“Cô muốn gì?” Tạ Phi Nam hỏi.

Châu Tâm nhìn thẳng vào mắt đối phương, đưa ra đề nghị: “Chúng ta có chung kẻ thù, sao lại không kết đồng minh?”

Sau khi bị vứt ở một nơi ẩm thấp bẩn thỉu, cô ta đã khắc mối thù này vào tận xương tủy, trước khi chết phải trả nó lại cho Giai Thiệu Điền.

Thân thể tràn ngập vết thương nằm ở con hẻm đó một ngày một đêm, đến cả con chó hoang còn dám tè vào vết thương.

Được người qua đường đưa vào bệnh viện, khi tỉnh lại sau hôn mê cô ta không thể chấp nhận được gương mặt với vết sẹo dài kia, như thế chẳng khác nào triệt đi con đường sống, đi xin việc còn ai dám nhận?

Cô ta đưa tay lên chạm vào vết sẹo, nghiến răng nói: “Cái này là do tự tay Giai Thiệu Điền rạch lên.”

“Cô có thù với anh họ, e rằng không chung thuyền rồi.” Tạ Phi Nam phì cười đáp.

“Tôi biết.” Châu Tâm điềm tĩnh nói “Nhưng chẳng phải nguyên nhân chính là Lưu Hiên sao?”

Bên ngoài nắng chói chang nhưng con hẻm đó lại tối tâm, nhiệt độ lạnh lẽo bao trùm lấy hai con người. Bọn họ đồng thời đạt được thỏa thuận riêng của mỗi người, Châu Tâm muốn có được một số tiền lớn sau khi Lưu Hiên biến mất, Giai Thiệu Điền sẽ thuộc về Tạ Phi Nam.

Ngày hôm sau mạng xã hội bùng nổ với tin tức, Giai Thiệu Điền sẽ đính hôn với Niên Hạ vào tháng sau. Thông tin này do chính nhà họ Giai công bố, Niên Gia cũng lên tiếng xác nhận.

Lưu Hiên được ngày cuối tuần rảnh rỗi, cậu ở vườn hoa tay cầm chắc kịch bản, miệng đọc lẩm nhẩm.

“Em có chắc là không muốn ra ngoài?” Giai Thiệu Điền ngồi ở phía đối diện, trầm tư hỏi.

Lưu Hiên nhún vai đáp: “Ta đang bận, thứ lỗi không tiếp chuyện.”

Hắn mỉm cười đối chất: “Sư đệ tư chất thông minh, cần gì luyện tập.”

“Không đùa nữa.” Cậu đặt kịch bản xuống bàn, vòng qua chỗ hắn không câu nệ mà ngồi lên đùi đối phương “Anh không đi chọn lễ phục sao, đính hôn quan trọng thế mà.”

“Ngày hôm đó em có đến không?” Hắn giương mắt hỏi.

“Hả?” Cậu kịch ngạc nói “Đương, đương nhiên là đến, đến cướp chú rể.”

Giai Thiệu Điền được một trận cười nghiêng ngả: “Em còn chưa biết lái xe, cùng nhau chạy bộ có vẻ không khả thi.”

“Xấu tính quá.” Cậu bắt lấy cái tay hư hỏng đang đặt ở hông, giận dỗi đứng dậy.

Hắn dùng lực kéo Lưu Hiên trở về, xoay mặt cậu lại đặt xuống nụ hôn, vội vã như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

“Ngày mai là bắt đầu quay rồi.” Hắn chậm rãi nói “Vùng nông thôn đó nhiều côn trùng, nhớ bôi thuốc cẩn thận.”

Những thứ cần thiết Giai Thiệu Điền đã phân phó cho Mỹ Ninh mua, từ thứ nhỏ nhặt nhất như bàn chải điện cho đến các loại bôi ngoài da chống côn trùng, đồ ăn vặt cũng sắp xếp cho cậu.

Đi nửa tháng mà đem theo tận ba cái vali có lố quá không?

“Giữ khoảng cách với tên Dạ Vu Ngôn.” Hắn nhíu mày nói “Đừng làm những trò đó.”

“Không có mà.” Lưu Hiên bĩu môi đáp.

“Bức ảnh tên đó khoác áo cho em, tôi nhìn thấy rồi.” Hắn nhấn mạnh “Thật sự gai mắt.”

Lưu Hiên xoay đầu chủ động hôn lên môi hắn, cách cậu hôn còn vụng về nhưng mật ngọt tiết ra từ miệng cậu hắn cảm thấy được bù đắp.

Giai Thiệu Điền bắt lấy hai cánh tay cậu, hắn xoay đầu sang nơi khác, dứt ra từ chối cái hôn sâu.

Hắn nói với giọng điệu kham khổ: “Em đừng trêu tôi.”

Hôn thêm một chút nữa e là Lưu Hiên không thể lên máy bay, đi cùng chuyến với Dạ Vu Ngôn. Hắn biết điều đó nên mới tiết chế, một chút cũng không dám đòi thêm.

Ngày hôm sau hắn đích thân đưa cậu đến sân bay, fan hâm mộ đứng chậm kín, trên tay mỗi người đều có quà, Giai Thiệu Điền đâu có bỏ tiền ra để làm điều này? Hắn thật sự bất ngờ.

Thời gian qua cùng lắm Lưu Hiên chỉ chụp quảng cáo cho các nhãn hiệu, hắn xem qua rồi nhưng không ngờ cậu lại có sức ảnh hưởng như vậy.

“Dạ Ảnh Quân vừa nhìn Lưu Hiên đúng không? Hãy nói là tôi không nhìn lằm đi.” Một giọng nữ cất tiếng nói.

“Tôi cũng thấy!”

“Hay là thôi, em nghỉ ở nhà, tôi nuôi em.” Giai Thiệu Điền thở ra một hơi nhịn xuống cảm xúc phức tạp.

Nụ cười đang tươi như hoa đón nắng sớm đột nhiên trở nên gượng gạo, cậu nhỏ giọng: “Không phải như vậy mà.”

Cậu khoác tay, đôi mắt long lanh phản chiếu hình ảnh của Giai Thiệu Điền: “Em đi đây.”

Mỗi lần nhìn bóng lưng của cậu hắn có một dự cảm chẳng lành, lần trước bỏ qua liền cách biệt vài tháng. Lần này nhìn cậu bước đi trên con đường đầy náo nhiệt, hoàn thành nghiệp lớn, phải chăng là hắn ích kỷ.

Giai Thiệu Điều xoa mi tâm trách mình nghĩ nhiều, huống hồ bên cạnh cậu còn có Mỹ Ninh, người mà hắn sàng lọc kỹ càng.

Đến được vùng nông thôn trong lành, việc đầu tiên Lưu Hiên làm là nhắn tin báo bình an, cậu gửi vô vàn bức ảnh chụp phong cảnh nơi đây, chỉ duy nhất một tấm ảnh có mặt cậu.

Hắn lấy tấm ảnh đó làm ảnh nền điện thoại, cứ cách vài ngày là hắn lại đổi, lần này đã ấn định sẽ không đổi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play