Sau nửa đêm, một lớn một nhỏ ôm chăn ra sô pha trong phòng khách ngủ.
Sô pha này hơi cứng, ngủ không thoải mái bằng sô pha ở Cao Tường, càng không thoải mái như trên giường, hai người ngủ không ngon.
Sáng hôm sau, cặp ba con mới ra lò lại đến quán bar Cao Tường lần nữa.
“Anh Tụ, hôm nay để cô bé ở chỗ anh một ngày, em phải đến trường.”
Lý Tụ cố ý ồ một tiếng: “Lạ thật đấy, không phải bình thường cậu hay trốn tiết à, sao lần này lại chủ động đến trường như thế?”
Tại Dã: “... Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại mắng em, em phải đi một chuyến. Chiều em sẽ đến đón cô bé.”
Lý Tụ nhìn sắc mặt là biết cậu không ngủ đủ giấc, không nói giỡn nữa, đồng ý: “Được, anh giúp cậu chăm sóc cô bé một ngày.”
Tại Dã xoay người rời đi, bước chân nhanh như gió.
Lý Tụ nắm tay Dư Thiên đang gặm bánh bao bên cạnh, nhéo bím tóc một cao một thấp trên đầu cô bé, nói: “Ba em vẫn là một đứa trẻ, đột nhiên gặp được chuyện như vậy, thằng nhóc còn chưa nghĩ kỹ, cho nên chúng ta sẽ cho ba em thời gian một ngày để suy nghĩ thật kỹ, ngày hôm nay em đi theo anh nha... À, chú... Hừm, hay là gọi ba? Thôi, gọi chú đi, hôm nay cháu đi chơi với chú!”
Dư Thiên gặm bánh bao, nghe anh ta tự quyết định, miệng nói không rõ gọi một tiếng chú.
“Wow, đáng yêu quá, bím tóc này là ba buộc cho cháu à? Xấu thật đấy!”
Lý Tụ vừa nói xong, Tại Dã xuất hiện trước cửa, dùng giọng điệu không có cảm tình nói: “Anh nhớ đừng cho cô bé uống nhiều Coca.”
Lý Tụ: “Hả?”
Cô bé đang ngoan ngoãn ăn bánh bao đột nhiên nhớ tới chuyện xấu hổ: “Hu hu hu hu!”
Lý Tụ hoảng sợ, mà Tại Dã quay lại dặn dò đã đoán được trước, nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại Lý Tụ với vẻ mặt ngơ ngác đối diện với một đứa trẻ đang khóc to.
Sau khi để cô bé lại, Tại Dã nhẹ nhàng bước vào trường học. Nhìn xung quanh đều là học sinh mặc đồng phục, tinh thần phấn chấn. Rõ ràng khung cảnh này rất quen thuộc nhưng Tại Dã lại cảm thấy dường như đã cách mấy đời.
Chỉ cần nghĩ đến việc mình đã làm ba, cậu nhìn các bạn học đùa giỡn trong lớp học thì cảm thấy có hơi vi diệu, mình khác với bọn họ, trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều.
“Anh Dã! Cuối cùng anh cũng tới rồi!” Mấy nam sinh đang đùa giỡn thấy cậu xuất hiện trước cửa, lập tức cười hỏi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
“Anh Dã, hôm qua anh làm gì vậy? Không phải là người lớn trong nhà biết chuyện đánh nhau rồi đó chứ?”
“Hôm qua có trận bóng rổ, anh không ở đây, lớp chúng ta thua đám người lớp bốn, bọn họ quá đê tiện, vậy mà lại tìm người ngoài tới hỗ trợ!”
“Anh Dã, hôm qua phát bài thi, bài của anh để trong ngăn kéo.”
Tại Dã đi đến chỗ ngồi của mình, mấy người tụ lại chỗ cậu nói chuyện. Mấy nam sinh phát hiện trạng thái của đại ca hôm nay không đúng lắm, nói chuyện gì Tại Dã cũng phản ứng chậm một nhịp, nhân dịp Tại Dã nằm bò nghỉ ngơi, cả bọn đi sang một bên nhỏ giọng thảo luận.
