Lưu Hiên ngồi ở ghế phụ lái, hai tay dày vò lẫn nhau, tự hỏi bản thân có bị biến thành tên điên không?

Chuyện vừa nãy Giai Thiệu Điền không cho đó là tự bịa ra chứ?

Cái bụng không biết điều của Lưu Hiên đột nhiên kêu gào đòi ăn, đúng là khó xử. Cậu ngại đỏ mặt, nếu là lúc trước cũng không đến nổi như vậy, có khi nào hắn để cậu đói?

Giai Thiệu Điền tấp vào một quán ăn ven đường, hắn khó chịu về chất lượng nơi đây, vừa xập xệ vừa tồi tài. Ba con người còn lại thấy đồ ăn mắt sáng rỡ, miệng gọi món không ngừng.

“Hiên Hiên đã từng ăn xiên thịt nướng ở ven đường chưa?” Trần Nghiêm tỏ vẻ thần bí hỏi.

Cậu vui vẻ đáp lại: “Rồi nha, rất ngon.”

Nụ cười bỗng nhiên trở nên gượng gạo, cơ thể Lưu Hiên căng cứng cố chịu cái đụng chạm của Giai Thiệu Điền. Bàn tay to lớn ở dưới bàn đang đặt trên đùi cậu, không ngừng sờ mó.

Đột nhiên biến thành loại quan hệ này khiến Lưu Hiên cực kỳ khó xử, cậu chưa xác nhận được tình cảm của mình, chỉ biết bản thân có chút nhớ người ngồi bên cạnh. Đối phương làm ra chuyện vượt mức cũng không hề tức giận, cậu trước nay không có kinh nghiệm yêu đương, lần này thật sự rắc rối.

Sau khi ăn xong cậu phó mặc bản thân cho Giai Thiệu Điền, an tâm ngủ một giấc, đến khi mở mắt đã trở về căn phòng rộng lớn. Ánh sáng vàng nhạt phát ra từ chiếc đèn ngủ làm mọi thứ xung quanh trở nên ấm áp.

Mùi hương quen thuộc đem đến cảm giác an toàn, quần áo trên người đã được thay ra.

Hình ảnh Giai Thiệu Điền nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc, hắn đột nhiên nhìn về chỗ cậu, cả hai chạm mắt nhau, Lưu Hiên bất giác tránh né ánh mắt đối phương.

Chuyện diễn ra ngày hôm qua chân thật như vậy, nói quên làm sao quên được.

“Trong người còn khó chịu không?” Giai Thiệu Điền lên tiếng hỏi, ngữ điệu vô cùng xa cách.

“Không khó chịu.” Cậu từ tốn đáp.

“Cậu thực sự muốn theo đuổi con đường diễn xuất sao?” Hắn trầm tĩnh hỏi “Có suy nghĩ lại không?”

Đời trước cậu tuy học giỏi nhưng vô cùng mông lung, trước nay bản thân cũng chưa từng ước mơ sẽ trở thành cái gì.

Giai Thiệu Điền thở ra một hơi rồi nói: “Thủ tục nhập học Trần Nghiêm sẽ giúp cậu thực hiện, khoảng thời gian này ở nhà kiểm kiểm.”

May mắn thay từ lúc về nhà hắn đã không lấy dây xích trói cậu lại, muộn phiền chất đóng trong căn phòng tối tăm vì cậu mà tan biến, kéo hắn từ đóng lộn xộn trở về thực tại. Vốn nghĩ đối xử tốt, cậu sẽ thích hắn mà ở lại, tệ hơn một chút là thương hại.

Lời giải thích nửa vời của Lưu Hiên khiến người khác bán tín bán nghi, nhưng hắn phát hiện ra điều đó rất lâu về trước, cậu không nói dối.

Tất cả xuất phát từ hiểu lầm mà thôi, hắn chỉ trách nơi đó quá hẻo lánh, không có phương tiện di chuyển và điện thoại, nếu có… Cậu còn muốn quay về hay không?

Giai Thiệu Điền bận rộn với lượng công việc mà hắn bỏ bê thời gian qua, đến tận khi sáng mới chịu rời bàn làm việc. Hắn nằm bên cạnh cậu nhưng chẳng dám ôm lấy người ta, chẳng biết vì điều gì nữa.

Lưu Hiên xoay người ôm lấy hắn như một thói quen, hành động trong vô thức dỗ dành hắn vào giấc ngủ rất nhanh. Khoảng thời gian cách biệt Giai Thiệu Điền chỉ ngủ được vài tiếng, cho dù có cố thế nào đều vô ích.

Ngày hôm sau Lưu Hiên dùng bữa sáng một mình, cậu nhâm nhi ly trà nóng, nắng sáng bao bọc lấy cậu sưởi ấm mảnh vườn nhỏ, hoa nở rộ như chào đón sự trở lại.

Chàng thiếu niên tóc vàng ngũ quan thanh tú, độ tuổi cũng xem xem Lưu Hiên, bên cạnh là chiếc vali to đùng, nói với giọng điệu mỉa mai: “Đã mang tiếng chạy trốn còn vác mặt về.”

Lưu Hiên đứng dậy trong sự ngỡ ngàng, lên tiếng hỏi: “Cậu là ai?”

“Tôi là em họ của Điền Ca.” Tạ Phi Nam đắc ý nói “Chẳng biết Điền Ca nghĩ gì lại nhặt thứ bẩn thỉu này về nhà.”

Cậu bỏ qua sự xuất hiện của Tạ Phi Nam, bình thản ngồi xuống dùng trà ngắm hoa. Giai Thiệu Điền bảo cậu ở nhà kiểm điểm, còn đôi co thêm với cái người trước mặt, sợ rằng nhà còn không ở được nói gì đến kiểm điểm.

Tạ Phi Nam nhìn sang chỗ Mỹ Ninh, lớn tiếng ra lệnh: “Đem vali lên phòng tôi.”

Mắt thấy Mỹ Ninh đứng im như trời trồng Tạ Phi Nam tức giận tiến đến, không ngần ngại đưa chân đạp vào bụng Mỹ Ninh, gắt gỏng mắng: “Mày bị điếc sao.”

Lưu Hiên bàng hoàng chạy đến chỗ Mỹ Ninh, lúc nãy đã cảm thấy sắc mặt cô không tốt, hiện tại càng xuống sắc, gương mặt trắng bệch đổ cả mồ hôi lạnh.

Cậu rút điện thoại gọi xe cứu thương, Tạ Phi Nam không biết quan sát tình hình cảm thấy bọn họ ngứa mắt, nhất thời cao hứng nhất chân đạp luôn Lưu Hiên cho hả dạ. Gây chuyện rồi còn ung dung đi vào nhà như không có chuyện gì.

“Chị không sao chứ?” Lưu Hiên lo lắng hỏi.

Mỹ Ninh khó khăn lắc đầu.

Cậu bế ngang Mỹ Ninh ra đến cổng, xe cứu thương rất nhanh đã đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play