“Mới học trong một thời gian ngắn mà ngươi đã có thể làm được như vậy, ngươi rất có năng khiếu đấy.” Tăng nhân lạ mặt chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn con ngựa gỗ lắc lư mà Minh Chân đã làm, gật đầu khen ngợi.
“Đã dạy ngươi qua nhập môn rồi, kế tiếp ta đã không có gì để dạy cho ngươi được nữa, nếu ngươi muốn trở nên giỏi hơn thì phải tự mình đi tìm tòi thôi.”
Động tác thu dọn dụng cụ của Mình Chân dừng lại, nhìn về phía người trước mặt đã ở chung ba tháng qua, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Sư phụ ta cũng từng nói như vậy.”
Y là được sư phụ nhặt về nuôi lớn, khi được nhặt về y đã bắt đầu có trí nhớ, rất nhiều chuyện đều có thể tự làm được. Hơn nữa khi đó sư phụ cũng đã là một ông già rồi cho nên dù là có chuyện gì thì y cũng không dám nhờ vả sư phụ.
Nhưng sư phụ cũng đã dạy cho y một số thứ, ví dụ như biết chữ và cách phân biệt dược liệu. Sư phụ cũng làm giống như vậy, vừa qua nhập môn đã ném cho y một quyển sách rồi nói với y, sư phụ chỉ có thể dạy đến đây, nếu còn muốn học sâu hơn thì phải tự mình đi tìm tòi đi.
Y đã từng cho rằng là do sư phụ lớn tuổi rồi không có tinh thần nên mới không dạy sâu hơn, hiện giờ xem ra có lẽ cũng không phải là như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play