“Sao hôm nay nhìn anh Dã không có tinh thần gì nhở?”
“Đúng vậy, lúc nào cũng mất tập trung.”
Sự mất tập trung này kéo dài cả một ngày, giữa trưa mấy nam sinh còn thấy Tại Dã xem điện thoại rất lâu, mấy người không khỏi suy đoán: “Chẳng lẽ cuối cùng anh Dã của chúng ta cũng tìm được bạn gái?”
“Khốn khổ vì tình!”
“Không được, tao tò mò quá, chúng ta nghĩ cách hỏi thăm xem, rốt cuộc là ai mê hoặc anh Dã nhà chúng ta!”
Trên thực tế, Tại Dã chỉ xem mấy đoạn video ngắn Lý Tụ gửi đến. Trong video là Dư Thiên đang dẫm trên ghế nhỏ chơi máy gắp gấu bông, cực kỳ nghiêm túc.
Nhấn mở giọng nói, Lý Tụ nói: “Đưa bé Thiên đi ăn cơm, đến trung tâm thương mại chơi máy gắp gấu bông một lát thì cô bé không chịu đi nữa, thế nên anh mua một cái đặt ở Cao Tường, thấy cô bé chơi rất nghiêm túc, hoàn toàn không cần anh chăm sóc.
Có “đồ chơi mới”, đúng là Dư Thiên chơi vui đến nỗi quên cả “ba”. Dù sao “ba” cũng không chạy được.
Buổi chiều, hiếm khi có một tiết tự học, trong phòng học hỗn loạn như một nồi cháo, mấy nam sinh tụ lại với nhau, cho nhau một ánh mắt, kéo Tại Dã như đi vào cõi thần tiên vào trò chơi của cả bọn.
“Anh Dã, chúng ta tới chơi trò Sự thật hay Thử thách đi!” Một cậu nam sinh thuần thục lấy một bộ bài từ trong ngăn kéo.
“Các cậu tự chơi đi.” Tại Dã từ chối.
“Anh Dã! Hôm nay là sinh nhật em, nhưng không được ra ngoài, chỉ muốn náo nhiệt một chút, anh cứ coi như thỏa mãn một tâm nguyện nhỏ bé của em đi!” Một nam sinh hợp chắp tay, bày ra tư thế cầu xin.
Tại Dã: “...”
Trò chơi bắt đầu, dưới sự phối hợp của mấy nam sinh, rất nhanh Tại Dã đã bốc được lá bài bị chỉ định.
“Sự thật.” Tại Dã ném lá bài trong tay xuống. Nếu chọn Thử thách, chắc chắn đám súc sinh này sẽ bảo cậu ra ngoài tìm người tỏ tình hoặc là không mặc áo chạy một vòng trên hành lang.
Mấy nam sinh tiếc nuối than một tiếng, tiếp theo có người đặt câu hỏi: “Vậy anh Dã trả lời đi, anh có phải là xử nam không?”
Tại Dã không nói chuyện, mấy người còn lại đã nổi giận: “Còn phải hỏi à, chắc chắn rồi!”
“Vãi ai bảo cậu hỏi vấn đề này... Hỏi bạn gái mới đúng!”
Tại Dã yên lặng suy tư một lát: “Không phải.”
Có lẽ là không phải, nếu không thì con gái cậu chui từ đâu ra. Xử nam không thể có con gái ruột được, cho nên cậu không phải là xử nam, chắc là vậy.
“Không phải!!! Vậy mà lại không phải!!!” Mấy nam sinh lộn xộn kêu lên, còn có người kích động hỏi: “Đm! Thế đối phương là ai hả?”
Tại Dã cũng muốn biết đối phương là ai.
Lúc mấy người còn đang rú lên lồng lộn, đột nhiên Tại Dã đứng lên: “Tôi không học tiết tự học buổi tối đâu, đi trước đây ”
“Hả? Anh Dã đi luôn rồi à?”
“Có phải anh Dã tức giận không?”
