Đồn cảnh sát đường Tân Kiều thành phố Ninh Thủy, 8 giờ rưỡi tối.
Dư Thiên ngồi trong đồn cảnh sát, miệng hút một hộp sữa bò, đôi mắt nhìn phòng khách bên ngoài qua cửa kính pha lê. Khuôn mặt trẻ con nhỏ xíu và cặp mắt đen to tròn phản chiếu lên cửa kính.
Bên ngoài rất náo nhiệt, có hai người đàn ông uống say gây chuyện ở gần đây bị đưa về đồn, bọn họ say đến nỗi không biết gì nữa, một người hét to những lời tàn nhẫn không rõ ý tứ, người còn lại thì giống như một đống bùn nhão, trượt từ trên chiếc ghế bóng loáng ngã xuống sàn nhà, bị người kia tự nhiên lên cơn làm cho hoảng sợ, chui xuống dưới ghế dựa.
Hộp sữa bò trong tay bị hút hết, phát ra tiếng vang ục ục. Dư Thiên nhảy khỏi ghế, ném hộp sữa bò vào thùng rác.
Chị cảnh sát đi vào cười rộ lên: “Wow, ngoan quá!”
Cô ấy ôm Dư Thiên, đặt cô bé lên sô pha, ngồi xổm trước mặt cô bé hỏi: “Bé Thiên có nhớ tên của ba mẹ không?”
Dư Thiên không mở miệng, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô ấy.
Không tìm được tin tức trong cơ sở dữ liệu, không có người nào báo cảnh sát về việc trẻ con lạc đường, cũng không hỏi được gì từ miệng đứa nhỏ. Trong lòng chị cảnh sát cảm thấy rất bất đắc dĩ, xoa đầu an ủi cô bé: “Đừng sợ, chắc chắn các chú các dì sẽ tìm được ba mẹ giúp bé Thiên, bé chờ ở đây một lát đã được không?”
Chị cảnh sát đưa cho Dư Thiên một đống đồ ăn vặt cướp được từ chỗ đồng nghiệp, dặn dò cậu đồng nghiệp ở lại văn phòng nhớ phải để ý đến cô bé.
Đối với cảnh sát ở đồn cảnh sát đường Tân Kiều, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra thì cô bé đi lạc được người qua đường đưa đến đồn cảnh sát này chẳng có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng “cô bé hai tuổi bị lạc đường” này lại có thân phận đặc biệt.
Cô bé là người xuyên không, còn có một hệ thống nữa, trên lưng mang theo nhiệm vụ công lược.
Bên cạnh cô bé có một quả cầu phát sáng bay lơ lửng, đây là hệ thống của cô bé, theo như lời hệ thống, danh hiệu của nó là 65.
Từ lúc Dư Thiên đến thế giới này, hệ thống 65 không hề kêu một tiếng, giống như đã chết từ lâu rồi. Lúc này ánh sáng màu lam dịu nhẹ kia đột nhiên lập loè một cái, giọng của hệ thống 65 vang lên.
[Ký chủ, nhân lúc chưa gặp nhân vật chính, nhóc thật sự không nghĩ đến việc thay đổi phương hướng công lược sao? Tôi có thể cung cấp cho nhóc một cơ hội lựa chọn miễn phí! Chúng ta làm lại một lần nữa, được chứ?]
Câu hỏi cuối cùng có vẻ khá hèn mọn.
Dư Thiên nhìn quả cầu phát sáng, nghiêng đầu, duỗi tay muốn ôm nó. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Hệ thống 65 lập lòe, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào nhân tính hóa: [Xong rồi, nhóc bị cơ thể này ảnh hưởng, không khác gì đứa nhỏ bình thường, chắc chắn sẽ không phối hợp với tôi.]
Làm một hệ thống công lược, nhiệm vụ của nó là trợ giúp ký chủ mình trói định đến các thế giới công lược đối tượng nhiệm vụ, có được tình yêu của đối tượng cần công lược, chờ đến khi giá trị tình cảm đạt tới mức độ “Yêu hơn cả tính mạng” thì sẽ được tính là nhiệm vụ thành công.
Nhưng ký chủ nó trói định lần này lại không đi theo con đường bình thường.
