Sau khi Mỹ Ninh vào phòng cấp cứu Lưu Hiên lập tức gọi cho Giai Thiệu Điền, nghĩ lại hắn bận rộn nhiều việc cậu chuyển sang nhắn tin.

“Tôi đang ở bệnh viện.” Cậu nhấn gửi, câu sau còn chưa kịp soạn điện thoại đã có cuộc gọi đến.

“Bị thương ở đâu?” Giọng nói truyền đến không tránh khỏi sự gấp gáp.

Hơi thở của hắn dần mấy ổn định, có thể nghe ra hắn đang chạy: “Ở yên đó, tôi lập tức đến.”

Cuộc gọi kết thúc trong khi Lưu Hiên chưa nói được một lời tử tế, cậu chỉ bị tróc lớp da thôi, hoàn toàn ổn.

Giai Thiệu Điền xuất hiện ở bệnh viện, cả hai chạm mặt nhau ở dãy hành lang nơi dẫn vào phòng cấp cứu. Hắn chạy đến ôm chầm lấy cậu, nhịp tim đập loạn xạ là vì vội vã hay lo lắng cậu xảy ra chuyện?

Lưu Hiên áp tai vào lòng ngực, im lặng lắng nghe một lúc, đôi tay đang buông thõng chầm chậm đáp lại.

“Nơi bị thương là ở đâu?” Hắn tách cậu ra liên tục xem xét thân thể.

“Chị Mỹ Ninh bị đau dạ dày, em không có bị thương.” Cậu bình tĩnh đáp.

Hắn nắm lấy cái tay không bị thương kéo cậu đi một mạch, chỉ là rách da đã phiền đến bác sĩ xem xét, cậu thật sự thấy ngại.

Hắn nhíu mày hỏi: “Không thể tự té?”

Cậu ấm ức liền nói một mạch: “Em họ của anh nóng nảy mới xay ra cớ sự này, đạp vào bụng chị Mỹ Ninh còn đá em lộn mèo mấy cái.”

Đôi mắt phảng phất sự ganh tỵ mà ngay cả Lưu Hiên còn không nhận ra, cậu đang tự hỏi Giai Thiệu Điền đối với em trai đều tốt như vậy sao, liệu hắn có vì cái người kia mà quay sang trách ngược cậu không.

Giai Thiệu Điền lập tức giãn cơ mặt, hắn chưa già đến nổi quên chuyện Lưu Hiên hổ báo đánh nhau với đám Sùng Gia.

Hắn nắm tay cậu không buông, cùng nhau băng qua dãy hàng lang ra đến bãi đổ xe. Mặc kệ những lời bàn tán, tin tức của bọn họ lại tràn lan trên những diễn đàn rồi.

“Đã ăn sáng chưa?” Giai Thiệu Điền vừa thắt dây an toàn cho cậu vừa hỏi.

Lưu Hiên gật đầu đáp: “Đã ăn rồi, bây giờ không muốn về nhà.”

Giai Thiệu Điền trực tiếp đưa cậu đến công ty, nhân viên nơi đây sớm đã nhìn cậu phát chán, đoạn thời gian cậu mất tích bọn họ đoán mò Lưu Hiên bị Giai Thiệu Điền vứt bỏ, vài người được sáng mắt ra, Lưu Hiên chỉ là không muốn đến.

Cậu đi bên cạnh hắn vô cùng tự nhiên, mọi người đều phải kính cẩn chào hỏi.

“Tôi còn bận không rảnh tiếp chuyện với em, tự chơi đi.” Giai Thiệu Điền cởi vest ngoài bên trong là chiếc áo gile bó sát.

Lưu Hiên ngoan ngoãn vào phòng nghỉ của chủ tịch, thả mình trên chiếc giường lướt tin tức để giết thời gian.

Bài viết nói về việc Giai Thiệu Điền sẽ đính hôn với Niên Hạ trong tương lai, còn có cả diễn viên mới nổi gần đây tên là Dạ Vu Ngôn.

Chuyện cậu bị Giai Thiệu Điền đưa về Trình Trục Tư đã biết, cậu ta giả điên dại xem mình là người ngoài cuộc, không dám bén mảng đến gần Lưu Hiên.

Giai Thiệu Điền thật chất không gây khó dễ cho Trình Gia cũng như Trình Trục Tư, chẳng qua cậu ta yếu bóng vía mà thôi.

“Tôi đầu quân vào công ty cậu, ngày mai nộp đơn, nhớ duyệt.” Lưu Hiên gửi tin nhắn đi.

Trình Trục Tư rất nhanh đã phản hồi: “Sợ rằng anh trai cậu sẽ mua lại công ty của tôi.”

“Đã có được sự đồng ý.”

“Ngày mai bắt đầu công việc, cho dù lịch học của cậu có dày đặc cỡ nào cũng đừng than vãn.” Trình Trục Tư như nhặt được vàng, buông điện thoại lập tức báo cho Dạ Vu Ngôn.

Trình Trục Tư lên bài viết nhận lại sự bùng nổ của dư luận, hai nhan sắc được đánh giá một chính một mười, bọn họ mang nét đẹp trái ngược nhau, một người nhu hòa toát lên sự trong sáng, một người mang đường nét sắc sảo toát lên khí chất, trải đủ vị đời.

Bọn họ đều là người mới chưa từng đóng qua bộ phim nào, nhưng dưới phần bình luận đã xuất hiện vài người bàn tán về quan hệ giữa hai người.

“Tôi cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, Giai Tổng chắc sẽ cân nhắc chuyện này.”

“Giai Tổng cùng khung ảnh với Lưu Hiên mới là tuyệt vời nhất, nhưng tôi thấy cặp này cũng rất ổn.”

“Khả năng thành công cao hơn, tôi ủng hộ bọn họ đến với nhau.”

Trình Trục Tư đọc xong những dòng này mắt nổi đom đóm, chung quy không thể cãi tay đôi với bọn họ. Dạo gần đây vài diễn viên cũng thường hay dựa vào chuyện này để tăng độ hot, kéo thêm sự quan tâm.

Lưu Hiên dùng bữa trưa cùng Giai Thiệu Điền, cậu ăn vặt xem phim mà Trình Trục Tư gửi, hắn vùi đầu vào công việc.

“Tối nay Giai Tổng còn có một cuộc hẹn.” Trần Nghiêm báo cáo, những điều cần nói anh đều nói xong rồi nhưng chưa chịu rời đi.

Giai Thiệu Điền dừng bút, ngẩng đầu hỏi: “Muốn tan làm sớm?”

“Đúng vậy, nhà tôi có chuyện.” Trần Nghiêm nhanh chóng bịa ra một lý do.

“Nhanh như vậy đã trở thành người nhà rồi sao?” Giai Thiệu Điền trầm tĩnh hỏi.

Trần Nghiêm thấy mọi chuyện sắp bị vạch trần nên đành nói thẳng: “Cô ấy không có người thân nên tôi có chút lo lắng, Giai Tổng xin phép anh hôm nay tôi về sớm.”

“Ừm, bảo cô ấy cứ tịnh dưỡng một thời gian, vị trí đó sẽ không bị ai thay thế.” Chất giọng đều Giai Thiệu Điền nói.

“Vâng, cảm ơn anh, Giai Tổng.” Trần Nghiêm nhanh chóng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play