“Không đâu… Cảm giác hai ngày này anh Dã rất thần bí.”
Tại Dã đang tự hỏi một vấn đề: Một người ba nên làm gì?
Đây là một câu hỏi quá phức tạp.
Cậu đến Cao Tường đón Dư Thiên, Lý Tụ hỏi cậu: “Sau này cậu định làm sao bây giờ? Ngay cả cậu cũng đang đi học đấy, đứa nhỏ còn bé như vậy, không thể không có người chăm sóc. Anh nói trước nha, anh chỉ giúp cậu chăm một ngày thôi, cậu cũng không thể trông cậy vào anh mãi được.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Theo ý anh là khuyên cậu nên tìm một người bảo mẫu chăm sóc cô bé, chắc chắn một mình cậu không thể lo liệu hết được.”
Tại Dã không mở miệng.
Không phải là cậu không biết, chỉ là bởi vì khi còn nhỏ cậu từng trải qua vài chuyện, cho nên cậu hơi chán ghét.
Năm cậu 6 tuổi tình cảm của ba mẹ rạn nứt, làm loạn đòi ly hôn, giằng co hơn một năm mới ly hôn được, khi đó trong gia đình ngoài những ngày cãi vã thì chỉ có tiếng khóc, từ khi đó không có ai để ý đến cậu nữa. Bảo mẫu trẻ tuổi chăm sóc cậu nhân lúc trong nhà không có ai đã đánh chửi cậu, còn bỏ thuốc ngủ vào cơm khiến cậu phải nhập viện.
Sau đó cậu mới biết, người bảo mẫu kia đã sớm có quan hệ với ba cậu, bởi vì mẹ phát hiện chồng có người tình bên ngoài nên đòi ly hôn, ba cậu sứt đầu mẻ trán, không có thời gian để ý bảo mẫu này, trong lòng cô ta nảy sinh sự ghen ghét, sinh ra suy nghĩ trả thù, vì vậy ra tay với cậu.
Vì việc này mà Tại Dã càng chán ghét ba mình hơn, đồng thời cũng không muốn thuê bảo mẫu nữa.
Hôm nay lúc ở trường Tại Dã đã tìm hiểu mấy nhà trẻ, hai tuổi cũng có thể vào học, chỉ là có một vấn đề đặt ra trước mắt: Cô con gái đột nhiên xuất hiện này không có giấy tờ.
Nếu muốn xử lý mấy loại giấy tờ đó chắc chắn sẽ phải kinh động đến ba mẹ cậu, đến lúc đó... Nghĩ vậy Tại Dã lại bực bội.
Về đến nhà, trước đó đã có dì dọn vệ sinh đến dọn dẹp, căn nhà sạch sẽ ngăn nắp.
“Lại đây, tôi gội đầu cho nhóc.”
Mấy ngày nay đứa bé tự tắm rửa, căn bản không gội đầu, Tại Dã cứ cảm thấy có mùi gì đó.
Cậu xả nước, cầm dầu gội mua hôm trước, nhìn cô bé, đột nhiên cảm thấy bó tay không có cách nào, cứ như con sen lần đầu tiên tắm rửa cho mèo vậy.
Chẳng sợ bé mèo này nhìn tất ngoan, cậu vẫn không biết ra tay từ nơi nào.
Cuối cùng vẫn là Dư Thiên liếc cậu một cái, đỡ chậu nước tự nhúng đầu vào.
Tại Dã: “!” Cậu dùng một tay đè ót Dư Thiên kéo cô bé lại.
Dư Thiên giãy giụa: “Ục, a, mắt!”
Tại Dã vừa xối nước vừa lau mắt cho Dư Thiên, bởi vì chỉ cần mắt bị ướt thì cô bé sẽ bắt đầu kêu, nếu cậu không lau cô bé sẽ trực tiếp cọ nước vào đầu gối cậu.
Vất vả lắm mới tiến hành đến giai đoạn bôi dầu gội đầu, bởi vì đổ ra nhiều quá, đầu Dư Thiên gần như bị bọt biển bao phủ. Cô bé lại kêu lên: “Đau mắt!”