Lúc nó trói định với ký chủ Dư Thiên vừa tử vong ngoài ý muốn không lâu, báo cho cô biết nhiệm vụ của mình, ký chủ không hề lộ ra tâm trạng mừng như điên vì được sống lại xuyên qua, ngược lại giống như nhận được thông báo tăng ca của sếp vậy, bằng mắt thường cũng có thể thấy được ký chủ trở nên uể oải, lẩm bẩm: “Tại sao chết rồi vẫn phải làm việc tiếp?”
Dư Thiên dò hỏi mãi, biết được sự thật không có cách nào để cởi trói, cô hết hy vọng, tiếp nhận nhiệm vụ không thể không làm này, nhưng thao tác kế tiếp của cô làm hệ thống 65 cực kỳ khiếp sợ.
Đầu tiên, cô rút được thuốc thay đổi ADN trong gói quà tặng của người mới.
Lời chú thích của loại thuốc này là: [Nếu bạn đội nón xanh cho đối tượng nhiệm vụ nhưng không muốn bị phát hiện, loại thuốc này có thể giúp bạn biến đứa trẻ của người khác trong bụng mình trở thành con của đối tượng nhiệm vụ.] Là sản phẩm dùng trong trường hợp khẩn cấp, tránh bị lật xe.
Nhưng ký chủ Dư Thiên của nó lại không hành động theo lẽ thường, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm thuốc thay đổi ADN ba giây, đột nhiên nặn cho mình một cơ thể trẻ con, sau đó dùng thuốc lên thân thể kia.
Có hai cách để ký chủ đi vào thế giới nhiệm vụ, cách thứ nhất là tiến vào một cơ thể nào đó đã từ bỏ cuộc sống trong thế giới nhiệm vụ, cách thứ hai là tạo ra một cơ thể không thuộc về thế giới kia.
Cách thứ hai không thuận tiện ở chỗ, nếu biến thành người không có hộ khẩu trong một số xã hội pháp chế sẽ tương đối phiền toái, hơn nữa nặn thân thể mới yêu cầu khá cao về kinh nghiệm, có khả năng sẽ nặn ra một cơ thể kỳ quái, tạo thành ảnh hưởng với cuộc sống sau khi xuyên qua. Nếu nặn cơ thể trẻ con, vậy thì sẽ không thể tránh được việc bị tuổi tác ảnh hưởng, biến thành tư duy của một đứa trẻ thật sự.
Lần đầu tiên hệ thống 65 thấy có một ký chủ nặn người một cách thuần thục và kết hợp thuốc thay đổi ADN với cơ thể mới nặn xong như Dư Thiên.
Ngay khi nó phát ra tiếng hét [Không được!!], dưới sự ảnh hưởng của thuốc thay đổi ADN, cơ thể được nặn đã có được vẻ ngoài tương tự với đối tượng công lược lần này tới 80%.
“Thật sự thành công rồi, tốt quá.” Nụ cười thỏa mãn của ký chủ thật chói mắt.
[Ký chủ! Cô đang làm gì vậy!]
Dáng vẻ suy sụp của hệ thống lúc ấy cũng rất chân thật.
[Như vậy thì cô sẽ biến thành con gái của đối tượng công lược đó!]
“Tình yêu là yêu, tình thân cũng là yêu, yêu một người xa lạ sẽ cần lý do, nhưng yêu con của mình thì không cần. Tôi không muốn công lược, mệt mỏi lắm, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, làm con của đối tượng công lược có thể trực tiếp nằm thắng, như vậy không tốt hơn à?”
Sau đó mọi chuyện biến thành như vậy. Hệ thống không xác định “Giá trị tình cảm” kiểu này có tác dụng hay không, nó chỉ có thể đi theo vị ký chủ không có ý chí chiến đấu và nhiệt tình này đến thế giới nhiệm vụ.
Dư Thiên hai tuổi không để ý đến hệ thống, chơi với đống đồ ăn vặt đóng gói trên bàn, thường xuyên liếc nhìn phòng khách bên ngoài.
