Trôi qua vài ngày sức khỏe Mỹ Ninh dần trở lại như ban đầu, thể chất của cô vốn khỏe hơn người thường. Lần này quay về Mỹ Ninh luôn theo sát Lưu Hiên, nói là giám sát cũng không sai.
Bản tin tài chính lại điểm thêm một doanh nghiệp tầm trung bị phá sản, truyền thông đưa bài viết liên tục về vấn đề này. Người trong ngành đều nể phục Giai Thiệu Điền, ra tay sát phạt và có đủ tàn nhẫn.
Hắn chưa qua ba mươi đã triệt hạ hai tập đoàn, một lớn một vừa, chẳng ai muốn chuốc lấy phiền phức, hầu hết đều nể mặt hắn ba phần.
Lưu Hiên gia nhập công ty giải trí Tư Quân dưới sự quản lý của Trình Trục Tư, hai tân binh của công ty còn chưa có một bộ phim đầu tay, đã có người mời chụp hình quảng bá thương hiệu thời trang.
Một tín hiệu đáng mừng là mọi người ủng hộ vô cùng nồng nhiệt.
Lưu Hiên vừa phải tham gia giảng đường vừa phải học thêm lớp diễn xuất, thời gian trống chẳng còn bao nhiêu.
Cậu về nhà khi trời sập tối, Giai Thiệu Điền càng thảm hơn, gần đây hắn bận tối mặt, nửa đêm mới mò về được đến nhà.
Giai Thiệu Điền sau khi tắm xong liền lên giường ôm lấy cục bông của hắn, hết thảy mệt mỏi đều được xoa dịu. Lưu Hiên bị hắn đánh thức, cậu thèm ngủ đến mức lười mở mắt, cứ thế rúc vào lòng ngực đối phương tiếp tục thở đều.
Việc yêu đương cũng không áp lực như cậu nghĩ, nó như dòng sông êm ả len lỏi vào từng mạch nhỏ, tưới mát cho tâm hồn lẫn trái tim, mỗi ngày trôi qua đều bình yên.
Sáng ngày hôm sau cậu chỉ có mỗi lớp diễn xuất do công ty sắp xếp, sau khi kết thúc vốn định đến chỗ Giai Thiệu Điền, nào ngờ cậu đụng mặt Tạ Phi Nam, cậu ta quỳ trước sảnh công ty mặc cho bảo vệ có khuyên can thế nào.
“Lưu Thiếu hay là mặc kệ tên đó.” Mỹ Ninh đứng bên cạnh cảnh giác nói.
Lưu Hiên vô cùng đồng tình, bản thân xem như không thấy, một mạch đi thẳng.
Tạ Phi Nam day như đỉa đói, cậu ta chắn trước mặt Lưu Hiên, hai gối thành khẩn chạm dưới mặt sàn lạnh lẽo, đôi mắt Tạ Phi Nam hiện rõ sự ghét bỏ.
Cậu ta nói với giọng đầy nghẹn ngào: “Lưu Thiếu, tôi đã đắc tội với cậu, cầu xin cậu tha thứ.”
“Tôi với cậu chỉ đơn giản chơi trò đuổi bắt, đắc tội gì đâu chứ?” Lưu Hiên dừng một chút rồi nói “Đừng tự làm xấu mặt mình, mau đứng dậy đi.”
Tạ Phi Nam nhấc một chân, thân thể xiêu vẹo trụ không vững, cậu ta nhìn Lưu Hiên rồi hạ giọng: “Chân tôi tê quá…”
Lưu Hiên liền đưa tay ra kéo người đứng dậy, vừa đứng ngay ngắn đối phương lập tức dở trò, thân thể đột nhiên ngả về sau bằng lực khá mạnh, nước mắt như có công tắc, cần là có, cậu khổ tâm học hành Tạ Phi Nam chưa qua trường lớp diễn còn xuất sắc hơn.
Ánh sáng nhấp nháy liên tục, đoàn người từ đâu ùa ra bắt lấy toàn bộ khoảnh khắc vừa rồi. Dạ Vu Ngôn vừa hay xuất hiện, hắn ta cởi áo khoác che chắn cho Lưu Hiên rời khỏi sảnh chính.
“Cậu có bị thương không?” Dạ Vu Ngôn lo lắng hỏi.
“Không sao.” Lưu Hiên lắc đầu đáp.
Mỹ Ninh đứng bên cạnh nhanh chóng rút điện thoại gọi cho ai đó, cuộc gọi vừa kết nói cô lập tức báo cáo: “Tạ Phi Nam xuất hiện ở công ty giải trí Tư Quân, cậu ta mượn tay Lưu Thiếu tự mình té ngã, còn sắp xếp người đến viết bài.”
Cô ngập ngừng nói tiếp: “Tôi sợ rằng Lưu Thiếu sẽ bị ảnh hưởng đến hình tượng, nên mạng phép gọi cho Giai Tổng.”
“Được rồi.” Giai Thiệu Điền chủ động ngắt máy.
Hắn điềm tĩnh nói với các thành viên còn lại: “Cuộc họp kết thúc tại đây.”
“Tôi có phải nói sai cái gì không?” Người đàn ông tự chỉ vào mình, hoang mang hỏi.
Trần Nghiêm xua tay giải thích: “Có chuyện gấp, không phải lỗi của anh.”
“Liên hệ với tòa soạn, tôi muốn thương lượng giá cả.” Giai Thiệu Điền vào phòng lập tức ra lệnh.
“Vâng ạ.” Trần Nghiêm nhanh chóng liên lạc với tòa soạn, quả thật có vô số bài viết sắp được ra lò với tiêu đề gây bất lợi cho Lưu Hiên.
Bọn họ phải trả gấp năm lần số tiền Tạ Phi Nam đã bỏ ra để đè xuống tin tức, con số chẳng là gì đối với Giai Thiệu Điền, hắn chấp thuận còn bỏ thêm tiền để họ đăng vài bài tâng bốc Lưu Hiên.
Chủ yếu muốn Tạ Phi Nam tức chết.
Tạ Phi Nam trốn trong con hẻm liên tục lướt điện thoại, hai ba tiếng trôi qua chỉ có bài đăng tốt về Lưu Hiên. Sau khi liên lạc với người mà cậu ta thông đồng mới nhận được tin tức, số tiền đó chẳng đủ nhét kẽ răng.
Bôi nhọ Lưu Hiên không thành còn hại bản thân mất hết số tiền vừa mới đi vay, Tạ Phi Nam nổi điên la hét trong con hẻm nọ. Cậu ta kêu gào trong điên loạn, người qua đường nhìn thấy đã tránh xa vì sợ liên lụy.
Tạ Phi Nam hết khóc rồi cười khà khà, nhặt chiếc điện thoại đã vỡ nát, nâng niu nó trong tay, đôi mắt trống rỗng của cậu ta phản chiếu hình ảnh của người phụ nữ.
Gương mặt cô ta bị rạch một đường dài, cánh tay trái có vết sẹo lớn, bước đi chân thấp chân cao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT