ Tuyên quản lý Tả hữu Linh vệ, không cần mỗi ngày đi Nam Nha điểm mão (1), hôm nay chàng rảnh rỗi ở phủ, Kỷ Du đã mở miệng thì chàng sẽ không từ chối.
(1) Điểm mão: thời xưa, vào khoảng từ 5 - 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.
Quan hệ giữa Kỷ Tuyên và Tứ hoàng tử không kém, đây chủ yếu là bởi vì hai người có vài phần tình nghĩa đồng môn, năm đó bọn họ cùng theo một sư phụ học võ. Kỷ Tuyên nghĩ bồi nàng vào cung một chuyến cũng không sao, đến lúc đó chàng có thể đến Duật Thừa cung của Tứ điện hạ đợi, sau đó sẽ về cùng nàng.
Sau khi hai người đi không bao lâu thì Kỷ Thấm cũng ngồi xe ngựa quản sự đã sắp xếp ra ngoài.
Kỷ Du gặp Tích phi, nàng cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình. Tích phi đương nhiên rất ngạc nhiên, chỉ coi nàng vẫn là tiểu nha đầu không hiểu chuyện nên mới ầm ĩ với Tống Ngôn Thâm, vì thế thuận miệng khuyên vài câu. Kỷ Du cũng không vội mà từ từ giải thích với bà ấy, mồm mép lém lỉnh cầu xin, cuối cùng khiến Tích phi mở miệng đồng ý giúp đỡ phối hợp.
Thật ra Tích phi cũng không mấy tán thành hôn sự của Kỷ Du, bà luôn cảm thấy cuộc hôn nhân này định ra quá qua loa, bà nhìn Kỷ Du lớn lên, đương nhiên hy vọng cháu gái mình gả tốt một chút, với thân phận này của Kỷ Du, hứa cho An Lăng Hầu phủ xem như là gả thấp, nếu Kỷ Du sẵn lòng thì có thể gả cho hoàng tử hay con cháu hoàng gia, rốt cuộc có người dì là bà ở đây, ở trước mặt hoàng thượng nói vài câu cũng không tốn bao nhiêu sức lực. Hiện nay thấy Kỷ Du kiên trì như vậy thì bà thuận nước đẩy thuyền một chút cũng không có gì.
Sau khi cáo từ Tích phi, Kỷ Du rời khỏi Thanh Tư điện, cung nhân của Duật Thừa cung đang chờ bên ngoài, thấy nàng thì lập tức tiến lên bẩm báo là Cảnh Dương Quận vương và Tứ điện hạ đang ở Ngự Hoa Viên. Kỷ Du mời cung nhân đó dẫn đường để đi đến Ngự Hoa Viên tìm Kỷ Tuyên.
Lúc Kỷ Du đến, trong đình Hoan Nghi chỉ có một mình Kỷ Tuyên, Tứ điện hạ đã rời đi.
Vừa nhìn thấy Kỷ Tuyên, Kỷ Du lập tức bước nhanh hơn, Kỷ Tuyên thấy nàng thì ra khỏi đình, đi về phía nàng.
“Ca ca, dì đồng ý rồi.” Kỷ Du cười nói cho chàng, sắc mặt nhẹ nhõm.
Kỷ Tuyên cười cười, “ừ” một tiếng rồi nói: “Vậy bây giờ đi về?”
“Ơ,” Kỷ Du ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy sắc trời còn sớm, lo lắng Kỷ Thấm không có cách nào trở về trước bọn họ nên lập tức nghĩ cách kéo dài thời gian: “Nghe nói Vọng Hương lâu mới tung ra mấy món ăn chiêu bài, muội muốn đi xem một chút, ca ca… Dẫn muội đi nhé?”
Trên môi tiểu cô nương nở nụ cười, tràn đầy mong đợi, lại có một chút dè dặt, Kỷ Tuyên sao có thể từ chối nàng, chàng đành phải dịu dàng cười gật đầu: “Đi thôi.”