Dư Thiên từng là một người lao động trưởng thành, mặc dù bị tuổi tác của thân thể này ảnh hưởng nhưng cô bé vẫn nhớ mình định làm gì, cô bé phải đợi đối tượng nhiệm vụ thế giới này tới. Theo tin tức mà hệ thống cung cấp, tối hôm nay đối tượng nhiệm vụ Tại Dã sẽ xuất hiện ở đồn cảnh sát này.
Cơ thể trẻ con rất dễ buồn ngủ, lúc Dư Thiên ghé vào sô pha mơ màng sắp ngủ, hai mươi mấy người người trẻ tuổi tiến vào phòng khách bên ngoài.
Bọn họ đều là nam sinh mười bảy mười tám tuổi, theo tuổi thì có vẻ đều là học sinh, nhưng càng nhìn càng giống nhân viên xã hội nhàn rỗi.
“Đứng ở đây, đứng thành một hàng.” Có cảnh sát nghiêm túc chỉ huy đám người trẻ tuổi cà lơ phất phơ này đứng úp vào tường.
Dư Thiên dụi mắt nhìn, trong vòng vài giây đã chuẩn xác tìm được đối tượng nhiệm vụ trong đám người trẻ tuổi này.
Quá nổi bật.
Cậu rất cao, cao hơn những người khác tận nửa cái đầu. Vẻ ngoài đẹp trai như hạc trong bầy gà, mái tóc ngắn màu đen thoải mái gọn gàng cực kỳ nổi bật giữa một loạt đầu tóc màu vàng, màu xanh lục.
Lần đầu nhìn thấy cậu sẽ nghĩ ngay đến các loại phim thần tượng và nhân vật đại ca trường vừa đẹp trai vừa lạnh lùng trong tiểu thuyết ngôn tình kinh điển.
Đám người này đánh nhau ở gần phố ăn vặt nên mới bị mang đến đồn cảnh sát gần nhất phê bình giáo dục, cảnh sát yêu cầu bọn họ cho xem chứng minh nhân dân, bảo trẻ vị thành niên bước ra khỏi hàng để liên lạc với phụ huynh tới đón.
Lúc này đám người trẻ tuổi to gan dám đánh nhau sau khi uống mấy chai bia ở quán ăn vặt đã bị dọa tỉnh cả người, không ít tên vuốt mồ hôi ở sau cổ.
Trong trận cãi cọ ầm ĩ này, mấy người đứng hàng sau nhỏ giọng thảo luận: “Làm sao bây giờ, ngày mai còn phải đi học nữa, phải gọi phụ huynh đến đón thật à?”
“Vãi! Chắc chắn mấy thằng cháu trai kia cố ý kiếm chuyện, lần sau chắc chắn tao sẽ…!”
“Trên chứng minh nhân dân của tao ghi là đã trưởng thành, hẳn là không cần phụ huynh tới đón đâu. Mấy người chúng ta và anh Dã tránh được một kiếp.”
“Cháu trai à! Có phải anh em tốt không vậy, còn vui sướng khi người khác gặp họa nữa!”
Nam sinh trẻ tuổi nói, nhịn không được dùng khuỷu tay huých người anh em tốt, nhẹ nhàng đùa giỡn nhau.
Tại Dã không tham gia vào cuộc nói chuyện, cậu đứng giữa đám đông, nhàm chán nhìn khẩu hiệu và quy định được dán trước mặt, lắng tai nghe âm thanh ồn ào xung quanh, thật ra đầu óc cậu đã đi vào cõi thần tiên.
Cậu cũng không sợ trường hợp như vậy, đối với cậu, đánh nhau bị bắt chỉ là chuyện bình thường, từ nhỏ cậu đã bị gọi phụ huynh vì chuyện này không ít lần. Vậy nên Tại Dã không để ý lắm, bởi vì phụ huynh nhà cậu luôn có chuyện quan trọng phải làm, mặc kệ cậu đánh người khác vào viện hay bị người khác đưa vào viện thì bọn họ vẫn rất hiếm khi xuất hiện.
Phiền quá, bao giờ mới xong đây?
Lát nữa đi đâu đây? Về nhà? Không về nhà cũng được, tìm một chỗ chơi đã… Trong đầu Tại Dã hiện lên những suy nghĩ vụn vặt, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh trở nên yên tĩnh, quần cậu bị ai đó lôi kéo. ( truyện trên app T𝕪T )
Cậu hoàn hồn, cúi đầu nhìn, đối diện với một đứa nhỏ thấp bé.
Nhỏ quá.
Mới ba tuổi nhỉ? Còn chẳng cao bằng con cún nhà hàng xóm nuôi, tay cũng nhỏ xíu đến mức kỳ cục.
Sau khi những suy nghĩ này hiện lên, lúc này Tại Dã mới đột nhiên phát hiện một vấn đề, đứa nhỏ này trông rất giống cậu.
“Ê, con nhà ai đây, sao tôi cứ cảm thấy cô bé này giống anh Dã vậy?” Nam sinh tóc con nhím bên cạnh kêu lên.
“Đúng thật này, nhìn kỹ thấy rất giống đó, anh Dã, trẻ con nhà anh à, sao lại chạy đến chỗ này?”
“Bạn nhỏ, em tên gì vậy, đến đón anh Tại Dã nhà em à?”
Mấy nam sinh trẻ tuổi vây quanh Dư Thiên vừa lặng lẽ xuất hiện.
Động tĩnh này lập tức hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát, anh ta mới thấy cô bé lạc đường kia chạy tới, ánh mắt quét qua khuôn mặt của cô bé và người trẻ tuổi mà cô bé vừa lôi kéo, tạm thời ngừng việc dây dưa với mấy thằng nhóc vị thành niên này, gọi nữ cảnh sát đang đăng ký thông tin đằng kia lại đây dò hỏi tình huống thế nào.
“Cô nhìn xem, có phải trông cậu trai đó và cô bé lạc đường rất giống không? Có lẽ là họ hàng đấy, cô tới hỏi thăm xem thế nào.”
Tại Dã và Dư Thiên đang kéo quần cậu đều bị gọi vào văn phòng.
“Cô bé bị lạc đường ở gần đây, sau đó được đưa đến chỗ chúng tôi, cậu là họ hàng của cô bé à?” Nữ cảnh sát hỏi.
Tại Dã nhấc chân, tay đút vào túi quần, tỏ vẻ không có viện gì,nói: “Không quen.”
Nữ cảnh sát không tin lắm, dù sao khi hai người một lớn một nhỏ này đứng chung một chỗ, nhìn qua có thể khẳng định bọn họ hoàn toàn được khắc theo một khuôn mẫu mà ra.
Cô ấy hỏi ngược lại Dư Thiên, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Bé Thiên, bé biết anh trai này không?”
Dư Thiên kéo ống quần Tại Dã, nói rõ ràng từng chữ: “Ba!”
Tại Dã: “…”
Nữ cảnh sát: “…?”
Tại Dã: “Đừng gọi lung tung.”
Cậu cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt nghi ngờ của nữ cảnh sát, nói: “Tôi mới tròn 18 tuổi, sao có thể có một đứa con gái lớn như vậy chứ?”
Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, có trường hợp nào mà cô ấy chưa thấy qua, nữ cảnh sát cảm thấy cũng không phải không có khả năng này, lại hỏi Dư Thiên: “Bé Thiên, có phải bé nhận nhầm người rồi không, có lẽ ba của bé rất giống anh trai này?”
Dư Thiên lắc đầu, câu chữ rất rõ ràng: “Ba! Tại Dã!” Vé cơm! Coi tiền như rác!
Tức khắc ánh mắt của nữ cảnh sát nhìn cậu chàng Tại Dã đẹp trai này chuyển từ nghi ngờ sang khiển trách, ước chừng bao gồm: "Tuổi còn nhỏ đã làm bạn gái mang thai sinh con còn không chịu trách nhiệm”, “Sinh con không chịu nhận, thái độ lạnh lùng giả vờ không quen biết như vậy, đúng là đồ rác rưởi”, “Loại người này cũng xứng làm ba à”.
Tại Dã không biết nên nói gì, tức giận đến nỗi bật cười, đang định giải thích một câu, nhưng nhìn Dư Thiên, đột nhiên cậu có một suy đoán.
Cậu rất giống ba mình, cô bé này lại giống cậu, chẳng lẽ là con gái riêng của ba cậu?
Cậu cười lạnh, đột nhiên sửa miệng nói: “Vậy đi, đây là em gái tôi, em gái cùng ba khác mẹ.”