Tại Dã: “Đừng mở!”
Dư Thiên: “Ưm! Đau tóc!”
Tại Dã dùng lực quá lớn, nhìn bàn tay to lớn kia của cậu mà xem, mới cầm một chút mà Dư Thiên đã cảm giác đầu mình sắp biến hình, cô bé bị đau nên giãy giụa, còn không ngừng lắc đầu, bọt bay khắp nơi, rơi lên mặt Tại Dã.
Cuối cùng Tại Dã chỉ có thể kẹp cô bé dưới cánh tay, cả người quay cuồng, dùng tư thế này gội đầu cho Dư Thiên.
Mới gội thôi thì vẫn chưa đủ, còn phải lau khô, chải tóc nữa, nghĩ đến sáng ngày mai lại phải trải qua địa ngục mang tên buộc tóc cho đứa nhóc, Tại Dã lập tức quyết định sáng mai sẽ đưa cô bé đi cắt tóc.
Đứa bé tắm xong trắng trẻo thơm tho nhảy lên giường, qua một ngày, hình như cô bé đã quên chuyện đái dầm ngày hôm qua, nhảy nhót trên giường.
Hao hết sức lực của chín trâu hai hổ mới tắm xong cho Dư Thiên, mình lại ướt đẫm từ trên xuống dưới, trên tóc còn dính bọt biển, thiếu niên 18 tuổi đóng cửa phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, vừa cởi được áo thun màu đen trên người, đột nhiên cửa bị mở ra.
Tại Dã nhanh chóng lấy khăn lông khoác lên người, nhíu mày với cô bé đứng ngó trước cửa: “Làm gì vậy, không được nhìn!”
Dư Thiên chớp mắt: “Con muốn uống sữa chua!”
Tại Dã nghĩ đến trải nghiệm tối hôm qua: “Không được, sẽ đái dầm.”
Ai ngờ cô bé lại khẳng định: “Sẽ không đái dầm, không uống Coca, uống sữa chua!”
Tại Dã: “Coca và sữa chua giống như nhau cả, đều là nước, uống nhiều quá sẽ đái dầm.”
Nhưng một đứa trẻ hai tuổi đã xác định chuyện gì thì rất khó thay đổi, Tại Dã vòng vo với cô bé mười phút, cuối cùng vẫn phải cho cô bé uống một lọ.
Bởi vì chuyện này, tối nay Tại Dã không ngủ say được, mỗi lần cảm thấy đứa trẻ bên cạnh động đậy một chút thì cậu sẽ tỉnh lại ngay lập tức, nhanh chóng xốc chăn lên, nhấc cô bé đang rầm rì trên giường nhắc chạy đến WC.
Giải quyết xong việc này Tại Dã mới có thể ngủ say.
Chỉ là cơn buồn ngủ vừa bắt đầu tới, thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cậu cầm lên xem.
Tin nhắn của Lý Tụ.
“Dã ơi, anh nói với cậu chuyện này, không phải là lần trước anh chia sẻ ảnh của bé Thiên cho anh họ cậu sao, đều tại thằng nhãi này không đáng tin cậy, uống say không cẩn thận gửi vào nhóm gia đình, dì Linh cũng ở trong nhóm nên bà ấy thấy mất rồi.”
“Vừa nãy Ôn Thừa gửi tin nhắn cho anh, nói là dì Linh gọi tới hỏi, có lẽ chuyện của cậu không giấu được nữa, anh cảnh báo cho cậu trước.”
Ôn Linh, mẹ của Tại Dã.
“Đúng rồi gần đây anh không ở Cao Tường đâu, cậu đừng tới tìm anh!”
Tại Dã "Đm" một tiếng, gọi điện thoại cho anh ta, thông báo đối phương đã tắt máy. Lại gọi cho anh họ Ôn Thừa, cũng tắt máy.
Tại Dã: “...” Cậu có rất nhiều từ thô tục muốn nói ra.
Lúc này không biết đứa trẻ bên cạnh mơ thấy cái gì, đột nhiên cười một tiếng.