Kỷ Du cực kỳ hài lòng, nàng vui vẻ đi theo bên cạnh chàng.
Ra cửa cung, xe ngựa đi về phía thành đông.
Vọng Hương lâu là tửu lâu nổi danh ở thành đông, lui tới chủ yếu là người nhà quan lại quyền quý. Trước đây Kỷ Du đã đến vài lần, ấn tượng với tửu lâu này tương đối tốt, cảm thấy thức ăn rất hợp khẩu vị. Có điều nàng chưa từng đi cùng Kỷ Tuyên, đây là lần đầu tiên.
Kỷ Tuyên muốn một phòng sát cửa sổ trên lầu hai, chàng cũng không đặc biệt yêu thích món nào, tất cả món ăn đều do Kỷ Du chọn, ngoài ra còn gọi thêm một bầu rượu mơ.
Rượu và thức ăn rất nhanh được đưa lên, Kỷ Tuyên nhớ tới chuyện lần trước Kỷ Du say rượu nên cau mày cầm lấy bầu rượu mơ, Kỷ Du có chút thất vọng, vốn định cầu xin nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của chàng thì lập tức từ bỏ, chỉ đành phải an phận dùng bữa.
Một bàn đồ ăn có sắc hương vị đầy đủ, Kỷ Du ăn rất vui vẻ. Hiện nay nàng đã quen thuộc với Kỷ Tuyên, cũng mất đi vẻ thấp thỏm rụt rè lúc trước nên thoải mái dùng bữa trước mặt chàng, hăng hái chọn món ăn mình thích. Nàng thích ăn thịt, nhưng kỳ lạ là dù ăn thế nào cũng không nhiều thịt lên được, cũng không biết thức ăn đi chỗ nào, vẫn luôn là cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, nhìn có vẻ còn gầy hơn cả Kỷ Thấm.
Kỷ Tuyên ngồi ở đối diện, nhìn nàng ăn đến nỗi cái miệng nhỏ bóng nhẫy thì hơi buồn cười nói: “Tướng ăn của muội giống như bị bỏ đói nhiều năm, trong phủ cắt phần ăn của muội ư?”
Kỷ Du đang cúi đầu ra sức ăn, nghe vậy thì ngẩng đầu, trông thấy nụ cười dí dỏm của Kỷ Tuyên thì có chút ngơ ngẩn, nàng đỏ mặt nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngượng ngùng nói: “… Đồ ăn ở đây ngon quá.”
Kỷ Tuyên không nói chuyện nữa mà chỉ gắp một miếng thịt viên thả vào bát nàng.
Kỷ Du cười với chàng, vui mừng tiếp tục ăn.
Ăn xong đã tới buổi trưa. Ra khỏi Vọng Hương lâu, Kỷ Du đang muốn lên xe ngựa thì Kỷ Tuyên lại vỗ vai nàng.
“Bên kia có cửa hàng trang sức, có muốn vào xem một chút không?” Kỷ Tuyên chỉ vào Cảnh Ngọc trai ở đằng trước.
“Ca ca muốn dẫn muội đi?” Trong mắt Kỷ Du lộ ra vui mừng.
Kỷ Tuyên gật đầu: “Đi chọn mấy thứ.”
“Ca ca thật tốt!” Kỷ Du khá vui vẻ, chủ động kéo tay áo chàng: “Chúng ta mau lên ――”
“Tay áo sắp hỏng rồi.” Kỷ Tuyên nhìn bàn tay nhỏ níu lấy tay áo màu xanh nhạt của mình, ánh mắt xoay chuyển một vòng.
“Ôi?” Kỷ Du vội vàng buông tay.
Kỷ Tuyên nhìn nàng, cười lắc đầu, duỗi tay cầm lấy cổ tay nàng: “Đi thôi, đừng để bị lạc.”
Hai huynh muội đi đến trước cửa Cảnh Ngọc trai thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc ――
“A Du!”